Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1010: Triệu Nhật Thiên bạo nộ

Chương 1010: Triệu Nhật Thiên bạo nộ
Chân khí phòng ngự của Hùng Kiến Vũ rốt cuộc bị Triệu Nhật Thiên đánh phá một lỗ hổng nhỏ! Mà một lỗ hổng nhỏ, liền đủ dùng! Hùng Kiến Vũ vừa cảm thấy không ổn, Triệu Nhật Thiên liền bắt đầu liên tục công kích! Tốc độ còn nhanh hơn trước đó, lực lượng còn mạnh hơn trước đó, trạng thái còn hung hăng hơn trước đó! Triệu Nhật Thiên gần như vứt bỏ phòng ngự, không có kỹ xảo, toàn là phẫn nộ! Nhưng! Hùng Kiến Vũ ngay từ đầu đã chôn xuống một cái tai họa ngầm lớn, tia chân khí nhỏ kia xâm nhập vào cơ thể, hắn còn có thể đè ép được! Nhưng cứ mỗi một chiêu, bên mình lại rối loạn một chút, mỗi một chiêu lại càng loạn thêm một chút! Sau mười mấy hiệp, Hùng Kiến Vũ cảm thấy khí tức của mình đã có chút không vững vàng rồi! Hắn cố gắng điều chỉnh, không ngừng lùi lại, muốn làm chậm tiết tấu. Tốt nhất là có thể cho mình chút thời gian, đem khí tức điều chỉnh tốt rồi lại đánh. Nhưng Triệu Nhật Thiên đã bị Long Ngạo Thiên cùng Hùng Kiến Vũ kích thích phát cuồng. Ngược lại hắn không hề nghĩ đến việc không cho đối phương tu chỉnh thời gian, mà quyết định thừa thắng xông lên, một mạch dứt điểm trận chiến. Ý nghĩ của hắn rất đơn giản. Ngươi dám mắng ta! Ta đánh chết ngươi! Một phút, một giây đồng hồ cũng không chờ được! Hùng Kiến Vũ thấy mình bị dính chặt lấy, hoàn toàn không phân thân ra được! Hắn hoảng rồi. Hắn không hiểu, rõ ràng mình mạnh hơn Triệu Nhật Thiên nhiều như vậy, sao hắn có thể. . . đột nhiên trở nên mãnh liệt như vậy! Hắn tranh thủ thời gian đối chiến liếc nhìn Lục Văn, muốn biết đám người này đang làm cái gì. Liền thấy Lục Văn mặt mày nghiêm túc nhìn lên đài, nhưng miệng thì đang nhanh chóng nói gì đó. Còn Long Ngạo Thiên thì cúi đầu ghé sát vào Lục Văn lắng nghe, còn không ngừng gật đầu. Lúc này, Hùng Nãi Siêu cùng Hùng Quế Sơn cũng dìu nhau từ cửa hông đi vào, vừa đến đã thấy đại sư huynh của mình bị Triệu Nhật Thiên truy đánh, hai người đều kinh ngạc đến ngây người! Đó là đại sư huynh của bọn hắn mà! Khi bọn hắn luận bàn với nhau, có thể là cả hai người bọn họ liên thủ cũng đánh không lại đại sư huynh a! Triệu Nhật Thiên. . . mạnh như vậy sao! ? Triệu Nhật Thiên hét lớn một tiếng: "Đại Uy Thiên Long!" Hô ——! Lần này, những người phán định đều bị dọa choáng váng. Triệu Nhật Thiên bộc phát ra lực quá khủng bố, chiêu này nếu trúng, thì đến quỷ tứ môn cũng có thể đánh chết! Trên đài, chớp mắt xuất hiện mấy người, hợp lực ngăn cản Triệu Nhật Thiên lại. Hùng Kiến Vũ lùi về sau mấy bước, sợ hãi đến toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Hắn là người trong cuộc, hiểu rõ nhất. Vừa rồi nếu không phải bị người ngăn lại, chiêu đó chắc chắn hắn không tránh được! Mà chiêu thức hung hãn vừa rồi, khiến hắn cảm giác như đã thấy Nại Hà Kiều! Hùng Kiến Vũ bị dọa đến ngây người, đứng tại chỗ, hai chân như nhũn ra, đầu óc trống