Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1019: Cục diện này không dễ phá a

Tần Hán sững sờ: "Lục tổng, ngài đây là ý gì? Sỉ nhục ta sao?"
"Ta sao lại đi sỉ nhục ngươi chứ, huống hồ ngươi thấy ai cầm 2000 vạn đi sỉ nhục người bao giờ?" Lục Văn nói, "Ta là khâm phục bản lĩnh anh hùng của ngài, không muốn làm khó dễ ngươi. Cầm lấy số tiền này, trở về Lão Quân Sơn cũng có cái bàn giao với môn phái."
Long Ngạo Thiên nói: "Tần huynh, cứ cầm đi. Cái này không phải là bố thí, càng không phải hối lộ, đối với sư đệ ta mà nói, chỉ là một chút tình nghĩa. Hắn chỉ muốn kết giao với ngươi làm bạn."
Triệu Nhật Thiên xích lại gần Lục Văn: "Hai trăm triệu của ta thì..."
Lục Văn quay đầu lại nói: "Ngươi nói với ta mấy chuyện này ở đây làm gì? Hay ho sao? Ở chỗ đông người thế này?"
Triệu Nhật Thiên liền lùi lại.
Tần Hán nghĩ ngợi, nhưng mà đây là 2000 vạn đó!
Chuyến này đúng là lỗ lớn rồi. Bản thân Lão Quân Sơn cũng không có tiền bạc gì, bọn họ chỉ là danh tiếng lớn, nhưng mà không có thực lực.
6000 vạn, đối với bọn họ mà nói quả thực là một món tiền lớn a! Lần này bọn họ thiệt hại quá nhiều rồi.
Nếu mà thật sự có thể lấy về được 2000 vạn, thì thật là có thể giảm bớt tổn thất cực lớn.
Lục Văn thấy hắn do dự thì cười.
Trong tình huống này, không thể ép người anh hùng vào đường cùng.
Lục Văn lập tức tiến lên, nhiệt tình ôm lấy Tần Hán, trực tiếp nhét tấm thẻ vào túi hắn.
"Ôi chao, ta Lục Văn không dễ dàng nhờ vả người khác, hôm nay ta liền xin ngài, nhận lấy đi!""Không không không… Cái này không thích hợp… Ta là… Chúng ta là tự nguyện đánh cược, sao có thể dùng…""Tiền cược đã cược xong rồi, cái này là tình riêng giữa hai người chúng ta!""Vậy cũng không được, cái này… Quá không thích hợp, chúng ta còn chưa uống với nhau chén rượu nào, sao có thể nhận ân huệ lớn thế này…""Vậy thì thống nhất đi! Ta Lục Văn không muốn vàng, không muốn bạc, cái gì cũng không muốn. Chỉ là hy vọng Tần huynh sau này nếu có cơ duyên, mời ta một chén rượu, cái này thì được chứ?""Cái này… Thật quá… Làm ta quá…""Đừng nói gì nữa, nếu ngươi không nhận, nhìn cái cửa sổ kia không? Ta nhảy từ đó xuống! Không ai được cản ta!""Nhưng đây là lầu một mà!""Vậy nên ngươi biết quyết tâm của ta rồi đó!"
Mấy người xung quanh đều ghen tị chết đi được, lần lượt nói: "Cầm đi, cầm đi, Lục tổng có ý tốt đấy.""Đúng đấy đúng đấy, lát nữa chúng ta cũng nhận."
Tần Hán rốt cuộc thỏa hiệp.
Hắn mang tâm trạng phức tạp, chắp tay: "Đã vậy thì đa tạ Lục tổng."
Bá Nghị Phát nãy giờ vẫn luôn nhẫn nhịn!
Răng hắn sắp cắn nát, mắt sắp trợn lồi cả ra!
Nắm đấm cũng sắp bóp nát, tim cũng sắp ngừng đập!
Nhưng đám người này toàn bộ sự chú ý vậy mà không có ai phản ứng đến hắn, đều đang nhìn Lục Văn cùng Tần Hán khách khí với nhau!
Từng người từng người, vậy mà đều xem thường ta, không nhìn ta, coi ta là không khí...
Ta có thể là Bá Nghị Phát mà! Đường đường là đệ tử ngoại môn Bạch gia, một nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất của Lão Quân Sơn!
Bá Nghị Phát phẫn nộ hét lớn một tiếng: "Lục Văn! Long Ngạo Thiên! Ta Bá Nghị Phát, cùng các ngươi thế! Bất! Lưỡng! Lập——!"
Mọi người đều dừng lại, quay đầu nhìn về phía Bá Nghị Phát.
Bá Nghị Phát nghiến răng, cả người sắp nổ tung: "Ta nói cho các ngươi biết..."
Bá Nghị Phát chưa kịp nói xong, mọi người lại cùng nhau quay đầu trở lại nhìn Lục Văn cùng Tần Hán.
Lục Văn ôm lấy Tần Hán: "Có thời gian đến Tuyết Thành chơi, anh em ở đó khá được hoan nghênh. Ta nói trước với ngươi là đến Tuyết Thành thì gọi điện thoại cho ta nhé, không thì không đủ tình nghĩa bằng hữu đâu."
Tần Hán lúng túng nói: "Sư huynh ta vừa nãy đã muốn gào vỡ cổ rồi, ta, ta về trước..."
"Được được được, đi thong thả nhé, đi thong thả. Đến Tuyết Thành nhớ gọi cho ta."
Tần Hán đi đến trước mặt Bá Nghị Phát: "Sư huynh."
Trong khi Lục Văn và Tần Hán đang hàn huyên, Lưu Ba đang đứng ở một bên, cực kỳ giãy dụa.
Biết làm sao đây! ?
Lục Văn tên này thích ra vẻ heo ăn thịt hổ, chơi chiêu trò ghê gớm quá!
Ta mà đánh nhau với hắn, đừng nói ta có nuốt trôi cơn giận này không, cho dù có thì… ta đánh hắn, hắn mở cái gì mà Thái Cổ Viên Thần, ta lại phải dùng Hắc Tử Thần Công;
Mà ta dùng Hắc Tử Thần Công, đầu hắn liền sẽ hiện ra bảy ngọn lửa dọa người.
Khó giải quá!
Còn hai cô gái kia ở đằng sau, một nhìn liền biết không phải loại dễ dây vào, mà hình như quan hệ với Lục Văn còn rất tốt. Ta mà động vào bọn họ, lúc đó Lục Văn thật muốn giết ta luôn, nếu không phải mấy vị sư công đến kịp, mẹ nó ta đã bị hắn chôn ở Tuyết Thành rồi không chừng?
Sau lưng ta thì có một ông Ngũ Lão dạy ta, phía sau hắn thì lại có hai ông Ngũ Lão bảo vệ.
Dưới gầm trời này, ai dám động đến Lục Văn, người đó chính là siêu cấp, vô địch, xoắn ốc, thăng thiên, bạo tạc, xưa nay hiếm thấy đại ngu xuẩn!
Ta phải làm sao?
Tình huống thế này, ta vừa nhúc nhích thì ai cũng sẽ thấy a? Gặp Lục Văn, ta quay đầu đi luôn có phải mất mặt quá không?
Cũng may hắn không nhận ra ta.
Không đi thì sao? Lát nữa gặp mặt nói gì bây giờ?
Mặt đối mặt thế này, kiểu gì cũng phải nói chuyện a?
Không xong, tức quá, buồn đi vệ sinh.
Lúc này, Bá Nghị Phát gầm lên một tiếng, làm Lưu Ba giật nảy mình.
Trong lòng nghiến răng nghiến lợi: Đồ ngu ngốc, ngươi kêu cái rắm gì, làm ta giật mình! Ta mẹ nó còn sợ Lục Văn, ngươi có gì mà ấm ức chứ?
Sau đó, Lưu Ba thấy Lục Văn cũng nhìn về phía mình, cứ nhìn chằm chằm như thế.
Xong rồi.
Hắn sẽ không trực tiếp xông đến lột mặt nạ của ta rồi đánh ta đấy chứ?
Lục Văn thấy Tử Thần thì giật mình.
Ngoài mặt thì trấn tĩnh, ánh mắt thâm trầm, nhưng trong lòng thì run rẩy.
Ta dựa, là Tử Thần kia. Biết làm sao bây giờ! ?
Tiếng tăm thì đã nổi, tiền cũng đã kiếm, nhưng Long Ngạo Thiên và Triệu Nhật Thiên hai tên đó chắc chắn vẫn đang muốn đoạt vị trí số một.
Thực lực của Tử Thần này, rất có thể là bậc trần nhà trong đám người ở đây.
Quỷ Tứ Môn trung cấp chắc chắn không cản nổi, Triệu Nhật Thiên hợp sức với Long Ngạo Thiên thì có lẽ có thể đánh thắng, còn ta thì chắc một chiêu đã bị phế.
Nhưng ở đây có nhiều người thế này, không thể để mọi người nhìn ra mình sợ được.
Phải bình tĩnh!
Lục Văn đi đến trước mặt Lưu Ba, mỉm cười, định mở miệng nói chuyện thì căng thẳng đến mức lưỡi thắt lại: "Người, người c, không, à, chết ca, chết, chết, chết… Ngươi, ngươi còn sống không… May mà còn sống…."
Lưu Ba nắm chặt nắm đấm: Hắn đang chế nhạo ta! Chẳng lẽ hắn đã nhận ra ta rồi? Ta phải thể hiện thế nào để qua cửa này đây?
Lưu Ba bình tĩnh nói: "Gọi ta A Tứ là được rồi."
"Ồ, A Tứ huynh đệ." Lục Văn thở phào một hơi. 【Người này cũng dễ nói chuyện nhỉ.】
"A Tứ huynh đệ lần này lại kiếm được mấy trăm triệu rồi, chúc mừng nhé, tiền thưởng vào tài khoản chưa?"
Lưu Ba bình tĩnh nói: "Rồi, cảm ơn Lục tổng hào phóng."
"Ai, mua rồi thì chấp nhận, thắng thua là do trời định, là do chính cậu may mắn, mắt nhìn tinh tường, chúng ta chỉ là thao tác bình thường thôi."
Lục Văn trong lòng căng thẳng. 【Hay là nhân lúc đi vệ sinh, rồi trốn luôn? 】
Khéo ghê!
Lưu Ba cũng nghĩ tới.
Hai người đồng thanh: "Xin lỗi, tôi muốn đi vệ sinh."
Lưu Ba đứng ngây người tại chỗ: Móa! Ngươi cũng đi vệ sinh! ? Không muốn a! Ta không muốn đi vệ sinh chung với ngươi!
Lục Văn xoa cằm: 【Mẹ nó thật quá đáng, mình lại phải cùng hắn đi vệ sinh chung sao! ?】
Bạn cần đăng nhập để bình luận