Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1195: Chúng ta là đến muốn trướng

Từ Thanh Sơn tính tình thật tốt, lúc nào cũng tươi cười, tiện thể hỏi han chút chuyện lặt vặt như Điếu Ông làm nghề gì, nhà ở đâu, có bao nhiêu người, sống bằng gì, ở Tịnh Châu có quen không, có ý kiến gì về chính phủ không... Lục Văn cảm thấy, hắn đúng là một vị quan tốt. Lúc nào cũng để ý quan sát và tìm hiểu cuộc sống của người dân. Vậy mà lại có thể nhẫn nại với cái tên điêu dân gà rừng này, ta quả thật không làm được. Ta hận không thể đẩy hắn xuống sông luôn cho xong. Nhưng mà ta không dám. Lục Văn nhìn thấy Ma lão đáng sợ, bèn tiến tới cười làm lành: "Ma lão, hắn là một kẻ hồ đồ, đừng chấp nhặt với hắn." Ma lão chỉ vào Điếu Ông: "Mẹ nó, nếu không phải có Hứa thị trưởng ở bên cạnh, ta đã cho hắn xuống sông cho rùa ăn rồi!" Lục Văn kéo lấy tay lão: "Bớt giận, bớt giận. Người lớn không chấp nhặt với hạng điêu dân." "Mẹ nó ta có chọc đến gậy chống của hắn hay sao?" "Thôi nào, lát nữa ta biếu ngài một cái! Vàng ròng luôn, tìm thợ kim hoàn giỏi làm riêng cho ngài." Ma lão xua tay, ghé sát vào Lục Văn: "Làm màu quá! Ở Tịnh Châu người hung ác vốn đã không ít, ta đồng hồ còn chẳng dám đeo, toàn đi giày vải thôi." "Giữ của làm gì!" Lục Văn huých nhẹ, cười nịnh nọt, ý là ông hiểu mà. Ma lão cười: "Được thôi được thôi, vậy thì để Lục tổng tốn kém. Nhưng cái lão già này thì..." Lục Văn càng xích lại gần một chút: "Hứa thị trưởng là thị trưởng, ông ấy không tiện ra tay. Nhưng ngài thì khác! Nuôi lắm trẻ con như vậy, không dùng lúc này thì dùng lúc nào!" "Nhưng mà có Hứa thị trưởng ở đây..." "Ngoài ý muốn thôi!" Lục Văn nháy mắt mấy cái, ghé lại gần, nói nhỏ: "Ngươi tưởng Hứa thị trưởng thích ngồi câu cá với hắn chắc? Ông ta làm gì thiếu gì mà phải đi câu cá! Tạo một chút bất ngờ, mấy đứa nhỏ xông tới lôi hắn đi, đánh cho một trận là xong. Hứa thị trưởng cũng có lý do để ngưng chuyện này, mình mình lại bàn tiếp." Ma lão hiểu ý, gật đầu, rồi quay lại dặn dò. Lục Văn nhanh chóng vẫy tay, Long Ngạo Thiên và Triệu Nhật Thiên lại gần. Triệu Nhật Thiên: "Có phải mày lại muốn giở trò gì không? Sao lúc nào cũng không thể đường đường chính chính chứ..." Lục Văn: "Không cần mày, mày đi chơi đi." "A không sao, ta... chúng ta đi cùng, cùng đi cùng đi." Triệu Nhật Thiên vội sửa lời: "Nói đi, để ta, lão Triệu làm gì nào?" Lục Văn nói: "Xem kịch." Hai người ngẩn ra. Lúc này, Từ Thanh Sơn vẫn đang hỏi ý kiến của Điếu Ông về các chính sách gần đây của chính phủ, Điếu Ông giơ tay lên: "Suỵt! Muốn cắn câu rồi! Ta nói cho mà biết, con cá này phải tầm bảy tám cân!" Từ Thanh Sơn cảm thấy mất mặt, nhưng cũng im lặng chờ đợi. Lúc này, mấy đứa nhỏ lao đến, đạp đổ giỏ cá, một đứa giật chiếc nón vành của Điếu Ông xuống đất. "Lão già! Nghe nói ông giỏi đánh nhau lắm hả!?" Điếu Ông nhìn con cá lớn chạy mất. Lão thả cần câu xuống, đứng lên: "Mấy người muốn gì?" Từ Thanh Sơn đứng dậy: "Này các cậu sao lại đối xử với người lớn tuổi như vậy..." Lục Văn vung tay lên hô lớn: "Bảo vệ Hứa thị trưởng!" Long Ngạo Thiên và Triệu Nhật Thiên lao lên, đè Hứa thị trưởng xuống! Cứ như là áp giải tội phạm tử hình vậy! Lục Văn che mặt: Hai tên đần này. Ma lão đắc ý, nhếch mép, mấy đứa nhỏ lôi Điếu Ông đi ra khỏi bờ hồ, ra phía sau đống gạch. Lục Văn vội vàng chạy tới, bảo bọn chúng thả Hứa thị trưởng ra; Hứa thị trưởng tất nhiên quan tâm ông lão; Ma lão liền nói không có việc gì, sẽ cho người đưa ông ấy về, còn bồi thường một khoản tiền mua lại đồ câu... Kết quả chưa đầy ba phút, Điếu Ông đã quay lại. Giận dữ nhìn chằm chằm vào Ma lão. Ma lão sững sờ: "Ngươi... Bọn chúng... Sao?" "Ài mẹ cái con kia ài!" Điếu Ông một tay túm lấy cánh tay Ma lão, nhấc lên kê vào đầu gối, răng rắc! Ma lão hét lên một tiếng: "Ái mẹ ơi!" Cánh tay gãy gọn, một tiếng răng rắc rõ ràng! Điếu Ông giận dữ nói: "Tiếp tục câu! Mẹ nó, hôm nay tao không câu được cá, ai cũng đừng hòng về. Còn nữa, Từ Thanh Sơn kia!" "Là Hứa Thanh Sơn." "Giống nhau cả thôi, không khác mấy, mày qua đây." Lần này thì hỏng rồi. Tất cả mọi người đều nhận ra, lão già này biết võ, không dễ đụng vào. Hứa thị trưởng căng thẳng, không biết đây là kẻ mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội, hay là một tội phạm phản nhân loại. Người xung quanh không ai dám động đậy. Điếu Ông nói: "Mày không phải hỏi tao có ý kiến gì về chính sách của mấy người hả? Cứ nói là chuyển hình, chuyển hình cái mẹ gì chứ?" Hứa Thanh Sơn rất xấu hổ: "Chúng tôi cần thời gian, cũng cần cả tài nguyên..." "Lão bách tính cho các người bao nhiêu thời gian rồi? Chờ chút, có cá cắn câu." Lục Văn, Long Ngạo Thiên và Triệu Nhật Thiên đều xúm lại: "Đại gia, chúng ta câu cá cùng ngài!" "Đúng đúng đúng, câu cá nha, vui lắm, để Hứa thị trưởng về trước đi! Ông ấy bận lắm đấy!" "Đại gia, ba đời tổ tiên nhà tôi đều sống bằng nghề đánh cá, tôi câu cùng ngài!" Lúc này, Âu Dương cha con xuất hiện. "Lục tổng!" Lục Văn quay ngoắt đầu, chổng mông: "Âu Dương tiên sinh? Sao các người lại đến đây?" Âu Dương Phấn cười ha ha một tiếng: "Tính tiền!" "Tính tiền!?" Lục Văn ngơ ngác: "Tiền gì?" Vào lúc này, Hoắc Văn Đình đang rất vui vẻ. Hoắc Văn Tây khó hiểu: "Lục Văn không thể nào nhả ra hai trăm tỷ cho bọn họ được, chị à, chị xúi giục bọn họ cũng vô ích thôi." Hoắc Văn Đình nói: "Đương nhiên sẽ không cho, nếu là em thì em cho à?" "Ấy... Vậy chị còn..." Hoắc Văn Đình cười: "Mục đích của chị, là làm Lục Văn mất đi chỗ dựa. Để nó tiến thoái lưỡng nan." "Đúng!" Hoắc Văn Tây nói: "Đến lúc đó, mình lại đi cắt xén nó! Ha ha ha! Để nó chống đối mình!?" "Không chỉ thế, chị còn phải làm rung chuyển gốc rễ của nó ở Văn Khu!" "Tốt!" Hoắc Văn Tây nói: "Không độc không phải là đại tỷ, chúng ta sẽ khiến cho Lục Văn lên trời không đường, xuống đất không cửa!" "Sau này, còn phải khiến nó tự mình đến cầu xin ta." "Đúng!" Hoắc Văn Tây nói: "Để cho nó biết rõ bản thân có bao nhiêu cân lượng, làm gì có tư cách đấu với chị em mình!" "Như vậy, nó sẽ ngoan ngoãn cùng chị đính hôn!" "Không sai!" Hoắc Văn Tây đột nhiên ngây người: "Chị, chị... chị nói gì vậy? Hình như tai em có chút ù rồi..." ... Lục Văn nhìn hai cái kẻ phá đám: "Hôm nào rảnh bàn được không? Bọn tôi đang bận." "Bận gì?" Triệu Nhật Thiên chỉ vào Điếu Ông: "Bồi lão đại gia câu cá." Âu Dương Phấn khinh bỉ liếc mắt một cái: "Câu lông gà cá, mày trả tiền!" Long Ngạo Thiên ra hiệu: "Đừng làm cá sợ!" Âu Dương Phấn lắc đầu: "Ta thật sự hết nói nổi với đám thần kinh các người." Hắn bước nhanh qua, chỉ vào Điếu Ông: "Chính là ông ta phải không?" Lục Văn, Long Ngạo Thiên và Triệu Nhật Thiên, ba người cùng gật đầu: "Đúng là ông ta." Âu Dương Phấn lại một lần nữa giật chiếc nón vành của Điếu Ông, ném thẳng xuống đất, dùng chân đạp lên, còn vặn thêm mấy cái. Điếu Ông quay đầu nhìn hắn. Âu Dương Phấn tát mạnh một cái vào mặt Điếu Ông: "Câu cái con mẹ nhà mày, cút!" Điếu Ông ngớ người. Lục Văn, Long Ngạo Thiên, và Triệu Nhật Thiên, ba anh em cùng nhau dùng hết sức... Nhịn cười! Đồng loạt giơ ngón tay cái lên với Âu Dương Phấn! Anh ngầu quá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận