Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 32: Lão tử thật mệt mỏi

Chương 32: Ta thật sự mệt mỏi.
Lục Văn khó hiểu: "Đại tỷ à, ta có thể hỏi một chút rốt cuộc ngươi nghĩ gì vậy không?"
"Không cần thiết phải nghĩ. Lục đại thiếu gia ngươi từ lúc tiếp quản Đại Thánh tập đoàn, liền chưa từng làm vụ mua bán nào bị lỗ, vì vậy, ngươi ném cái gì, ta liền ném cái đó."
Lục Văn trán đổ mồ hôi.
[Cái này không phải là công toi việc bận sao!? Một vòng lớn này hóa ra lại quay về à!]
[Cái hạng mục khu nhà ổ chuột kia của ta chắc chắn sẽ phải đền tiền, ngươi đang mưu đồ cái gì vậy? Ta có đền hết vốn liếng cũng không sợ, nhà họ Lãnh các ngươi đã chẳng còn gì để mất nữa rồi!]
[Còn nữa, Long Ngạo Thiên với cha ngươi bên kia còn đang chờ tin tốt của ta đó! Ngươi cứ quyết tâm cùng ta ném tiền vào cái dự án thua lỗ này, bọn hắn mà biết thì sẽ xé xác ta ra mất!]
Lãnh Thanh Thu nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lục Văn, cười đến run rẩy cả người.
"Ngươi xem bộ dạng ngốc nghếch của ngươi kìa, sao lại sợ cha ta và Long Ngạo Thiên đến vậy?"
Lục Văn nói: "Ta nói nghiêm túc đấy, cái dự án khu nhà ổ chuột này cô thật sự không nên nhúng tay vào."
Lãnh Thanh Thu nhìn Lục Văn: "Văn ca, ngươi nói thật lòng xem, ngươi... còn thích ta không?"
Lục Văn lập tức choáng váng.
Hắn nhìn Lãnh Thanh Thu vẻ mặt nghiêm túc, vội vàng lắc đầu: "Không, không thích."
Ánh mắt Lãnh Thanh Thu thoáng ảm đạm: "Ngươi bắt đầu không thích ta từ khi nào vậy?"
"Cái này ta cũng không biết, tóm lại... chúng ta giải quyết chuyện hôn ước trước đi. Nếu như cái dự án này có thể giúp các ngươi kiếm tiền nhanh chóng, hơn nữa ngươi có thể cùng Long Ngạo Thiên mạnh mẽ liên kết, tập đoàn Thiên Phong chắc chắn sẽ phát triển lần nữa. Đến lúc đó thông gia cũng chẳng còn cần thiết gì nữa, ngươi sẽ tự do, có thể theo đuổi người con trai mình thích, không cần phải chịu đựng cái loại cặn bã như ta."
Lãnh Thanh Thu nói: "Ta đột nhiên..."
"Hả?"
Lãnh Thanh Thu khẩn trương, đột nhiên cảm giác tim đập nhanh hơn.
Nhìn Lục Văn cau mày nhìn mình, nghiêm túc chờ đợi câu nói tiếp theo, nàng khẩn trương đến mức toát cả mồ hôi.
"Ta..."
"Thế nào?"
Lãnh Thanh Thu mấp máy môi mãi, cuối cùng lấy hết can đảm nói: "Hình như... Ta thích ngươi rồi."
Lục Văn mở to mắt, đầu óc trong chốc lát như ngừng hoạt động: "Ngươi... ngươi nói gì cơ?"
"Ta nói, ta thích ngươi."
Lục Văn nhìn Lãnh Thanh Thu, miệng há hốc, không nhúc nhích.
Khuôn mặt Lãnh Thanh Thu đỏ bừng: "Mấy ngày không có ngươi... ta cảm thấy... rất không quen."
Nàng ngượng ngùng cúi đầu xuống, cười khúc khích: "Ta biết chuyện này rất điên rồ, nhưng mà, ta hình như có thể nghe thấy nội tâm ngươi, biết rõ những ý nghĩ thật sự bên trong ngươi. Ta cảm thấy... ngươi là người tốt."
Lục Văn giống như bị điểm huyệt, bất động.
Lãnh Thanh Thu mím môi: "Cho nên... nếu ngươi bằng lòng, không ghét ta... thì từ hôm nay trở đi, ta chính là bạn gái của ngươi. Tháng sau đính hôn..."
Lãnh Thanh Thu khẩn trương tột độ, thậm chí có chút nói năng lộn xộn.
Tim nàng đập loạn như trống dồn, phảng phất cả cơ thể đang run lên.
"...Nếu ngươi thấy đính hôn gấp quá, thì chúng ta có thể hoãn lại một chút, trước tìm hiểu nhau, thử... cùng nhau... yêu đương trước, sau đó lại... nói với người nhà..."
Lục Văn đã hóa đá, vẫn bất động, không có phản ứng gì.
"Nếu ngươi không đồng ý cũng không sao."
Thấy Lục Văn không có ý kiến gì, Lãnh Thanh Thu trong lòng rối bời.
Nghĩ lung tung là bản năng của con gái, lúc này nó từ kích động, khẩn trương lại chuyển sang lo lắng cùng bi thương.
"Ta cũng đâu có nhất thiết phải là ngươi mới được. Nhưng mà... Thật ra thì... Chúng ta có thể từ từ tiến tới, ta cũng không muốn ép buộc ngươi như vậy. Chỉ là... ta có nhiều khuyết điểm lắm, mong ngươi có thể bao dung hơn một chút. Nhưng mà ngươi cũng phải có chút thay đổi đấy, dù sao thì... ta đã tính... giao trọn con người mình cho ngươi..."
Lãnh Thanh Thu vừa nói xong, đã xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Nhưng mà Lục Văn vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Lãnh Thanh Thu rốt cuộc phát giác ra có gì đó lạ.
Ngẩng đầu lên nhìn Lục Văn: "Văn ca? Anh không sao chứ? Anh... nói gì đi chứ?"
Lãnh Thanh Thu đưa tay quơ qua lại trước mắt Lục Văn, vẫn không có phản ứng.
"Văn ca? Anh không sao chứ? Này?"
Lãnh Thanh Thu lấy điện thoại ra: "Alo, 120 hả, tôi muốn báo cảnh sát, chỗ tôi có một người bị đơ rồi. Cứ bất động thôi, gọi cũng không trả lời, giống như nói gì anh ta cũng không nghe thấy ấy. Sao phải đưa đi à? Tôi chỉ là... vừa tỏ tình, nói thích anh ta thôi, thế là anh ta bị đơ rồi. Đơ tức là đơ, không có phản ứng, cứ như kiểu chết máy ấy, bác sĩ các người mà còn hỏi tôi hả? Tôi biết giải thích sao giờ! Mấy người nhanh chóng đến đây đi. Không cần người bên nhà tang lễ đâu, anh ta chỉ là đơ thôi chứ chưa có chết...".
Lục Văn trở về nhà, ánh mắt trống rỗng, như một cái xác không hồn.
Xong rồi, xong thật rồi.
Đại nữ chính à! Đại nữ chính có số má đây rồi! Nam chính ba vạn hậu cung!
Cô ta lại đi tỏ tình với mình!
Cốt truyện kiểu gì đây hả!?
Đây không phải tỏ tình, đây là tiếng chuông đưa ta xuống địa ngục đó!
Ta làm phản diện, vậy mà đại nữ chính lại thích ta à!?
Nam chính mà không giết chết ta thì khó mà có hồi kết!
Cái cốt truyện này ai mà viết thì ta cũng đường chết thôi! Chẳng có lối thoát nào cả!
Mà ta có làm gì sai đâu chứ!? Chỗ nào ta làm không đúng à?
Ta đã cố tình để ngươi thêm ghét ta, đổ dầu vào lửa, xúi bẩy làm sao để các ngươi ghét ta, tránh xa ta...
Cái con đại nữ chính này đầu óc có vấn đề hả? Ta thế này rồi mà ngươi vẫn đi tỏ tình với ta?
Ngươi không có tiêu chuẩn lựa chọn đối tượng à?
Ý các người không chơi cho ta đến chết thì không thoải mái sao?
Lục Văn đã thần trí không rõ, lảo đảo đi vào phòng khách.