rỗng, nhìn Triệu Nhật Thiên bị mọi người đè xuống, ngoài sợ hãi cùng vui mừng vì mình còn sống, thì không còn cảm xúc nào khác. Lục Văn và Long Ngạo Thiên cũng tiến lên, lần lượt vỗ về: "Nhật Thiên, Nhật Thiên, ngươi thắng rồi, ngươi thắng rồi! Không cần đánh nữa!" "Đúng vậy a!" Long Ngạo Thiên nói: "Tiểu sư đệ, ngươi thắng, ta thấy kiêu ngạo vì ngươi!" "Ta nhổ vào!" Triệu Nhật Thiên một bãi đờm đặc nhổ vào mặt Long Ngạo Thiên: "Cái tên vương bát đản ngươi! Dám bảo ta ngồi xổm vung nước tiểu! Hôm nay ta phải phế bỏ ngươi!" Long Ngạo Thiên vừa lau bãi đờm, vừa lùi về sau vừa chỉ vào Triệu Nhật Thiên: "Đè hắn xuống, giữ chặt hắn, ta, ta, ta. . . Ta đi nhà vệ sinh một chuyến. . ." Người ở dưới đài cùng nhau cười ồ lên. Diễm Tráo Môn? Ha ha, đại sư huynh? Long Ngạo Thiên! ? Ta nhổ vào! Triệu Nhật Thiên được mọi người vỗ về, người chủ trì lên tiếng: "Ván này, Diễm Tráo Môn một chấp ba, chiến thắng!" Toàn trường im lặng. Ba huynh đệ Hùng Kiếm Môn đứng dưới đài, giống như ba tên ngốc, ba mặt mờ mịt, ba mặt ngơ ngác, ba mặt không biết làm sao. . . Khung cảnh bỗng chốc náo loạn cả lên! "Hùng Kiếm Môn, mẹ nhà ngươi! Còn nói là chắc thắng, kết quả bị người Diễm Tráo Môn một chấp ba! Tiền của ta! Tiền của lão tử a! Ta thao tổ tông nhà ngươi!" "*** Hùng Kiếm Môn! Bồi tiền cho lão tử!" Khung cảnh lập tức mất kiểm soát. Ba huynh đệ Hùng Kiếm Môn ngẩng đầu lên, vừa thấy toàn trường quần chúng kích động, cả ba đều hoảng sợ. Lúc này, có một người đột ngột xuất hiện! Long Ngạo Thiên nhỏ giọng: "Còn đứng đờ ra đấy làm gì? Mau đi!" Ba người nhanh chóng gật đầu: "A a a." Long Ngạo Thiên cản lại những bàn ghế đập tới, bảo vệ ba người chạy trốn. . . Có người chỉ tay: "Mẹ nó, bọn chúng là một bọn! Bọn chúng đánh giả! Giết chết bọn chúng!" "Hùng Kiếm Môn! Các ngươi cái lũ bại hoại! Môn phái chúng ta một năm cũng chỉ có mấy trăm vạn thu nhập thôi, mà các ngươi lại để cho hố hết rồi!" Cảnh tượng này, không ai khống chế nổi. Người của tứ đại gia tộc đều bắt đầu ra mặt ngăn cản. Ba huynh đệ Hùng Kiếm Môn chạy khỏi cửa hông, Long Ngạo Thiên móc ra một trăm khối nhét kín đáo cho Hùng Nãi Siêu: "Các ngươi mau chạy đi, không thì bọn họ sẽ đánh chết các ngươi." Hùng Nãi Siêu cảm kích nói: "Cảm ơn ngươi." Hùng Quế Sơn tức giận nói: "Cảm ơn hắn cái rắm! Chính hắn hại chúng ta!" Hùng Kiến Vũ chỉ tay vào Long Ngạo Thiên: "Long Ngạo Thiên, mẹ nó ngươi cố tình hại chúng ta!" Long Ngạo Thiên đột nhiên biến sắc: "Lời nói có thể ăn bậy, chứ cơm không thể nói lung tung. Còn dám ăn nói bậy bạ, ta đánh chết ngươi!" Long Ngạo Thiên đắc ý cười một tiếng: "Bây giờ tất cả môn phái đều sẽ truy sát các ngươi, nhanh chóng trốn đi." Phía sau đại môn bị người phá tan, tất cả mọi người chen chúc xông ra, tiếng la hét giết người vang trời! "Lũ súc sinh Hùng Kiếm Môn, đừng hòng chạy!" Cả ba người hoảng sợ, nhìn lại thì Long Ngạo Thiên đã sớm mất dạng. Nhanh chóng chạy thục mạng, một đám người đuổi theo. . . .
Chạng vạng tối. Lục Văn ngồi trước bàn ăn, bên trái là Long Ngạo Thiên, bên phải là Triệu Nhật Thiên. Long Ngạo Thiên không nói tiếng nào, Triệu Nhật Thiên ngồi ở đó vận khí, ánh mắt bực tức trừng Long Ngạo Thiên. Lục Văn trải khăn ăn, dang hai tay ra: "Hôm nay trên lôi đài, đại sư huynh nói quá lời, nhưng ngươi phải tin, đó không phải lời trong lòng hắn." Triệu Nhật Thiên đập bàn một cái: "Đó chính là lời trong lòng hắn! Hắn ghét ta đâu phải một ngày hai ngày, ta biết rõ! Hắn, còn cả ngươi, xưa nay đều xem thường ta! Các ngươi chính là cảm thấy mình rất thông minh, coi ta là đồ ngốc mà chơi đùa!" Lục Văn nói: "Ngươi nói vậy là không đúng rồi, chúng ta ba người là anh em một nhà mà." Triệu Nhật Thiên nói: "Lục Văn, ngươi cũng đừng nói nữa, ta nhìn ra hết rồi! Hai người các ngươi, chẳng ai tốt đẹp gì! Từ giây phút này trở đi, chúng ta hoàn toàn. . .""Dầu chấm muốn không?" Lục Văn bình tĩnh đưa tới: "Hàng thượng hạng, ta đặc biệt nhờ người từ tỉnh mang đến.""Ồ, thật sao?" Triệu Nhật Thiên nhận lấy: "Oa, nhãn hiệu này, cái gói này, nhìn sang trọng quá a!" "Ngươi thử đi!" Triệu Nhật Thiên mở ra ngửi một cái: "Mẹ ơi!" "Thế nào?" "Dùng được đấy chứ!" "Ha ha, nếm thử xem." "Nếm thử, nếm thử, mẹ ơi, vị này. . . Ta nói cho ngươi biết có tiền đúng là thích thật!" Ngẩng đầu nhìn Long Ngạo Thiên: "Phun phân long, ngươi chờ đó cho ta!" Long Ngạo Thiên mặt không đổi sắc, thở dài, lắc đầu. Lục Văn nhìn Triệu Nhật Thiên ăn ngon lành, cười nói: "Nhật Thiên a." "Ừm." "Hôm nay đại sư huynh nói mấy câu đó với ngươi, là ta bảo." "Là ngươi! ?" Triệu Nhật Thiên hùng hổ gặm một cái đùi gà: "Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ. . . Không! Ta đã sớm đoán ra rồi, chính là ngươi!" Lúc này, Gia Cát Tiểu Hoa đi đến, mang theo một bàn gà ăn mày: "Gà ăn mày đến rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận