Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1073: Lục tổng hận ý

Chương 1073: Lục tổng hằn ý
Chu Dương Khanh cùng Vu Khoát Hải, lúc này nội tâm vô cùng chấn động. Bọn hắn từ trong mắt Lục Văn, nhìn thấy sự căm hận khắc cốt ghi tâm. Hắn đang cười, nhưng trong đôi mắt nheo lại ấy, lại hiện lên sát ý cùng phẫn nộ ẩn nhẫn như sương lạnh. Tiếng cười của hắn vừa điên cuồng, vừa lạnh lẽo.
Lục Văn nhìn khắp xung quanh, nhìn những thi thể đã chết kia, ngoài mặt thì cười ha ha và vui đùa với hai vị gia chủ, nhưng thực tế, nỗi phẫn nộ trong lòng hắn đã không thể diễn tả bằng lời. Khương gia! Còn đáng ghét hơn cả Bạch gia! Lẽ ra Long Ngạo Thiên, đại nam chính kia, sẽ là người chỉnh đốn bọn chúng, nhưng kịch bản lại sai lệch hết cả rồi, bọn chúng lại muốn giết ta! Đến Long Ngạo Thiên cũng không giết ta, các ngươi thì muốn giết ta! Những thi thể này, vốn dĩ phải còn sống! Đôi tay của ta, đáng lẽ có thể dùng để mò ngực, chơi mạt chược… Vậy mà hôm nay lại bị các ngươi bức thành một tên đồ tể máu lạnh, dùng đôi tay xinh đẹp này chặt đầu người!
Khương gia... Các ngươi cứ chờ đấy cho lão tử! Ta sẽ để Long Ngạo Thiên và Triệu Nhật Thiên mau chóng trưởng thành, bản thân ta cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn! Một ngày nào đó, ta sẽ mang theo hai tên ngốc này, đánh đến tận cửa nhà các ngươi, để cho các ngươi biết, rốt cuộc ai mới là phản diện lớn nhất trên thế giới này! Ta! Thao! Mẹ! Các! Ngươi!…
Trong một căn phòng. Khương Tiểu Hổ hai tay đút túi, nhìn Lục Văn đang cùng Chu và hai vị gia chủ nói chuyện về việc khắc phục hậu quả, thở dài.
“Thật là mẹ nó…” Hạ Dĩnh nói: “Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi, hắn là đối tượng trọng điểm cần quan sát của chúng ta, sao ngươi cứ muốn tiêu diệt hắn?”
Khương Tiểu Hổ quay đầu lại, nhìn Hạ Dĩnh: “Ta không hiểu, hắn có giá trị ư?”
Hạ Dĩnh đáp: “Ta càng không hiểu, hắn có giá trị sao?”
Khương Tiểu Hổ nói: “Tiểu Hầu Tử ở cùng với hắn, không được!”
“Vậy ngươi cứ quản tốt em gái ngươi đi, ngươi giết hắn làm gì?”
“Tiểu Hầu Tử thì ai quản nổi?” Khương Tiểu Hổ nói: “Nàng phải thừa kế những bộ môn quan trọng của Khương gia, mà Lục Văn sẽ đưa nàng vào Thâm Uyên.”
Hạ Dĩnh nói: “Ta nói lại lần nữa, không được đụng vào Lục Văn! Nếu không ta sẽ trở mặt! Không chỉ là ta, Dược Ông ngươi nhìn thấy rồi đấy? Điếu Ông và Nam Cực ngươi cũng thấy rồi? Còn có Địa Sát Công và Hồn Thiên Cương nữa, bọn họ đều…”
“Đủ rồi!” Khương Tiểu Hổ giận dữ đi tới: “Vì sao ngươi cứ luôn nói đỡ cho hắn?”
Hạ Dĩnh quay mặt đi: “Hắn không ti tiện như ngươi nghĩ đâu, hắn là người tốt.”
“Ta đã điều tra hắn rồi! Hắn chỉ là một tên cặn bã! Người tốt!? Không phải ngươi có khả năng nhìn thấu lòng người sao? Ngươi có nhìn đúng không vậy?”
“Ta thấy rất rõ ràng!” Hạ Dĩnh nói: “Hắn là một người tốt! Hơn nữa còn là người tốt đến ngốc nghếch, thời khắc mấu chốt có thể hy sinh bản thân để cứu người khác!”
Khương Tiểu Hổ tức điên: “Dựa theo đánh giá chuyên môn của ngươi thì ta cần phải tin, nhưng mà…”
Khương Tiểu Hổ chỉ ra ngoài cửa sổ, về phía Lục Văn: “Ngươi nhìn cho rõ, cái người kia, xem bộ dạng đạo đức của hắn xem…”
“Nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài! Phùng Cung cả đời Nhân Nghĩa Đạo Đức, mọi người đều nghĩ hắn hiệp nghĩa công chính, kết quả thì sao? Hắn sợ hãi Khương gia các ngươi, dưới áp lực to lớn mà dùng mưu kế độc ác hãm hại chính huynh đệ kết nghĩa. Phùng gia, bị chính ngươi hại diệt môn! Lục Văn hận các ngươi đến phát điên rồi!”
“Chỉ bằng hắn ư?”
Khương Tiểu Hổ cười ha ha: “Trước đây ta còn đè hắn xuống đất, nếu không có Tiểu Hầu Tử ngăn lại, ta đã xé xác hắn thành tám mảnh!”
Hạ Dĩnh không hiểu: “Ngươi bị sao vậy? Ngươi… Sao ngươi lại chấp nhất với hắn như vậy? Từ trước đến nay ngươi đều rất tỉnh táo mà!”
Khương Tiểu Hổ tức giận: “Mặc gia đại trận sắp không chịu nổi rồi! Ma tộc bị kìm chế nhiều năm, bây giờ đã rục rịch muốn nhúc nhích! Đại chiến sắp đến gần, chúng ta cần lực lượng của Tiểu Hầu Tử!”
Hạ Dĩnh mở to hai mắt: “Các ngươi… Muốn để nàng…”
Khương Tiểu Hổ cúi đầu, khó chịu nói: “Là bọn họ muốn vậy.”
...
Lục Văn lần nữa trở về vị trí của mình, trở lại nơi vạn chúng chú mục, được chúng tinh phủng nguyệt. Những người trong các tòa nhà cao tầng bên cạnh, đều là khách mới, nhân viên công tác, cùng với thân quyến của một vài môn phái và gia tộc, bọn họ đã chứng kiến trận chiến này từ đầu đến cuối. Cảm giác tất cả mọi chuyện đều quá khó tin. Một đám người của Diễm Tráo Môn, bị vài trăm người truy sát, vài trăm người đó! Giai đoạn đầu một đường chạy trốn, đến giai đoạn giữa thì dường như nắm quyền chủ động, bắt đầu điều động đám người đó theo ý mình, và cuối cùng… lại thông qua một cuộc diễn thuyết lãnh đạo ngay trong trận chiến, trực tiếp lật bàn chiến thắng, thành công trảm thủ ba người con nhà họ Phùng.
Tưởng Thi Hàm vừa giúp Lục Văn chỉnh lại âu phục, vừa rơi nước mắt. Trên mặt Lục Văn có hai miếng băng dán cá nhân, bụng dưới, vai và cánh tay trái đều quấn băng gạc, tuy vậy, khi mặc áo sơ mi vào cũng không thấy bộ dạng bị thương thảm hại lắm. Trên cổ có một vết cắt, đeo một chiếc khăn lụa vừa tinh xảo vừa cao quý, còn che đi vết thương, trông thật bảnh bao. Lục Văn cầm lấy gương mặt của nàng: “Sợ lắm hả?”
Tưởng Thi Hàm gật đầu: “Vâng. Lục tổng, sau này chúng ta đừng làm ăn với bọn họ nữa được không? Những người này quá man rợ.”
Lục Văn cười: “Việc này không phải là vấn đề đóng cửa hay không đóng cửa, dù ta có trốn ở nhà không ra ngoài, chuyện cần đến vẫn sẽ đến thôi.”
Tưởng Thi Hàm nhào vào lòng Lục Văn: “Em chỉ có thể đứng nhìn thôi.”
Lục Văn hôn lên đỉnh đầu cô: “Nhân lúc ta còn sống, em kiếm nhiều tiền một chút, như vậy lỡ có ngày ta chết…”
Tưởng Thi Hàm ngẩng đầu lên ngắt lời: “Vậy em cũng không làm nữa!”
Lục Văn cười: “Đây chỉ là nói chơi thôi, dù ai chết, thì những người khác vẫn phải cẩn thận sống tiếp chứ.”
Tưởng Thi Hàm khó hiểu: “Cái Khương gia kia lợi hại lắm sao? Chúng ta đâu có đắc tội gì với bọn họ, sao bọn họ cứ nhắm vào anh không buông vậy?”
Vừa nhắc tới điều này, trong lòng Lục Văn cũng một bụng lửa, nhưng trước mặt Tưởng Thi Hàm, hắn chỉ mỉm cười: “Một người muốn giẫm chết một con kiến, đâu phải vì con kiến làm cho hắn tức giận, chỉ là vì hắn thích thế thôi.”
Nhân viên công tác của Chu gia làm việc rất hiệu quả, trong quá trình mọi người nghỉ ngơi chỉnh sửa, họ đã dọn dẹp phòng họp lại một lần nữa. Đương nhiên, những vết dao chém trên tường không thể xóa đi được, có những chỗ công trình bị chém xẻo vẫn còn đó, những dấu vết sau trận chiến vẫn còn rất rõ. Chỉ là thay mới một ít bàn ghế, lau sạch vết máu, trông đã có vẻ sạch sẽ, gọn gàng hơn.
Lục Văn vừa từ cửa đi vào, tất cả mọi người đều đứng lên vỗ tay. Lục Văn vẫy tay, mặt tươi cười, hoàn toàn không giống người vừa trở về từ cõi chết, mà giống như một doanh nhân lớn, đi thị sát chỉ đạo công tác ở xí nghiệp.
Lục Văn đi đến vị trí trung tâm, một cô lễ tân xinh đẹp của Chu gia đưa micro cho Lục Văn: “Kính chào các vị đồng đạo võ lâm, buổi chiều tốt lành.”
Mọi người cùng nhau vỗ tay.
Lục Văn nói: “Ta thấy có rất nhiều người bị băng bó đầu, trông thật khó coi đúng không?”
Tất cả mọi người đều cười. Người của Phùng gia đều thấp thỏm, nhưng không ai dám lên tiếng ngắt lời! Mọi người đều nhận ra, ngoài mặt thì Lục Văn cười nói vui vẻ, nhưng trên thực tế, sự căm hận của hắn đối với Phùng gia đã lên đến đỉnh điểm, ai mà biết được tên này có đột ngột trở mặt hay không.
Lục Văn cười: “Hôm nay, phát sinh rất nhiều chuyện. Sau những biến cố này, cần phải có người đứng ra giải quyết và khắc phục hậu quả. Rất vui vì gia chủ Chu gia và gia chủ Vu gia, cũng như vị địch gia chủ đang tạm thời dưỡng thương, chúng ta đã đạt được nhất trí... Ta tuyên bố!”
Lúc này Từ tổng ghé lại gần gia chủ Chu, nói nhỏ điều gì đó, gia chủ Chu hết sức kinh hoàng, nhìn Từ tổng, rồi lại nhìn Lục Văn. Lục Văn vừa định tuyên bố một quyết định quan trọng thì Từ tổng chạy tới, mặt tươi cười, ghé sát vào Lục Văn: “Lục tổng, xin thứ lỗi vì đã làm gián đoạn, có người muốn gặp anh.”
“Ai vậy?”
“Hạ Dĩnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận