Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 158: Cháy bùng! Đồng môn trận chiến mở màn đấu!

Chương 158: Cháy bùng! Trận chiến đồng môn khai màn!
Một cao thủ khác vừa ra tay đã đánh hụt, bởi vì Lục Văn đã di chuyển vị trí khi người kia ngã xuống.
Một đao chém hụt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Lục Văn đã ở sau lưng hắn.
Hắn vừa định quay đầu lại thì đã bị Lục Văn nhổ bổng lên, nhảy một cái lên không trung.
Giữa không trung Lục Văn điểm mấy đại huyệt đạo của hắn, hắn không kịp phun máu đã bị Lục Văn ấn ngực từ trên trời giáng xuống, lưng nện mạnh xuống đất.
Phốc ——!
Dứt khoát như là giết gà vậy.
Lục Văn ấn ngực hắn xuống, ngực còn hơi phập phồng, nhưng đã không nhúc nhích được.
Lục Văn vẫn duy trì tư thế "xác chết" ngầu lòi, chậm rãi ngẩng đầu.
Đôi mắt kia, không biết vì sao, khiến tim Long Ngạo Thiên chợt nảy lên.
Cảm giác sợ hãi đã lâu không xuất hiện khiến tay hắn hơi run rẩy.
Sao có thể! ?
Hắn... hắn đã có thực lực thượng tứ môn rồi à!
Đùa gì vậy! ?
Gia Cát Tiểu Hoa nhanh chóng trấn tĩnh lại, phát hiện Lục Văn có địch ý với Long Ngạo Thiên.
Nàng vội cầm cung lên, hướng Lục Văn liên tục bắn ba mũi tên.
Lục Văn tiến lên, nghiêng đầu, cả ba mũi tên đều trượt!
Gia Cát Tiểu Hoa cũng hoảng, vội rút cây tên thứ tư, không kịp ngắm chuẩn đã vội vàng buông dây cung.
Lục Văn giơ tay lên, hai ngón tay kẹp lấy mũi tên, hơi dùng lực, bóp nát ném đi.
Gia Cát Tiểu Hoa lập tức nhảy lên xà nhà, mũi tên thứ năm vừa gắn lên thì bị Lục Văn tóm lấy mặt.
Lục Văn ngồi xổm trên xà nhà, trở tay đặt Gia Cát Tiểu Hoa lên đùi mình, rút những mũi tên còn lại của nàng ra, vừa đánh mông vừa nghiến răng nghiến lợi: "Ta cho ngươi nghịch ngợm! Ta cho ngươi nghịch ngợm! Ta cho ngươi nghịch ngợm! Ta cho ngươi nghịch ngợm!"
Gia Cát Tiểu Hoa nhận ra mình hoàn toàn không có cách nào phản kháng trước mặt hắn.
Tất cả lực của nàng đều bị hắn dễ dàng hóa giải, nàng không hiểu vì sao lại bị hóa giải sức lực.
Nói chung, bò lên đùi hắn, nàng muốn giãy giụa cũng phải tuân theo quy tắc của hắn, hoàn toàn bị điều khiển, bị chi phối.
Gia Cát Tiểu Hoa vừa sợ hãi vừa ấm ức, khóc òa lên.
Lục Văn vừa phong bế huyệt đạo của nàng thì Lạc Thi Âm đã bay đến, hai tay nắm lấy cổ tay Lục Văn, đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào mắt Lục Văn, Ngũ Thải Huyễn Hoa Đồng thi triển đến cực hạn!
Nàng vừa rồi bị dọa sợ, phản ứng chậm đi nhiều.
Mấu chốt là tốc độ của Lục Văn quá nhanh!
Xử lý ba cao thủ chỉ trong chớp mắt, bên mình còn chưa kịp ngậm miệng thì Lục Văn đã làm xong.
Lúc này Lạc Thi Âm cũng hoàn toàn hoảng.
Trước thì kinh ngạc trước thực lực của Lục Văn, nhưng hiện tại không có thời gian để kinh ngạc.
Rõ ràng Lục Văn đang lao về phía Long Ngạo Thiên, mình là cận vệ, phải bảo vệ thiếu chủ!
Liều thôi!
Nếu không thể một chiêu khống chế Lục Văn, hậu quả hôm nay khó lường!