Ba mẹ đang cùng Trần Mộng Vân trò chuyện, vừa thấy Lục Văn về thì rất vui mừng.
Mẹ Lục nói: "Văn này, con nhìn ai đến này?"
Trần Mộng Vân vội vàng đứng lên, mặt đỏ ửng: "Văn ca."
"Ừm." Lục Văn qua loa đáp một tiếng, tiếp tục đi lên cầu thang.
"Này!" Mẹ Lục đi tới kéo hắn lại: "Mộng Vân ở đây chờ con cả nửa ngày rồi, con phải nói chuyện với em ấy chứ."
Lục Văn uể oải nói: "Mẹ, mọi người cứ trò chuyện đi, con mệt rồi."
Mẹ Lục trợn mắt: "Sao tự dưng con lại mệt? Mộng Vân đặc biệt đến chờ con đấy, con có chút phép lịch sự nào không?"
Lục Văn quay người nhìn Trần Mộng Vân.
Trần Mộng Vân bỗng có chút ngượng ngùng, gượng cười nói: "Văn ca, em chỉ là... muốn đặc biệt nói lời cảm ơn với anh."
Lục Văn gật gật đầu: "Được rồi, ta biết, cô về đi."
Trần Mộng Vân không ngờ tới.
Mình đã chủ động đến nhà anh chơi rồi, giống như hồi cấp ba, đại học vậy, mình chủ động nhiệt tình như thế, không sợ bị người nhà họ Lục chê cười.
Vậy mà anh Lục Văn lại thờ ơ như vậy, căn bản là không coi mình ra gì.
Trần Mộng Vân cảm thấy mất hết thể diện, lúng túng nói: "Vậy, thưa chú thưa dì, hai người ngồi nói chuyện nhé, cháu xin phép về trước ạ."
"Ai da, đừng về vội chứ!" Mẹ Lục kéo Lục Văn lại, tức giận nói: "Người ta ở đây chờ con cả nửa ngày, con còn kênh kiệu cái gì?"
Rồi xoay người nói: "Mộng Vân à, vậy đi, con lên lầu nói chuyện với Văn, các con là người trẻ tuổi, tự nói chuyện với nhau cho thoải mái, dì với chú Lục đi chơi bài nhé, đi trước đây."
Trần Mộng Vân cũng không có ý định về thật, vẫn muốn nán lại.
"Vậy... có tiện không ạ?"
"Tiện, tiện chứ, ái chà chà, bao nhiêu năm con mới ghé qua nhà chơi, dì mừng quá đi, các con nói chuyện nhé, tụi dì đi trước đây."
Các bậc trưởng bối nhà họ Lục đều đã đi rồi.
Lục Văn xoay người đi về phía thang máy, Trần Mộng Vân vội vàng đi theo vào.
Đứng trong thang máy, Trần Mộng Vân lộ vẻ khẩn trương: "Văn ca, chuyện hôm đó, cảm ơn anh."
Lục Văn cười khổ, vốn nên là câu nói dành cho Long Ngạo Thiên, giờ lại quay sang nói với mình, chẳng có gì để nói thêm.
"Dạo này cô chẳng phải là đang rất bận sao? Mấy chuyện này còn chạy đến nhà tôi nói làm gì, nhắn tin là được rồi."
Trần Mộng Vân cảm thấy tủi thân.
Tôi không biết nhắn tin sao? Sao tôi phải đến nhà anh, đương nhiên là muốn gặp anh rồi!
Trần Mộng Vân nói: "Chuyện năm đó..."
Lục Văn vội vàng ngắt lời: "Đừng có nhắc tới năm đó nữa, năm đó cô cũng đủ độc ác đấy, làm cho trái tim nhỏ bé của tôi bị tổn thương ghê gớm. Bất quá lỗi là do tôi trước, không trách cô được. Nói chung là mấy chuyện cũ đừng nhắc nữa, tôi không để bụng, cô cũng đừng nhớ nữa làm gì."
Trần Mộng Vân có ngàn lời muốn kể ra, nhưng Lục Văn không để cô mở miệng, không cho cô cơ hội nói.
Hắn cứ lảm nhảm không thôi.
Đàn ông với đàn bà, chỉ cần khoảng ba câu là đối phương hiểu ngay tâm tư rồi.
Trần Mộng Vân không ngờ Lục Văn lại có thái độ lạnh nhạt đến vậy, cảm thấy mình bị xúc phạm, vừa tủi thân.
Mình chủ động đến nhà tìm anh, chính là đã tính toán hết rồi, sẽ tranh thủ thân thiết với người nhà anh, tìm lại chút cảm giác hồi trước đây.
Thế mà anh lại có thái độ thế này sao?
Xem như tôi Trần Mộng Vân nhìn lầm người.
"Vậy... tôi thấy Văn ca có vẻ mệt mỏi, tôi xin phép về trước."
Đây là lần cuối cùng Trần Mộng Vân thử lòng.
Nếu Lục Văn có thử giữ cô lại, thì thật ra vẫn còn hi vọng.
Trần Mộng Vân chờ đợi, nhìn vào mắt Lục Văn.
Kết quả Lục Văn không thèm nhìn cô lấy một cái: "Vậy cũng được, để Triệu Cương tiễn cô về."
Trần Mộng Vân triệt để tức giận.
Trong nháy mắt lạnh mặt xuống: "Không cần, tôi tự về được rồi."
Đến tận khi chính Trần Mộng Vân xuống lầu bằng thang máy, Lục Văn vẫn không hề có phản ứng gì với cô.
Chính Trần Mộng Vân cũng cảm thấy mình tiện.
Thật là tiện!
Mình đến tìm hắn làm gì?
Hắn cứu mình một lần, mình liền nghĩ rằng hai người mình tình cũ không rủ cũng tới sao? Rồi có thể quay về như trước đây sao?
Mình còn nhớ về quãng thời gian hai nhỏ không có gì để e dè, vậy mà người ta đã quên sạch rồi! Không để ý gì đến mình!
Hốc mắt Trần Mộng Vân đỏ hoe, tủi thân đi về hướng bãi đỗ xe của Lục gia.
Vừa định lên xe, thì Lục Văn như cái mông bị lửa đốt chạy từ trên lầu xuống, tay cầm theo áo khoác, hô hoán: "Triệu Cương! Chuẩn bị xe!"
Triệu Cương vừa lái xe của Trần Mộng Vân tới đỗ, nhìn thấy ông chủ của mình đang ngơ ngác: "Lục tổng, sao vậy?"
Lục Văn lao tới, giật lấy chìa khóa xe: "Xe của ai đấy?"
Triệu Cương chưa từng thấy Lục Văn cuống cuồng như vậy bao giờ, giơ tay chỉ Trần Mộng Vân: "Của tiểu thư Trần ạ."
Lục Văn nói: "Lên xe!"
Trần Mộng Vân vẫn còn giận dỗi: "Anh làm gì vậy?"
Lục Văn đã ngồi vào trong và bắt đầu nổ máy: "Lên xe!"
Trần Mộng Vân khoanh tay đứng trên mặt đất: "Xe này của tôi, Lục Văn, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Triệu Cương thì lại sướng như mở cờ trong bụng, đã thể hiện tốt vai trò của một chó săn ngoan, gặp trường hợp này, đừng có để ý tới lời chủ, cứ để chủ muốn gì mình thực hiện theo thôi.
Trần Mộng Vân còn đứng trên mặt đất giận dỗi, Triệu Cương đã cài dây an toàn xong rồi.
Lục Văn tức giận quát lớn: "Mẹ! Lên xe! Mau lên!"
Trần Mộng Vân giật nảy mình, bị Lục Văn làm cho ngây người.
"Lên thì lên, hung dữ cái gì chứ!"
Trần Mộng Vân còn chưa ngồi vững, xe của Lục Văn đã lao ra ngoài.
Triệu Cương biết có chuyện, lập tức dùng bộ đàm hô hào: "Mở cửa, mở cửa đi! Xe Lục thiếu gia ra ngoài kìa!"
Xe vừa đến, cổng sắt lớn đã mở ra.
Trần Mộng Vân sợ đến sắc mặt tái mét: "Lục Văn, anh điên rồi à!?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận