Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 119: Diệu thủ nhân tâm

Chương 119: Bệnh viện Diệu Thủ Nhân Tâm. Ca phẫu thuật đã tiến hành được bốn tiếng, Từ Tuyết Kiều vẫn chưa ra ngoài. Tưởng Thi Hàm đã dựa vào một bên ngủ thiếp đi. Lục Văn đang nghe điện thoại thì đột nhiên, một thanh trường kiếm kề lên cổ hắn. “Lục Văn!” Giọng Hoa Tuyết Ngưng run rẩy. Lục Văn giơ hai tay lên, chậm rãi xoay người đối diện với nàng, rồi đột nhiên cười một tiếng: "Tuyết Ngưng, ngươi trở nên xinh đẹp." “Bớt gọi tên ta!” Hoa Tuyết Ngưng trợn mắt, lưỡi kiếm dán sát cổ Lục Văn. Lục Văn hít sâu một hơi: “Ngươi muốn giết ta sao?” “Nếu không thì sao?” “Vì cái gì?” Hoa Tuyết Ngưng cảm thấy đầu óc Lục Văn có bệnh, lúc này rồi mà hắn còn hỏi vì cái gì? ! “Ngươi hãm hại thiếu chủ nhà ta, hại hắn hai ngày liền hai lần bị người đánh thành toàn thân dập xương, ta không giết ngươi thì giết ai?” Lục Văn nhìn nàng: “Ngươi có biết thiếu chủ nhà ngươi đến Tuyết Thành làm gì không?” “Nói nhảm.” “Được thôi. Hắn muốn thâu tóm tứ đại gia tộc, nuốt trọn tứ đại gia tộc. Sau khi thống nhất Tuyết Thành, còn muốn thống nhất Bắc Quốc, trở thành người giàu nhất toàn Bắc Quốc. Đúng không?” “Thì sao?” “Ta đứng đầu tứ đại gia tộc ở Tuyết Thành, chẳng lẽ hắn nói muốn, ta liền phải toàn bộ dâng cho hắn? Ngươi là người giang hồ, ta muốn đầu của ngươi, ngươi sẽ ngoan ngoãn cho ta sao?” “Nói nhảm, đương nhiên không!” “Không những không mà ngươi còn sẽ liều mạng với ta. Lúc này là chiến tranh giữa ngươi và ta, đúng không?” “Không sai!” “Được, vậy đã là chiến tranh, có phải công kích ngươi thì phải cho phép ngươi đánh trả không? Hay nói cách khác, ta công kích ngươi, chắc chắn ngươi sẽ đánh trả, bất kể ta cho phép hay không ngươi đều muốn đánh trả?” “Đúng, đương nhiên.” “Sau đó kết quả thắng bại là xem ai có công phu cao hơn, tốc độ nhanh hơn, lực lượng mạnh hơn, phát huy tại chỗ tốt hơn, có đúng không?” “Là như vậy.” “Vậy sao ngươi muốn giết ta?” Hoa Tuyết Ngưng hoàn toàn không hiểu ý tứ: “Ngươi đang nói nhảm nhí gì đó? Bởi vì ngươi hãm hại thiếu chủ nhà ta!” Lục Văn nói: “Giữa ta và hắn là chiến tranh! Là chiến tranh thương mại, ta không hại hắn thì hắn sẽ nuốt chửng chúng ta! Nuốt chửng Lãnh gia, Lục gia, Từ gia và Trần gia! Hắn đến thu thập chúng ta, chúng ta không được phép đánh trả sao?” “Cái này...” “Cho nên giữa chúng ta là một cuộc quyết đấu công bằng, hắn có thể tìm mấy cô mỹ nữ các ngươi giúp đỡ, thường còn có cái gì Kim Ngân Đồng Thiết tứ đại kim cương tới giúp. Còn ta? Ta có cái rắm gì? Ngoài tiền ra ta không có gì! Vậy có công bằng không?” “Thật xin lỗi, đó là bởi vì ngươi không có bản lĩnh! Chính mình không có bản lĩnh thì không nên oán trời trách người, phải bị người ta thu thập!” “Nói hay lắm!” Lục Văn vỗ tay: “Hắn muốn gì có đó, còn ta thì muốn gì cũng không có! Cách đây khoảng một tháng, ta còn là một kẻ liếm chó thâm niên, Lãnh Thanh Thu chán ghét ta, Từ Tuyết Kiều không thích ta, Trần Mộng Vân hận ta... Toàn thế giới trừ cha mẹ ta và Triệu Cương, Trần Mặc Quần, thì không ai đứng về phía ta.” “Nhưng hơn một tháng qua, Long Ngạo Thiên không kiếm được chút lợi lộc nào từ ta, ngươi biết tại sao không?” “Vì cái gì?” Lục Văn chỉ vào huyệt thái dương của mình: “Vì ta thông minh! Thiếu chủ các ngươi muốn ám toán ta, ta đương nhiên phải đánh trả. Đầu óc của hắn ngu xuẩn, trách được ta sao? Cũng giống như hai người quyết đấu, người có võ công cao hơn lại bị người võ công kém hơn đánh bại, mà không chỉ một lần, rồi lại hầm hực tìm người có võ công thấp tính sổ, có hợp lý không?” Hoa Tuyết Ngưng ngây người. Câu này làm đầu óc nàng có chút choáng váng. Lục Văn mỉm cười: “Nếu hắn có bản lĩnh, thì có thể chúng ta tứ đại gia tộc nhanh chóng bị hắn san bằng thu hết, chính hắn nói rồi muốn ta lưu lạc đầu đường, biến thành ăn mày. Ta hỏi ngươi, nếu hắn thắng, ta thật sự thành ăn mày, thì ai ra mặt giúp ta? Ngươi sao? Ngươi sẽ cầm kiếm đi tìm thiếu chủ nhà ngươi, mắng hắn không ra gì, hại ta cửa nát nhà tan sao?” “Ngươi... cái này... tuy nói có lý, nhưng mà...” “Nhưng cái gì nữa? Hắn muốn hại ta, không hại được rồi lại trách ta sao?” “Có thể, có thể là...” “Không muốn có thể là! Ngươi nên về hỏi thiếu chủ nhà ngươi, có phải đầu óc có vấn đề không, khuyên nhủ hắn một chút, nói với hắn là Lục Văn thông minh hơn hắn gấp ba bốn trăm lần, ở Tuyết Thành thì hắn không có khả năng chiến thắng. Nếu đủ thông minh thì chuyển sang nơi khác mà làm lại từ đầu, như thế còn tốt hơn.” “Nhưng mà... vì sao... cảm giác ngươi nói rất có đạo lý...” “Ta đương nhiên có đạo lý rồi! Đã thua thì phải chấp nhận, đứng vững chịu đòn, quy tắc đấu tranh thương mại là như vậy đó. Hắn thua ta là vì bản lĩnh mình không tốt. Sau lưng hắn liên hệ cái này, liên hệ cái kia, khống chế cái này, điều khiển cái kia, ta nói gì rồi sao? Ta đâu có cấm các ngươi không được làm như vậy, chỉ được công khai chính diện?” “Xác thực là không.” “Đúng không? Vậy nên ngươi đừng...” “Ta không nên gây khó dễ cho ngươi, chuyện này hoàn toàn không phải lỗi của ngươi.” “Thiếu chủ nhà ngươi là...” “Hắn gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu.” “Vậy nên ngươi nên...” “Ta nên về nói với hắn, ngươi rất thông minh, hắn không phải đối thủ của ngươi.” Lục Văn vỗ tay: “Thu kiếm về đi, để người khác nhìn thấy thành ra cái gì?” Hoa Tuyết Ngưng cảm thấy điều này... hình như có chỗ nào đó là lạ, nhưng lại không nói được là chỗ nào. Nàng lúc đến thì khí thế hùng hổ, hiện tại thì cứ như một đứa trẻ, phải chăng trong đầu đang có quá nhiều dấu chấm hỏi! Vẻ ngơ ngác còn đang suy tư tầng nghĩa sâu xa. Lục Văn trực tiếp ôm nàng: “Nè, chỉ cần thiếu chủ nhà ngươi còn muốn nuốt chửng chúng ta thì chúng ta sẽ phản kháng, cho đến khi nào hắn không muốn ăn chúng ta nữa thì chúng ta và hắn cũng đâu có ân oán gì, chẳng phải ai đi đường nấy sao?” “Còn nữa! Nếu hắn cuối cùng mà nuốt trọn cả bốn nhà chúng ta, thì đó là do hắn có bản lĩnh, đến lúc đó chúng ta chỉ còn cách ngoan ngoãn nhận thua, đúng không? Cho nên kết quả cuối cùng hoặc là hắn thành công thống nhất Tuyết Thành, hoặc là hắn bỏ cuộc chuyện thống nhất Tuyết Thành. Chỗ này toàn là kinh doanh buôn bán, không có ân oán.” “Cho dù là hai người quyết đấu cũng phải ký giấy sinh tử, sống chết không hối hận đúng không?” Hoa Tuyết Ngưng gật đầu: “Ta hiểu rồi.” Nàng xoay người, đối diện Lục Văn, ôm quyền chắp tay: “Vừa nãy ta thất lễ, mong ngài thông cảm. Tuyết Ngưng tuy đầu óc không được tốt lắm, nhưng lễ nghĩa liêm sỉ vẫn biết, mời ngài trừng phạt ta đi! Ta không oán hận gì đâu!” Lục Văn vội vàng nắm tay nàng: “Ta không cho phép ngươi nói như vậy, ai mà không có lúc sai sót đâu?” Hoa Tuyết Ngưng đột nhiên cảm thấy tay như bị điện giật, vội vàng rút tay lại. Rồi chợt nhìn Lục Văn nàng có một cảm giác đặc biệt. Nghĩ tới chuyện mình cùng hắn từng trải qua, liền xấu hổ đến mức không chịu được, tim đập dữ dội. “Ta... ta về đây, ta... ta còn phải đi chăm sóc thiếu chủ nữa, ta... ta đi đây...” Lục Văn chỉ thở phào nhẹ nhõm khi thấy nàng đã khuất bóng ở khúc ngoặt, hai chân như nhũn ra dựa vào tường. “Má nó, may mà là Hoa Tuyết Ngưng đầu óc không tốt, mà là Lạc Thi Âm đến, chắc là phiền chết ta. Không được, phải để Thiết Đà Vương và huynh đệ của hắn đến bảo vệ ta.”... Sáng sớm. Cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, Từ Tuyết Kiều mệt mỏi bước ra. Tưởng Thi Hàm lập tức tiến đến: “Từ tổng, mẹ tôi thế nào rồi?” Từ Tuyết Kiều tháo khẩu trang, mệt mỏi cười: “Phẫu thuật thành công tốt đẹp, bà ấy không sao, nghỉ ngơi một thời gian là có thể xuất viện.” Tưởng Thi Hàm nước mắt lưng tròng, ôm Từ Tuyết Kiều: “Từ tổng! Cám ơn cô! Cám ơn cô rất nhiều! Ô ô ô...” “Được rồi.” Từ Tuyết Kiều vỗ nhẹ vào lưng nàng: “Không có gì đâu, còn khóc gì nữa, lát nữa y tá xử lý vết thương xong, các người có thể gặp mặt rồi.” Lục Văn tiến đến, nhìn thấy sắc mặt của Từ Tuyết Kiều không được tốt. Ca phẫu thuật gần mười tiếng đồng hồ, một cô gái thật sự quá vất vả. “Cám ơn cô.” Từ Tuyết Kiều nhìn hắn: “Giữa tôi và anh là giao dịch, không cần nói cám ơn.” Lục Văn biết nàng còn đang giận, cười nói: “Cô mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi.” “Đi với tôi.” Từ Tuyết Kiều trở về văn phòng, ném áo khoác phẫu thuật, khẩu trang, bao tay vào thùng rác, sau đó liền đi tắm rửa. Bước ra, quấn khăn tắm, nàng đến trước mặt Lục Văn rồi ngồi xuống ghế sofa. “Chân tôi đau quá, xoa xoa giúp tôi.” Lục Văn hơi cau mày, nhưng vẫn bắt đầu xoa chân cho nàng. Lục Văn hơi dùng lực một chút, Từ Tuyết Kiều bắt đầu hít hà. Lục Văn giật mình: “Có đau lắm không?” “Tôi đứng gần mười tiếng, anh nói thử xem?” Lục Văn có chút áy náy, bắt đầu nghiêm túc, cẩn thận massage cho nàng. “Vất vả rồi.” “Nghề bác sĩ mà.” Lục Văn trong lòng rất xúc động. 【 Những phú nhị đại khác sẽ không phải chịu loại tội này, chỉ có Từ Tuyết Kiều. Trong khi người khác đang đua nhau giày dép quần áo thời trang, thì cô ấy cả ngày đi theo đạo sư tham gia phẫu thuật, nghe nói còn mệt đến ngất đi một lần. 】 【 Thân thể nhỏ bé của nàng lại bộc phát sức chịu đựng và sức mạnh phi thường vì bệnh nhân. 】 【 Sau này đối xử với cô ấy tốt hơn một chút. 】 Từ Tuyết Kiều nghe được tiếng lòng của Lục Văn, khóe miệng không tự chủ nhếch lên. “Có khi nào anh cảm thấy tôi rất lãnh huyết không?” Lục Văn lắc đầu: “Tôi nói đều là nhảm nhí thôi, tôi rất hối hận.” “Thật không?” Lục Văn thở dài: “Cũng giống như xe vậy, chắc chắn sẽ có những dòng xe phổ thông cho người dân, và cũng sẽ có những dòng xe siêu sang như Lao vụt, Bảo Mã, Ferrari, thậm chí có những xe thể thao thuần túy để người ta thể hiện đẳng cấp. Chúng ta không thể dùng đạo đức bắt ép, mà bảo Ferrari phải đi chế tạo xe ba bánh, đúng không?” Từ Tuyết Kiều gật đầu: “Sức của một người là có hạn, một mình Từ Tuyết Kiều có dài đến tám tay, thì số người có thể cứu cả đời cũng vẫn là hữu hạn. Vậy nên...” “Vậy nên cô muốn tiếp cận khách hàng cao cấp, định vị chính xác, chuyên thử thách chữa trị những tên có tiền không tiếc mạng. Thứ nhất là để xây dựng thương hiệu cá nhân, thứ hai là để kiếm được rất nhiều tiền. Mà tôi biết, tập đoàn Hậu Đức của các cô còn dốc hết một phần lợi nhuận vào công ích và y tế, dược phẩm, giáo dục... các phương diện.” Từ Tuyết Kiều nói: “Anh hiểu rõ về Hậu Đức chúng tôi nhỉ!” Từ Tuyết Kiều thở dài: “Muốn cứu được nhiều người hơn thì phải giữ cho bảng hiệu Hậu Đức không đổ. Hoạt động chủ yếu của tập đoàn Hậu Đức là bệnh viện tư nhân cao cấp, thu phí không ít, có thể nói là chuyên phục vụ những người có tiền. Nhưng chúng tôi luôn chia sẻ thành quả y học với các bệnh viện bình dân ổn định giá, truyền thụ kinh nghiệm chữa trị, giúp đào tạo nhân tài y tế, và cung cấp những thiết bị y tế hiện đại. Muốn cứu nhiều bệnh nhân thì không thể chỉ dựa vào một người đơn độc, mà dựa vào chế độ, vào sự vận hành tốt, nguồn tài nguyên không ngừng, và vào hiệu ứng thương hiệu vững mạnh đáng tin cậy.” “Hậu Đức cần kiếm tiền, chúng ta càng kiếm được nhiều tiền thì có thể làm được nhiều điều cho xã hội và bệnh nhân. Vì vậy, tôi chuyên chữa bệnh cho người giàu, kiếm tiền để duy trì nhiều bác sĩ, y tá, chuyên gia và nhân viên nghiên cứu hơn để đi cứu chữa cho những người dân bình thường.” Lục Văn nói: “Nhưng mà cô cũng quá tham, theo như tôi biết thì cô phát triển mấy loại thuốc, thành phần và công nghệ thì như nhau thôi, chỉ đổi cái bao bì, rồi bán cho người bình dân thì rẻ, bán cho người giàu thì đắt quá đáng.” “Ha ha ha!” Từ Tuyết Kiều cười phá lên: “Người giàu ai mà chẳng thích tiêu tiền, họ bỏ nhiều tiền mua để được yên tâm thôi, họ không tin thuốc rẻ tiền đâu. Thuốc cho dân thì phải cố gắng rẻ nhất có thể rồi.” “Không phải có thể rẻ là phải cố gắng rẻ thôi chứ.” Lục Văn nói: “Cô lại còn dùng tiền của tôi bù vào tiền ship đồ ăn, cô nghĩ tôi không biết sao?” Từ Tuyết Kiều mặt đỏ lên, cười khanh khách: “Anh biết hết à?” “Nhưng mà này!” Lục Văn vừa xoa bắp chân cho Từ Tuyết Kiều vừa nói: “Cô làm ở lĩnh vực cao cấp mà đủ tiền cho chúng tôi trợ cấp sản phẩm bình dân, nên để ổn định cô thì tiền là tiền kiếm được, tôi cũng không xen vào.” Từ Tuyết Kiều nhìn Lục Văn: “Văn ca, thật ra anh là người tốt, vẫn luôn là người tốt, sao trước đây anh cứ luôn giả vờ mình là kẻ xấu tham tiền vậy?” Lục Văn cười khổ không thôi. 【Ta là người tốt cái quái gì chứ?】 “Đỡ mệt hơn chưa?” “Ừ, không đau như vậy nữa.” “Để tôi đưa cô về, muộn rồi, cô cũng mệt rồi.” Từ Tuyết Kiều nhìn Lục Văn: “Tôi cãi nhau với người nhà, anh cũng biết mà.” Lục Văn nhìn Từ Tuyết Kiều: “Vậy tức là...” “Đêm nay anh ôm tôi ngủ, được không?” Từ Tuyết Kiều mặt đỏ bừng, bỗng nhiên xấu hổ không chịu nổi, e dè nhìn Lục Văn. Lục Văn giật mình: 【Đại tỷ à, ta sợ là ta không kiềm chế được à!】
Bạn cần đăng nhập để bình luận