Không ngờ Lục Văn lúc này hoàn toàn không sợ, mở to mắt đối diện với nàng, miệng quát lớn: "t·i·ệ·n nhân! Hỏa Nhãn Kim Tinh!"
Bốn mắt nhìn nhau, hai mắt Lục Văn giống như vạn đạo kim quang, khiến Lạc Thi Âm đầu óc trống rỗng.
Một ngụm máu tươi không kìm được phun ra, toàn thân xương cốt tựa như biến thành bông, ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên được.
Lục Văn nhẹ nhàng rơi xuống, để Lạc Thi Âm đã mất khả năng chiến đấu sang một bên.
Quay người, nhìn Long Ngạo Thiên: "Đại sư huynh, cùng sư đệ qua mấy chiêu thế nào?"
Long Ngạo Thiên cũng hồi phục từ chấn kinh.
Trán hắn một giọt mồ hôi trượt xuống, trong lòng dâng lên một sự ngoan cường: "Tốt! Rất tốt! Như vậy mới xứng đáng là đối thủ của Long Ngạo Thiên ta..."
Phanh ——!
Long Ngạo Thiên còn chưa dứt lời thì nắm đấm to như bao cát đã nện lên mặt hắn.
Long Ngạo Thiên bay ra ngoài, đập vào một cột trụ, khóe miệng trào máu tươi, nhưng ánh mắt lại càng điên cuồng.
"Tiểu Hầu Quyền! Mẹ, sư phụ quả nhiên dạy ngươi đồ thật!"
Lục Văn hừ lạnh một tiếng: "Đại sư huynh, ngược lại là động đi!"
"Móa nó, hôm nay lão tử liền để ngươi..."
Phanh ——!
Tốc độ của Lục Văn quá quái dị.
Long Ngạo Thiên không hiểu, vì sao lại thế này?
Mình vậy mà không thấy được thân pháp của hắn! ?
Lại bị một chân đá vào mặt, cả người văng ra xa mười mấy mét, lăn lóc một hồi mới dừng lại.
Nghiến răng bò dậy, lau máu trên khóe miệng: "Đánh tốt!"
Lời còn chưa dứt, tóc đã bị Lục Văn một tay túm lấy: "Ngươi nói đánh thật hả?"
"Làm ta vui đùa..."
Ầm!
Phanh phanh!
Phanh phanh phanh phanh!
Lần này thì xong, Long Ngạo Thiên muốn ngã cũng không được.
Lục Văn dùng toàn bộ mã lực Đại Thánh Phục Hổ Quyền gọi lên người hắn.
Long Ngạo Thiên bị đánh đến ngơ ngác.
Hoàn toàn không biết đối phương ở vị trí nào, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu thì bị đánh, ngực, sau lưng... toàn thân đều bị đánh.
Cảm giác bốn phương tám hướng, chỗ nào cũng có Lục Văn, cứ như có đến hai vạn cái Lục Văn bao vây xung quanh mình mà liên tục tấn công!
Long Ngạo Thiên bị đánh đến không còn hình người, rơi xuống thì bám một vốc bụi đất.
"Ta Long Ngạo Thiên..."
Hắn nghiến răng ngẩng đầu: "Hôm nay..."
"Thế nào?"
Thanh âm phát ra từ phía sau.
Sự tự tin của Long Ngạo Thiên lập tức biến mất, kinh hãi không dám quay đầu: "Đừng... Đừng thế a... Ít nhiều... Để ta trả một hai chiêu, dù để ta nói câu giả vờ ép người hoàn chỉnh cũng được a..."
Oanh!
Long Ngạo Thiên trực tiếp bị đánh bay.
Bị quăng ra xa, quỳ rạp trên mặt đất không động.
Lãnh Thanh Thu sớm đã sợ hãi đến chân nhũn ra, đôi chân dài xinh đẹp, giẫm giày cao gót, căn bản đứng không vững, phải bám vào cột mà hoảng sợ nhìn Lục Văn.
Trong lòng có một dòng suy nghĩ thoáng qua:
Đây là người đàn ông của mình! ?
Nếu như sau này cưới về mà hắn đánh mình thì sao? Sau này sống thì phải cẩn thận chút, kiểu bạo lực gia đình này lên thì chết người mất!
Lúc này, Long Ngạo Thiên đã hoàn toàn bùng nổ!
Lục Văn cũng có chút thở dốc.
Nội tình của mình quá kém, suy cho cùng không phải là thượng tứ môn thực sự, miễn cưỡng sử dụng loại thân thể này mà thúc đẩy cao cấp quyền pháp, tiêu hao quá lớn.
Sắp hết mana rồi.
Nhưng Lục Văn không ngờ Long Ngạo Thiên lại trâu bò vậy! Thiết Đà Vương và đám người đó đã làm gì với hắn vậy! Coi hắn như cháu trai để đánh chắc! ? Bây giờ nghĩ lại thấy mình đi mỗi bước đều mẹ nó hiểm nguy!
Chỉ là một Thiết Đà Vương thôi, thực lực đã hơn mình rất nhiều.
Long Ngạo Thiên giận dữ không kiềm được: "Ha ha ha, ta hiểu rồi... Sư phụ dạy ngươi là đồ tốc thành. Ngươi trụ không được lâu."
Lục Văn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, còn chưa đến hai phút.
Thôi...
Nghỉ ngơi nửa phút, một phút rưỡi còn lại quyết chiến với hắn!
[Cứ c·hết đi! ]
[Cứ bị cái thứ buồn nôn này đè ép hoài, sống cũng không thoải mái! ]
[Ngươi bắt nạt ta, ta nhận, đánh nhau với ngươi pha trò, nói mấy lời không mặt mũi lừa ngươi về ngủ ta cũng nhận.]
[Cầm mấy chục tỷ cho ngươi đi mua đất an táng ta cũng có thể coi như không thấy.]
[Nhưng mà dám mơ tưởng khu nhà lều của Hoắc Văn Đông sao! ?]
[Lão tử chết bảy lần rồi! Từng bước nhượng bộ! Từng bước cẩn thận! Từng bước giả vờ sợ! Từng bước nhẫn nhịn! ]
[Hiện tại có chút lưu luyến với thế giới, ngươi còn muốn vươn tay phá hủy! ]
[Hôm nay có ngươi không có ta!]
Lục Văn nói: "Đại sư huynh, những cái khác sư đệ ta đều có thể nhẫn. Nhưng ngươi dám mơ tưởng đến khu nhà lều, ta có thể dùng mạng ngươi để đền!"
"Ha ha, chỉ bằng ngươi?"
Long Ngạo Thiên giơ tay lên, nhìn lòng bàn tay: "Ta biết ngươi làm sao rồi, có phải đánh không nổi nữa rồi không? Dù không biết sư phụ dùng tà thuật gì mà giúp ngươi đạt đến trình độ này. Nhưng với nội tình của ngươi, có thể chống được đến giờ đã sắp mệt đến hư thoát rồi chứ gì? Còn ta!"
Long Ngạo Thiên trợn mắt: "Còn chưa tổn thương đến căn bản! Vương Bá Phản Thần! Mở!"
Gia Cát Tiểu Hoa nằm trên xà nhà, kinh hoàng nói: "Thiếu chủ! Đừng!"
Ầm——!
Lục Văn rõ ràng cảm thấy, thực lực Long Ngạo Thiên tăng lên!
Không giống vừa rồi!
Không xong!
Cái tên vương bát này lật mình lại lợi hại hơn sao! ?
Long Ngạo Thiên cười lớn: "Hoắc Văn Đông, ngươi mở to mắt nhìn cho rõ, nhận thức lại đi, lão tử là thần thánh phương nào!"
Hoắc Văn Đông hưng phấn, lau máu mũi, nhảy lên nói: "Lục Văn! Cha tao nói với tao, Long Ngạo Thiên là một ẩn sĩ cao nhân, mà mày như con Lão Ngưu của Vũ Quốc, mày đòi đấu với người ta? Ngạo Thiên huynh, chơi chết nó, Tuyết Thành sẽ là thiên hạ của chúng ta!"
"Cái mẹ nó khu nhà lều, hoàn toàn là cái hố tiền! Chúng ta làm Du Nhạc Thành! Làm sòng bạc! Sòng bạc lớn nhất Bắc Quốc! Lời gấp bốn! "
"Lục Văn, mày đúng là cái đồ ăn mày! Lên đi! Đánh tao đi! Mày lại đánh tao đi! Lại đánh vào mặt tao đi! Lại cho xe cán tao đi! Lại cắt chân tao đi! Lúc ở bệnh viện, mày suýt chút nữa làm tao tức hộc máu! Hôm nay mày chết chắc rồi, Ngạo Thiên huynh, tùy anh!"
Long Ngạo Thiên xông mạnh lên.
Lục Văn thầm nghĩ: Đến rồi!"
"Vương Bá Quyền! Nhận chiêu đi, sư đệ!"
"Đại Thánh Phục Hổ! Ta đến đây! Sư huynh!"
Lần này tất cả đều sửng sốt.
Năng lượng bùng phát ra từ cơ thể hai người đã vượt quá mức bình thường.
Cả hai thân pháp cực nhanh, đòn đánh chân thật, mỗi chiêu mỗi thức đều như kẻ điên tàn ác, điên cuồng.
Hai người đánh nhau tạo thành một cơn gió lốc, trên sàn nhà vẫn còn phôi, tro bụi xung quanh đều bị cuốn lên.
Lạc Thi Âm khó khăn bò dậy, khóe miệng chảy máu, chấn động vô cùng.
"Tên này... vậy mà... Cùng thiếu chủ nhà mình... Ngang tài ngang sức sao?"
Gia Cát Tiểu Hoa cũng kinh ngạc.
Ngày trước mình vậy mà đòi g·i·ế·t hắn, thực tế, hắn không g·i·ế·t mình đã nể mặt mình rồi.
Còn cố ý bảo Hoa Tuyết Ngưng ngăn mình lại!
Đáng g·h·é·t! Từ đầu đến cuối đều coi mình như kẻ ngốc sao! ?
Ầm!
Ầm!
Lục Văn và Long Ngạo Thiên, mỗi người ăn một quyền của đối phương, cùng nhau bay ra.
Lục Văn trượt đi rất xa, một tay chống xuống đất, một ngụm máu phun ra.
Ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi, hận ý ngút trời.
Tên này, đúng là quá trâu bò! ?
Long Ngạo Thiên cũng trượt đi rất xa, cơ thể sắp mất khống chế, cuối cùng cũng giữ lại được thăng bằng.
Mỉm cười thu lại tay vừa chống đỡ cơ thể.
Cao thấp đã rõ.
Tuy về mặt sức mạnh Lục Văn có thể giao đấu ngang cơ với Long Ngạo Thiên.
Nhưng Lục Văn ăn một quyền của Long Ngạo Thiên và Long Ngạo Thiên ăn một quyền của Lục Văn gây ra tổn thương là hoàn toàn khác nhau.
Có nghĩa là cứ tiếp diễn thì Lục Văn sẽ bị đánh c·h·ết.
Mà hơn nữa, thời gian của Lục Văn... không còn nhiều.
Long Ngạo Thiên cười nói: "Sư đệ, thấy chưa, sư huynh vẫn là sư huynh, anh vẫn là anh, em trai nha, vĩnh viễn chỉ là em trai thôi!"
Lục Văn muốn nói gì đó nhưng khí huyết của hắn đang cuồn cuộn, chỉ có thể ngậm chặt miệng, trừng mắt nhìn Long Ngạo Thiên.
"Ngươi không phục cũng vô ích thôi. Ta trải qua những trận ác chiến nhiều hơn mày nghĩ nhiều lắm!"
Long Ngạo Thiên dang hai tay ra: "Mẹ nó! Ngược lại khiến tao hoài niệm khoảng thời gian chiến đấu! Vốn tưởng đến đây chỉ cần làm ăn thôi, làm một thiếu chủ an nhàn là được. Nhưng mà..."
Long Ngạo Thiên dùng ngón tay cái lau đi máu ở khóe miệng, cười nói: "Có sư đệ như mày, tao thực sự không cô đơn."
Nhưng Gia Cát Tiểu Hoa và Hoa Tuyết Ngưng biết Vương Bá Phản Thần có di chứng.
Thực tế Long Ngạo Thiên cũng không trụ được quá lâu.
Nhưng, để xử lý Lục Văn thì chắc là đủ thời gian.
Lục Văn hít sâu một hơi, nội phủ ổn định hơn một chút, lộ ra nụ cười: "Sư huynh, chúng ta tiếp tục?"
"Ừm! Đúng là một tên cứng đầu!"
Long Ngạo Thiên cười nói: "Hình như chúng nó hay gọi người như vậy là gì ấy nhỉ? Quả nhiên là đầu cứng trọi mà! Ha ha ha!"
Lãnh Thanh Thu chạy đến, đỡ Lục Văn: "Văn, anh không sao chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận