Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 132: Cái này ni mã là trung tứ môn! ?

Chương 132: Cái này mẹ nó là Trùng Tứ Môn! ? Kim Đà Vương nghe thấy tiếng xoay mở nắp, mở to mắt, kinh hãi nhìn Lục Văn lấy Tiểu Hồi Thiên Hoàn ra.
"Cái này chắc là có thể cứu được một mạng của ngươi đấy?" Lục Văn thở dài, đỡ Kim Đà Vương dậy, cho hắn uống vào.
Kim Đà Vương uống Tiểu Hồi Thiên Hoàn xong, sắc mặt tốt hơn chút.
"Vì sao?" Hắn nhìn Lục Văn, bình tĩnh hỏi.
Lục Văn nghĩ nghĩ: "Không biết nữa. Giữa nhân tính và lợi ích, ta nghĩ chọn nhân tính."
"Ngươi biết ta đến đây làm gì không?"
"Biết." Lục Văn ném cái bình: "Trước hết tìm mọi cách moi tiền của ta, cuối cùng không xong việc thì xử lý ta."
"Ta là người của tổ chức lớn, cho dù ngươi cứu ta, ta vẫn phải đối phó ngươi."
Lục Văn cười: "Đến lúc đó rồi tính. Mà nói ta, tỷ lệ lớn là không biết ngày nào chết trong tay các ngươi, ta liền… có thể cứu một người là một người thôi."
Lục Văn cho hắn uống thuốc, quay người đứng lên.
Triệu Cương nói: "Đừng chạy, ai tìm ta, ta đ·ánh c·hết người đó!"
Lục Văn cười nói: "Mẹ nó ngươi ngốc à? Không để đám người kia chạy thì giữ lại làm gì?"
Triệu Cương ngớ người: "Để bọn chúng chạy?"
Lục Văn mỉm cười gật đầu.
Triệu Cương cầm thương nói: "Cho lão tử chạy! Chậm chân ăn súng!"
Nghe thấy vậy, ai còn quan tâm Hoắc Văn Đông sống c·hết? Một đám người hô lên một tiếng liền chạy tán loạn.
Hoắc Văn Đông tức đến mắng to: "Bất nghĩa! Lũ ăn cháo đá bát, mẹ nó ta có một Triệu Cương như thế này cũng không đến nỗi thảm!"
Lục Văn đi tới trước mặt hắn, từ trong túi hắn lôi ra hương đốt châm lên.
"Văn Đông, tình hình không ổn à. Ngươi nói xem lần này có khi nào Bân lại xuất hiện giảng hòa giúp chúng ta không?"
Hoắc Văn Đông hiện giờ thật sự rất sợ.
Lục Văn là một tên gan to bằng trời, mà nói mấy cậu ấm cô chiêu này, ai chẳng gan to bằng trời?
Vậy mà Lục Văn lại là kẻ n·ổi bật nhất trong số đó.
Khi đi học, người khác đều sợ mình, chỉ có hắn dám đ·á·nh nhau với mình.
"Văn, huynh đệ tốt, thật là hiểu lầm! Vừa rồi tao không hề định đ·ánh mày, tao chỉ muốn dọa mày, để mày giúp tao che giấu chuyện này thôi mà…"
Lục Văn hút thuốc, cười: "Hoắc Văn Đông, mày cũng có lúc sợ hãi à?"
Lục Văn càng như thế, Hoắc Văn Đông càng sợ: "Văn, thật đó, chúng ta đừng làm ồn nữa. À đúng, cái Lạc Thi Âm đó, tao cũng mang tới, hai hôm trước tại con nhỏ đó mà mày đập bàn đó, là tao không đúng! Chút nữa tao đưa nó cho mày, con nhỏ này rất trơn, chơi còn sung hơn ai hết, thật, mày thử sẽ biết! Văn, tao thật… thật coi mày là anh em, vẫn luôn thế, mày… mày biết mà!"
Lục Văn cười.
Trong lòng nghĩ: [Cái con nhỏ t·rúng đ·ộ·c dược đó cũng chỉ có mình mày dám rờ! Còn trơn, trơn cái đầu quỷ nhà mày! Người ta giữ mình cho Long Ngạo Thiên đấy. Mày á? Người ta chỉ liếc mắt cái là mày đã vội vàng xông lên như một cái cây chuối ngày càng lớn.]
Lục Văn vứt tàn thuốc dùng chân giẫm tắt.
"Tao sao có thể đ·ánh c·hết mày được. Đi đi. Triệu Cương, lục soát đồ của hắn."
"Lục soát rồi."
Hoắc Văn Đông bò dậy, hình như không thể tin là Lục Văn thả mình, chạy như thỏ, cẩn thẩn từng bước chân, sợ Lục Văn chơi xấu.
Tưởng Thi Hàm nói: "Lục tổng, hắn sắp không được rồi!"
Lục Văn bước nhanh tới: "Không đúng, Tiểu Hồi Thiên Hoàn hẳn là... hẳn là có thể cứu mạng chứ!"
Lục Văn bắt chước mấy kiểu trong phim, muốn dùng chân khí chữa thương cho Kim Đà Vương.
Nhưng mà… hắn không biết.
Vật vã hồi lâu, Kim Đà Vương đau gần c·hết.
"Lục tổng, nếu anh không biết dùng chân khí chữa thương, vậy thì... đừng giày vò tôi nữa có được không? Đau lắm."
Lục Văn mồ hôi nhễ nhại: "Tiểu Hồi Thiên Hoàn mà cũng không chữa được cho ngươi sao?"
Kim Đà Vương nói: "Cần chút chân khí khai thông dược tính, ta giờ không có chân khí, chỉ có thể dựa vào bản năng hấp thu chút dược tính thôi."
"Vậy... phải làm thế nào?"
Kim Đà Vương nhìn trời: "Đành phó thác cho số phận vậy. Mạng ta cứng thì sống được, nếu không..."
Hắn không nói hết.
Lúc này, bộ đàm đột nhiên phát ra tiếng của quân sư: "Vàng đống, ta phát hiện rồi, ngươi đang ở đâu?"
Lục Văn giật mình.
Nếu như gặp quân sư ở đây, thì e là càng phiền phức.
Lục Văn cầm bộ đàm đưa đến miệng Kim Đà Vương.
"Quân sư, tôi ở ba bốn một, hai lăm một, tôi bị thương."
"Cố gắng chống cự! Ta mười mấy phút nữa tới!"
Lục Văn vội vàng đứng dậy: "Vậy, ngài cứ bận, tôi đi trước. Đợi quân sư tới, chắc là sẽ giúp ngài khai thông dược tính của Tiểu Hồi Thiên Hoàn. Chúng ta chia tay ở đây vậy."
Nhìn Lục Văn chạy như trốn, lòng Kim Đà Vương hết sức phức tạp.
...
Lục Văn cùng Triệu Cương, Tưởng Thi Hàm gian nan lắm mới đi ra khỏi rừng cây tới được chỗ để xe.
Cả ba đều mệt mỏi.
Nhất là Tưởng Thi Hàm, sợ hãi đến suýt ngất đi.
Lục Văn vì là Cổ Vũ cao thủ cấp bậc Chú Hồn nên thể lực vẫn dồi dào, để hai người lên xe, còn mình tự lái xe đi, mong sao rời khỏi cái nơi xui xẻo này càng nhanh càng tốt.
Trời mưa càng lúc càng lớn, gạt mưa cũng gạt không nổi.
Cái thời tiết chó má này, lại thêm cái đường núi tồi tệ này...
Lục Văn căn bản không nhìn rõ đường phía trước, xe trực tiếp lật vào bụi cỏ.
Ba người nằm trong xe, bực bội vô cùng.
May là chốc lát sau mưa cũng ngừng.
Ba người quyết định đi bộ ra khỏi khu rừng rậm này, nhưng lúc ra khỏi xe lại quên mang la bàn.
Kết quả là đi nửa ngày mới phát hiện, lạc đường rồi...
...
Quân sư cứu Kim Đà Vương.
Vừa bắt mạch quân sư đã hết sức k·i·n·h hãi: "Tiểu Hồi Thiên Hoàn! ? Ở đâu ra vậy?"
Kim Đà Vương yếu ớt nhìn quân sư, bình tĩnh nói: "Gặp một người kỳ lạ, cho ta uống Tiểu Hồi Thiên Hoàn, rồi bỏ đi."
Quân sư gật gù, bắt đầu chữa thương cho Kim Đà Vương.
Nhưng, khúc mắc giữa hai người coi như là đã được chôn xuống.
Quân sư không hỏi, vì hỏi cũng vô ích, hắn mà muốn nói dối thì hỏi cũng chẳng moi được gì, chi bằng giả bộ như không có gì, từ từ tìm cách dò hỏi vậy.
Cái loại gặp người lạ nào đó này, quân sư không hề tin.
Nghĩ lại lúc trước, tại khách sạn, hình như Lục Văn đã vạch trần bọn họ có nhiều hơn một viên Tiểu Hồi Thiên Hoàn.
Lúc đó mình còn thề sống thề c·hết rằng chỉ có một viên.
Nếu căn cứ theo tình hình lúc ấy mà phân tích, hắn đi ra có khi đã mang hai viên.
Mà trên danh nghĩa mình là tới giám sát và chỉ huy Kim Đà Vương, nhưng đà chủ có vẻ tin tưởng Kim Đà Vương hơn, chứ không phải mình.
Vì thế, chuyện hai viên thiên hoàn, Kim Đà Vương biết, mà Lục Văn cũng biết.
Chỉ có mình là không hay biết.
Kỳ thật, Kim Đà Vương suy nghĩ rất đơn giản: Lục Văn biết mình là đ·ịch nhân, nhưng lúc hai ánh mắt chạm nhau, hai người lại sinh ra một loại ăn ý kỳ lạ.
Nếu ở thành thị thì sẽ không có hiệu quả này.
Tại nơi này, trong núi lớn, xa rời thành phố, lại còn đụng phải Hoắc Văn Đông...hai người lại có chung chí hướng.
Một loại bản năng kính sợ với sự sống và nhân tính nguyên sơ đã bị kích thích.
Lục Văn mềm lòng, Kim Đà Vương cũng xao động.
Cho dù là đ·ịch nhân, Lục Văn tuyệt đối có ơn cứu mạng mình.
Hắn đã cứu mình một mạng, nếu mình vạch trần hành tung của hắn thì quá là bất nghĩa.
Khi yếu đuối nhất, con người ta thường trân trọng cảm xúc hơn, một lần thương cảm của đ·ịch nhân cũng làm cho hắn trong lúc yếu đuối cảm kích vô cùng.
Tiểu Hoàn Đan quả thật là thần đan chí cao!
Kim Đà Vương chỉ dùng sáu giờ đã đẩy được viên đ·ạ·n ra khỏi cơ thể, hơn nữa vết thương cũng hồi phục với tốc độ vượt ngoài khả năng lý giải của người thường.
Chưa nói đến cứu mạng, chỉ mỗi một viên Tiểu Hồi Thiên Hoàn thôi đã đáng giá cả ngàn vàng, có tiền cũng không mua được.
Kim Đà Vương vừa khỏe hơn chút đã tức giận muốn tìm Hoắc Văn Đông báo thù.
Nhưng quân sư lại vỗ vai hắn: "Hắn không thể c·hết."
"Tại sao!?" Kim Đà Vương giận dữ hỏi: "Hắn dẫn một đám người dùng súng bắn tao, hắn còn đứng một bên cười ha ha! Tao không thể tự tay g·iết hắn, thì tao không nhắm mắt được!"
Quân sư thở dài: "Qua đêm nay, thiếu chủ chắc cũng tỉnh rồi. Chúng ta không thể hai bàn tay trắng mà tới gặp hắn. Hơn nữa hiện tại Hoắc Văn Đông là con cờ trong tay thiếu chủ, không khách khí mà nói, hắn còn quan trọng hơn cả hai chúng ta."
"Chẳng lẽ tại vì hắn có tiền sao!"
"Đúng vậy, vì hắn có tiền." Quân sư thở dài: "Nhưng ngươi cứ yên tâm, mối thù này sớm muộn gì ta cũng báo, chỉ là không phải bây giờ. Hiện tại, chúng ta phải đặt đại cục lên hàng đầu."
"Hắn đ·á·nh tao mười bảy phát súng! Rõ ràng mười bảy phát!"
"Ta biết, ta biết rõ." Quân sư trấn an nói: "Đại cục, vẫn là phải lấy đại cục làm trọng!"
"Tìm ra vị trí Hồn Thiên Cương rồi chứ?"
Nhắc đến đây, quân sư nở nụ cười: "Tìm thấy rồi, ngươi dưỡng thương, khôi phục lại một chút, chúng ta cùng nhau bắt sống hắn, rồi moi tiền của hắn. Như thế ngày mai mới có thể trở về trình diện thiếu chủ, ở bên phía đà chủ chúng ta cũng có thể ăn nói."
Lại qua thêm vài phút.
Hai người chuyển tới một địa điểm bí mật.
Từ đằng xa, nhìn thấy một cái hố, một ông lão quần áo rách rưới bước ra, ngáp một cái, sau đó vươn vai.
"À... à! À... y!"
"Bắt đầu tập, bài thể dục theo đài số 8. Tiết 1, động tác vươn vai, chuẩn bị...bắt đầu!"
"Tổ quốc ta là vườn hoa, những đóa hoa trong vườn thật tươi thắm, ánh mặt trời ấm áp, chiếu sáng chúng ta, trên gương mặt ai cũng rạng rỡ nụ cười! Wahaha a oa ha ha a, trên gương mặt ai cũng đều bam bam black!"
Quân sư cùng Kim Đà Vương liếc mắt nhìn nhau.
Quân sư nhếch miệng lắc đầu: "Đồ ngốc b·i."
Kim Đà Vương gật đầu: "Cả một người b·ệ·n·h t·âm t·h·ầ·n!"
"Nhưng hắn càng tinh thần không bình thường, cơ hội của chúng ta càng cao."
"Tao nghĩ mình có thể giải quyết được hắn."
"Ai ở bên kia!?" Hồn Thiên Cương đột ngột quay đầu lại.
Quân sư cau mày: "Ra tay!"
Hai bóng người bất thình lình nhảy ra.
Quân sư hét lớn: "Thất phu, xem chưởng!"
Ầm!
Hồn Thiên Cương chỉ tung một chưởng, trực tiếp đánh quân sư bay ra, máu tươi phun như suối, rải đầy cả bầu trời.
Kim Đà Vương hoảng sợ tột độ, đầu óc vẫn còn chưa xử lý được tình hình hiện tại thì một bàn chân to đã xuất hiện ngay mặt hắn.
Ngay sau đó, Kim Đà Vương giống như một mũi tên, bị bắn ngược ra, nện vào một tảng đá lớn, gáy đau nhói, mất đi ý thức.
Quân sư nằm trên mặt đất, động đậy cũng không nổi.
Một chưởng vừa rồi vậy mà làm vỡ nát rất nhiều nội tạng của hắn.
Hơn nữa như vậy mà xem ra đối phương vẫn còn nương tay, nếu không một chưởng đó là mình tắt thở rồi.
Quân sư hận muốn c·hết!
Cái này mẹ nó là Trùng Tứ Môn!? Lừa gạt quỷ đó à!?
Hoa Tuyết Ngưng… ngươi cái con siêu cấp vô đ·ị·c·h hai trăm năm mươi! Ngươi hố c·hết lão tử rồi!
Hồn Thiên Cương đứng trước mặt quân sư, ngoáy lỗ mũi: "Ngươi... vừa nãy mắng ta là rùa đen, đúng không?"
Quân sư kinh hãi nhìn hắn:
Cái tên này… tới một cái đã vu oan giá họa rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận