Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1136: Nhật Thiên đến làm việc

Chương 1136: Triệu Nhật Thiên đến gây rối
Khung cảnh hỗn loạn hết cả lên. Một đám cổ võ giả đánh nhau đến trời đất tối tăm, đầu óc người nào cũng bị đánh thành đầu heo. Mấu chốt là, Long Ngạo Thiên tên này cũng rất hăng máu! Bản thân Long Ngạo Thiên đã có thể sai khiến vài kẻ, huống chi còn có quân sư và hai cao thủ ở đây! Vì vậy, hai nhóm người kia phát hiện tình huống này liền hợp sức lại đánh Long Ngạo Thiên. Lúc này Lục Văn chỉnh trang xong y phục đi ra: "Ta nói, vẫn còn đánh nhau à, thể lực bọn họ trâu thật đấy, so với ta còn liều mạng hơn." Long Ngạo Thiên tức giận: "Văn! Giúp ta!" Lạc Thi Âm ở bên cạnh nói: "Lang quân của chúng ta không cần giúp, hắn chịu đánh giỏi lắm, đánh mãi cũng không chết." Thích Mỹ Thược cũng nói: "Lang quân, ta vẫn không hiểu nổi, sao bọn họ lại đánh nhau hung dữ như vậy? Vì sao chúng ta chỉ khích động một chút, bọn họ liền đánh nhau cố sống cố chết thế này?" Lục Văn nhìn Thích Mỹ Thược: "Tiền! Rượu! Gái! Mặt mũi!" Thích Mỹ Thược che miệng cười: "Lang quân đều có cả rồi, lang quân thật giỏi." Long Ngạo Thiên gấp gáp: "Văn! Văn! Giúp với, giúp ta đi!" Lục Văn gật gật đầu, xông ra ngoài, một tay nắm chặt cổ tay Long Ngạo Thiên. Long Ngạo Thiên giơ tay lên trời cười lớn: "Ha ha ha, hảo huynh đệ!" Lục Văn lại gật đầu, lại một tay nắm chặt cánh tay kia của hắn, hai tay trói ra sau lưng, lớn tiếng hô: "Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Ta đã khống chế được đại sư huynh của ta rồi!" Gã Hoắc Văn Đông hăng máu, xông lên cho Long Ngạo Thiên một bạt tai: "Mẹ nó, dám đánh tao à! Tao đánh chết mày!" Trần Tham cũng xông vào, dùng hai ngón tay, dùng đúng cái đầu móng tay nhọn, véo vào miếng thịt băm nhỏ dưới xương sườn Long Ngạo Thiên, lại cố sức vặn một cái! Long Ngạo Thiên nổi giận, một chân đạp lăn Trần Tham, lại đạp một cước vào mặt Hoắc Văn Đông, quay đầu giận dữ nói: "Mẹ mày bắt tao làm cái gì! Bắt bọn họ chứ! Thả ra! Thả ra!" Lúc này một bóng người từ trên trời giáng xuống. Triệu Nhật Thiên thực sự là không đợi nổi nữa, cuối cùng cũng biết bọn họ ở đâu, một tay tóm lấy Lục Văn: "Lục Văn! Sư thúc còn chưa hết tang, sư phụ còn chưa biết tin dữ, ngươi ta đều là đệ tử, lúc này không nhanh chóng đốt giấy báo tang lên núi, còn ở đây kéo con bê chơi à? Ngươi có còn chút hiếu đạo và quy củ của người làm đệ tử không!?" Lục Văn nhìn Triệu Nhật Thiên: "Mẹ mày được đấy! Mày xem đi! Một đám người đang đánh đại sư huynh đấy!" Triệu Nhật Thiên quay đầu nhìn qua: "À, hóa ra ngươi có chuyện chính à, xin lỗi nha, ta trách oan ngươi rồi. Ồ, đại sư huynh bị đánh thê thảm quá." Lục Văn nói: "Còn không mau giúp?" Triệu Nhật Thiên gật đầu, thả người nhảy ra, hét lớn một tiếng: "Ta tới đây!" Long Ngạo Thiên còn chưa kịp quay đầu, Triệu Nhật Thiên đã đạp một chân vào lưng hắn, đạp cho Long Ngạo Thiên nhào cả người ra, nằm trên đất nửa ngày không đứng dậy được. Đám người thấy vậy, nhao nhao khen ngợi: "Huynh đệ thân thủ tốt!" "Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!" Triệu Nhật Thiên đắc ý khoanh tay, đứng trước mặt mọi người, hùng hổ chỉ vào Long Ngạo Thiên: "Long Ngạo Thiên! Ngươi tội ác tày trời!" Mọi người cùng gật đầu: "Đúng!" Lục Văn liếc mắt: "Mẹ ngươi bị ngốc à? Đang giúp ai đấy!?" Triệu Nhật Thiên nói: "Chẳng phải là phải giúp người tốt sao?" "Ngươi quay đầu nhìn xem ai là người tốt!" Triệu Nhật Thiên quay đầu nhìn qua liền thấy người Thiên Võng, nheo mắt lại: "Lại là đám tạp nham các ngươi!" Người Thiên Võng nhanh chóng bày thế, một người nói: "Hắn vừa rồi rõ ràng dùng toàn lực một chân! Thể hiện ra tu vi hắn rất cao, cho dù là người Thiên Tứ Môn, mọi người đừng xem thường! Một cước đó uy lực, xem ra mang theo cả thù oán cá nhân!" Triệu Nhật Thiên cười ha ha: "Tạp nham Thiên Võng, giết sư thúc ta, gặp một tên tao giết một tên!" Triệu Nhật Thiên vừa muốn xông lên, liền bị Long Ngạo Thiên từ phía sau nắm lấy tóc, kéo hắn lên, nhảy lên cho một chưởng đao: "Ta đánh chết cái tên vương bát đản nhà ngươi!" Phụt ——! Triệu Nhật Thiên phun ra một ngụm máu tươi, nằm trên mặt đất, chỉ vào Long Ngạo Thiên, không cam lòng nói: "Phản... đồ..." Long Ngạo Thiên sắp nổ tung! Chính mình chịu đựng lâu như vậy, một cước hung ác nhất hóa ra lại là hắn đá! Hắn có thể không nổi cơn thịnh nộ sao? Bắt đầu đánh Triệu Nhật Thiên túi bụi! Quân sư hét to: "Lục tổng! Chúng ta bị bao vây rồi, còn không mau giúp? Rốt cuộc anh đứng về phe nào đấy!?" Lục Văn hét lớn: "Lục Văn ta đi đứng ngay thẳng, sống đàng hoàng, trọng tình trọng nghĩa, chú trọng nhất trung hiếu nhân nghĩa! Ta đương nhiên là bên nào thắng thì ta đứng bên đó!" Quân sư ngây người ra vì kinh ngạc. Sao lại vô liêm sỉ đến thế! ? Những lời tiền tố vừa nói chẳng phải đều là lông gà cả sao!?"Ngươi...ngươi so với tổ chức lớn chúng ta còn không biết xấu hổ đấy!" Triệu Nhật Thiên vừa nghe, cái gì! ? Tổ chức lớn! ? Một cước đạp bay Long Ngạo Thiên, chỉ vào quân sư: "Ta thao tổ tông nhà mày!" Quân sư ngơ ngác: "Không phải...Hắn vốn dĩ vẫn điên cuồng thế này sao?" Triệu Nhật Thiên lao thẳng qua, đụng quân sư cho một trận thất điên bát đảo, hai người mơ hồ đánh nhau. Quân sư là Quỷ Tứ Môn, nhưng lại không thể áp chế được Triệu Nhật Thiên! Trong lòng chỉ muốn chửi thề: Đây là cái quái gì thế! ? Đồ súc vật bá đạo à! Mẹ nó có phải thấy ai cũng muốn đánh không vậy! ? Lục Văn nheo mắt lại, lùi về sau mấy bước. Lạc Thi Âm và Thích Mỹ Thược lo lắng cho Lục Văn, sớm đã tiến lên. "Lang quân, chúng ta giúp ai?" Lục Văn nói: "Chờ chút nữa, để bọn họ hao tổn chút đã. Thiên Võng, còn có tổ chức lớn, đều bắt sống mấy tên. Ta phải biết rõ sư thúc rốt cuộc đắc tội bọn họ ở đâu, phải biết bọn họ với Âu Dương gia làm ăn cái gì." Hai cô gái gật đầu. Bọn họ từ đầu đã biết rõ, Lục Văn làm những chuyện này hoàn toàn là vì căm hận Thiên Võng và tổ chức lớn. Sư thúc bỏ mình là một khúc mắc lớn trong lòng Lục Văn. Hắn ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại gánh nặng quá nhiều. Quân sư và Triệu Nhật Thiên đánh nhau mấy hiệp, liền cảm thấy là lạ! Tên vương bát đản này thật sự liều mạng đấy! Chẳng lẽ giống như ta giết cha hắn à! Đâu ra cái kiểu thù hận đó vậy!? Sao tự dưng xuất hiện một cao thủ, mà lại đánh nhau giống như liều mạng với mình thế! ? Sao lại thế này! ? Quân sư nổi giận nói: "Ta với các hạ không có ân oán gì đúng không! ? Ta vẫn là thuộc hạ của đại sư huynh ngươi mà!" Triệu Nhật Thiên giật mình: "Giết sư thúc, Long Ngạo Thiên cũng có phần! ? Ta đúng là chó mù mắt rồi, lại không nhìn ra...Không đúng! Ta sớm đã nhìn ra rồi! Long Ngạo Thiên chính là tên vương bát! Ngươi chính là đồ vương bát đản!" Quân sư thầm nghĩ mẹ mày chửi người sao còn dùng bẫy liên hoàn vậy hả! ? Mẹ nó cũng quá bẩn thỉu rồi đấy! ?"Nhãi ranh, đừng có được đằng chân lân đằng đầu!" "Con rùa già bánh ngọt, đừng hòng sống mà rời đi!" "Ta muốn ngươi chết không toàn thây! A ——!" "Ta muốn báo thù cho sư thúc! A ——!" Nơi xa trên cây đại thụ, Địa Sát Công ngồi trên nhánh cây uống rượu. Khương Tiểu Hầu đứng cạnh hắn: "Này, Triệu Nhật Thiên đang giúp ngươi báo thù đấy." "À? Thật sao? Hắn cũng được đấy chứ!" Khương Tiểu Hầu nhìn Lục Văn đứng giữa đám đông, cô đơn như vậy. Mặt hắn tái nhợt, một gương mặt không có chút cảm xúc, ánh mắt lạnh như sương. Khương Tiểu Hầu xao động một lần. Hắn rất giận, hắn luôn rất phẫn nộ, nhưng hắn đang kìm nén sự phẫn nộ của mình. Nếu để hắn biết sư thúc lừa hắn...Khương Tiểu Hầu trong lòng, bất an đến thảng thốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận