Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1379: Hoắc Văn Đông nhiều thông minh đây

Chương 1379: Hoắc Văn Đông thật là thông minh
Liễu Như Yên nhìn Hoắc Văn Đông, liên tục lắc đầu.
Ha ha, được lắm.
Đường đường là đại thiếu gia nhà họ Hoắc, Lục Văn bày trò thế nào cũng nghe, Lục Văn lừa gạt thế nào cũng phối hợp.
Nếu ai cũng được như vậy, thì ta đã sớm đến Bắc Quốc rồi.
Có người như Hoắc Văn Đông, ta lo chúng ta Thiên Vũ tộc không đủ kinh phí tiêu dùng sao!?
Phải học Lục Văn, xem hắn lừa Hoắc Văn Đông như thế nào.
Một khối đá, lúc nãy Hoắc Văn Đông đã muốn định giá trên năm mươi vạn rồi!
Đây mới đúng là món hời lớn a!
Trên bàn ăn.
Hoắc Văn Đông thao thao bất tuyệt về sự yêu thích của mình đối với đồ cổ hiện tại, hiểu biết về đồ cổ, quan điểm về đồ cổ, cách nhìn về đồ cổ, còn kể lể đôi chút về mâu thuẫn nhỏ thời trẻ với Lục Văn, cũng như chuyện mọi người đã trưởng thành, thành bạn bè, anh em, bạn tốt!
Lục Văn và Từ Tuyết Kiều đều tỏ ra không mấy quan tâm.
Hoắc Văn Đông nhìn Liễu Như Yên: "Vị tiểu thư này là?"
"À, Liễu giải dược."
Liễu Như Yên bẻ Lục Văn một cái: "Ta tên Liễu Như Yên."
"A a a, Liễu tiểu thư, chào cô, chào cô."
Lục Văn cười nói: "Hoắc thiếu có hứng thú với nàng à?"
"Tuyệt đối không!" Hoắc Văn Đông chắc như đinh đóng cột: "Hiện tại ta hoàn toàn không có hứng thú với phụ nữ."
Hoắc Văn Đông vòng vo hồi lâu, phát hiện Lục Văn và Từ Tuyết Kiều đều không ăn nhập, hơn nữa mỗi khi nói đến hòn đá kia, hai người liền chuyển chủ đề, Hoắc Văn Đông cảm thấy có chút bất an.
Liễu Như Yên thầm tán thưởng.
Thảo nào Lục Văn có thể kiếm tiền, rõ ràng là đang muốn lừa người, nhưng lại không lộ ra chút nào. Không những không lộ ra, mà còn che giấu, để tự mình phải nóng lòng.
Quá ghê!
Cuối cùng, Hoắc Văn Đông có chút không chịu nổi: "Tuyết Kiều, có thể cho ta xem lại hòn đá kia không?"
"A!?" Từ Tuyết Kiều giật mình, lập tức nhìn Lục Văn.
Lục Văn im lặng, không lên tiếng.
Từ Tuyết Kiều mặt đầy áy náy: "Thật xin lỗi Hoắc thiếu, món đồ này... thật không hay, hơn nữa Văn ca đã nói là muốn giữ lại, cho nên... không bán được. Lúc nãy là em hiểu lầm, như vậy đi, em kính anh một ly rượu coi như tạ lỗi."
"Ấy! Từ từ đã! Rượu chưa vội!"
Hoắc Văn Đông hăng hái: "Văn, chúng ta là anh em đúng không?"
"Đương nhiên rồi."
"Ta xem một chút, nhìn chút không hỏng đúng không?"
"Chuyện này..."
Hoắc Văn Đông không vui vẻ: "Văn, ta vẫn coi cậu là anh em, cậu làm vậy có hơi không nghĩa khí quá không? Ta chỉ nhìn một chút mà cũng không được à?"
Lục Văn thở dài, nhìn Từ Tuyết Kiều, ánh mắt toàn là oán trách: "Vậy thì... để Hoắc thiếu định giá."
"Ai! Như vậy mới đúng chứ!"
Từ Tuyết Kiều lấy khối đá cuội lớn kia ra.
Hoắc Văn Đông mở hộp ra, lấy hòn đá từ trong túi gấm ra, cầm lên ước lượng.
Bang Đạo Mang đưa tới kính lúp, Hoắc Văn Đông vẻ mặt nghiêm túc, quan sát nhiều lần.
Hồi lâu sau, hắn nhìn Bang Đạo Mang, gật đầu.
Lục Văn nói: "Chỉ là một hòn đá vụn thôi, thực ra nhặt đâu cũng được, ta thấy nó có hình thù lạ lạ nên giữ lại chơi."
Nói rồi liền muốn "Không để lại dấu vết", "Thuận theo chiều gió" mà lấy lại nó.
Nhưng Hoắc Văn Đông một tay chặn lại: "Văn, nói giá đi, ta muốn mua."
Liễu Như Yên mở to mắt: "Ngươi nhìn rõ chưa?"
Hoắc Văn Đông nhìn Liễu Như Yên: "Vị tiểu thư này, cũng hiểu đồ cổ à?"
Liễu Như Yên lắc đầu: "Ta không hiểu đồ cổ, nhưng ta hiểu Lục Văn. Hắn 100% đang lừa ngươi."
Lục Văn cười ha hả: "Xong xong, đều để các ngươi nhìn ra rồi, thôi thôi thôi, ta cái tài mèo ba chân này không hay ho, nào nào nào, chúng ta uống rượu."
Nói xong lại định lấy hòn đá về.
Hoắc Văn Đông vội ngăn lại: "Văn, ra giá đi, đều là bạn học cả, đưa giá hữu nghị chút."
Lục Văn rất khó xử.
Liễu Như Yên nhìn Lục Văn, thầm nghĩ ngươi diễn giỏi quá!
Một hòn đá mà cũng đòi lừa người ta năm mươi vạn, ngươi đúng là cáo già!
Lục Văn nói: "Văn Đông, không phải... cái thứ này... cậu nói xem... ái dà..."
"Cậu cứ định giá, ta không mặc cả, được không? Nếu ta thấy đắt, cậu cứ cầm về, anh em mình không sứt mẻ tình cảm, tiếp tục uống rượu. Còn nếu ta chấp nhận, đồ về ta, chúng ta cũng không sứt mẻ tình cảm, tiếp tục uống rượu. Thế nào? Nói vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Lục Văn cứ muốn lấy đồ về, Hoắc Văn Đông một mực giữ không cho hắn cầm.
Lục Văn: "Anh em nhiều năm như vậy, cái thứ đồ bỏ đi này, ta ra giá cao không được mà thấp cũng không xong, lỡ có gì lại sứt mẻ tình cảm thì..."
"Cậu ra giá đi!"
"Không phải, nếu giá cao, cậu lại bảo đồ này không đáng, mà giá thấp, trong lòng ta lại không qua được... "
"Cậu cứ ra giá đi!"
"Đến lúc cậu tìm người xem lại, phát hiện đồ chẳng ra gì, lại bảo ta lừa cậu thì..."
"Tự ta nguyện ý, cậu cứ ra giá."
"Mấu chốt là cái đồ này không có tiền lệ, có ai bán thứ này đâu, chúng ta lại là bạn bao nhiêu năm, ta thật khó mở miệng..."
Hoắc Văn Đông cuống lên: "Cậu mau ra giá đi! Cậu ra một cái giá đi!"
"Chuyện này... ách... ai... ta..."
Lục Văn thực sự khó xử, cuối cùng thở dài: "Thật sự muốn à?"
"Cứ nói đi."
Lục Văn khẽ cắn môi, nghiến răng một cái, quyết tâm, không màng gì nữa: "Một ức!"
Rồi đưa hai tay ra ý bảo: "Đi đi, cầm về đi, ta tiếp tục uống rượu."
Lúc Lục Văn nói một ức, Liễu Như Yên tròng mắt gần như muốn lọt ra ngoài!
Ngươi điên à!?
Trời ơi! Ta tính là cái gì ma nữ chứ! Ngươi mới là quỷ dữ đó!
Cái đồ bỏ đi này mà muốn người ta một ức!?
Người nào, não to bằng cái gì mà có thể chi một ức để mua thứ rác rưởi này vậy!?
Ai mà mua hòn đá vụn này, ta, Liễu Như Yên, xin tự chặt đầu dâng lên cho ngươi làm ghế ngồi!
Kết quả bên kia vang lên giọng Hoắc Văn Đông chắc nịch: "Ta mua!"
Liễu Như Yên quay phắt sang nhìn Hoắc Văn Đông, cực kỳ kinh ngạc!
Mua!? Cái hòn đá vụn này!? Một ức!?
Không phải lúc nãy ngươi còn cầm kính lúp soi tới soi lui, lật lên lật xuống đủ kiểu đó sao... ngươi soi cái gì vậy!?
Ngươi làm sao mà nhìn ra được giá trị một ức của nó chứ!?
Người này đốt tiền chắc!?
Lục Văn cũng vội: "Văn Đông, cái hòn đá vụn này cậu thật sự muốn mua một ức á?"
Hoắc Văn Đông cười, ngón tay chỉ Lục Văn: "Văn, cậu đó, thật là có ý tứ."
Hoắc Văn Đông lấy chi phiếu ra, xoát xoát xoát viết tờ chi phiếu một ức, đưa cho Từ Tuyết Kiều, Từ Tuyết Kiều nhìn rồi khó xử nhìn Lục Văn.
Lục Văn lúng túng gãi đầu.
Hoắc Văn Đông thu cẩn thận hòn đá, đưa cho Bang Đạo Mang.
"Văn, có lúc cậu đặc biệt tự lừa mình, cậu biết không? Thật ra... ha ha ha, trong tay cậu có con bài gì, ta sớm đã biết rồi. Nhưng cậu đó, cứ thích ra vẻ thông minh quá, luôn nghĩ rằng một chút trò mèo của mình có thể qua mặt được người khác. Thời đi học cậu đã vậy rồi, luôn cho mình là người thông minh nhất thiên hạ. Thế nào? Tẽn tò chưa?"
Liễu Như Yên nhìn Hoắc Văn Đông: "Hắn tẽn tò rồi à? Ta thấy mình mới khờ đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận