Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1380: Tốt nhất trợ công Liễu giải dược

Chương 1380: Tốt nhất trợ công Liễu giải dược
Liễu Như Yên tức nổ cả phổi. Nàng chính là không thể nhìn Lục Văn đắc ý, chính là không thể nhìn nổi Lục Văn chiếm tiện nghi. Sao mà cái tên đáng ghét kia!
Liễu Như Yên nhìn Hoắc Văn Đông: "Cái khối đá vụn kia, một xu cũng không đáng! Đó là Từ Tuyết Kiều hôm qua phẫu thuật, lấy từ bàng quang bệnh nhân ra kết sỏi đấy!"
Hoắc Văn Đông nhìn Liễu Như Yên: "Ngươi bị bệnh à? Ngươi đang nói, ta Hoắc Văn Đông! Người sưu tầm lớn! Chuyên gia giám định văn vật! Bậc thầy chơi đồ cổ! Ta dùng một trăm triệu để mua một cục sỏi thận à?"
"Cái đó không phải sưu tầm!" Liễu Như Yên nói: "Cái này gọi là bị lừa!"
Lục Văn cười: "Văn Đông, nói thật, hay là cậu xem lại đi, thật đấy, đừng đến lúc có chuyện, lại bảo là ta lừa cậu. Anh em đồng môn cả, đừng vì chút chuyện này mà..."
Từ Tuyết Kiều nhanh chóng mở túi xách, đẩy chi phiếu lại: "Đúng đó đúng đó, không chừng thật là sỏi thận. Hay là cậu đưa cho tôi, rồi chúng ta từ từ bàn bạc."
Liễu Như Yên nghiến răng nghiến lợi: "Nhanh cầm lại chi phiếu, trả đá vụn cho bọn họ! Nhanh! Bọn họ đang lừa cậu!"
Hoắc Văn Đông khư khư ôm hộp, nhìn vẻ mặt Liễu Như Yên, lại nhìn ánh mắt Lục Văn, rồi lại nhìn Từ Tuyết Kiều đang cuống quýt, tay nhỏ đẩy chi phiếu tới...Cười.
"Ha ha ha, diễn kịch với tôi à?"
Hoắc Văn Đông nhìn Liễu Như Yên: "Ây da, cô bé này diễn cũng được đấy chứ! Nhưng không cần thiết, thực sự không cần."
Liễu Như Yên trợn mắt: "Tôi diễn với cậu! ? Tôi diễn với cậu! ? Tôi... Cậu..."
Hoắc Văn Đông nói: "Tuyết Kiều, cất chi phiếu cẩn thận nhé."
Lục Văn nói: "Không phải đâu, nhỡ đâu..."
"Nó là một đống phân, tôi cũng nhận."
Liễu Như Yên ôm trán: Ái chà, nhà họ Hoắc! Ái chà, Bắc Quốc! Ái chà... Mẹ nó, đáng lẽ mình phải đến sớm hơn mới phải. Chỗ này kiếm tiền dễ quá.
Lục Văn "hết cách", đành phải xụ mặt: "Cầm chi phiếu lại đi."
Hoắc Văn Đông nhìn vẻ mặt khó chịu của Lục Văn, cười ha ha, đập đập vai Lục Văn: "Nào nào nào, anh em tốt cụng ly cái coi."
Liễu Như Yên nghiến răng: "Anh còn có tâm trạng uống rượu à! ?"
Lục Văn vốn không có tâm trạng, Hoắc Văn Đông vô cùng chủ động, giúp hắn nâng ly, chạm cốc, uống một ngụm.
"Ấy da, cậu nhìn xem, ai da a, có phải chỉ mất một lần có cp1 đâu!"
Liễu Như Yên sắp nổ tung: "Hắn mất à! ? Hắn mất... Trời ơi..."
Hoắc Văn Đông cười như nắc nẻ: "Được được được, lần này là lão ca ta chiếm tiện nghi của cậu, Văn à, không đến nỗi vậy chứ? Đều là anh em cả mà."
Liễu Như Yên sắp điên rồi: "Anh chiếm tiện nghi! ? Anh chiếm tiện nghi! ? Anh chiếm... A, tôi..."
Hoắc Văn Đông ôm vai Lục Văn: "Làm ăn nha, là như thế này đấy! Nhưng mà Văn, tôi biết, cậu có bí mật."
Liễu Như Yên nhìn Hoắc Văn Đông: "Cậu còn muốn nghe à?"
Hoắc Văn Đông nhìn Liễu Như Yên: "Không lẽ cô nàng này sao thế? Sao miệng lại như này? Xong rồi còn diễn cái gì?"
Liễu Như Yên ôm bụng: "Không xong, tôi tức đầy bụng rồi, tôi... Ai cha tức chết mất thôi!"
Hoắc Văn Đông cười nói: "Văn, mua đồ của cậu, nhưng cậu phải nói thật cho anh một câu, cái đồ này... Cậu lấy ở đâu ra vậy?"
Lục Văn: "Mua."
Từ Tuyết Kiều: "Tặng."
Hai người cùng nhau nói, nói đều tăm tắp như nhau, chỉ có nội dung không giống, giọng điệu, thái độ, thời gian đều hoàn toàn giống.
Hoắc Văn Đông cười: "Cái này là sao vậy? Ai da, đúng là dân làm ăn buôn chuyện ghê! Chẳng phải tôi không trả tiền đâu. Nói thật đấy, Văn, nếu như, tôi nói nếu như thôi nhé! Nếu cậu có mối làm ăn lớn như thế này, nói với tôi một tiếng. Mà tôi tin là người bình thường không có năng lực kiểu này, cùng cậu hợp tác buôn bán lớn đấy."
"Thật sự là không có." Lục Văn nói: "Vốn là người khác muốn tặng cho tôi, nhưng mà tôi vẫn là trả tiền, cho nên... Coi như mua, cũng coi như là người khác tặng."
"Được được được, Văn, cậu không muốn nói, thì anh không hỏi nữa. Nhưng, anh vẫn câu nói đó, hợp tác với anh, cậu không thiệt đâu."
Liễu Như Yên gật đầu: "Hắn không thiệt, ai mà hợp tác với anh đều thiệt cả."
Hoắc Văn Đông đi.
Lục Văn và Từ Tuyết Kiều vui vẻ giải trí, cười nói rôm rả, vô cùng vui vẻ.
Liễu Như Yên tức đến phát ốm. Quá là tức người!
Mà... hết lần này đến lần khác, Lục Văn cái loại người này, luôn luôn đắc ý, luôn luôn chiếm tiện nghi.
Còn cái gã Hoắc Văn Đông kia, đúng là tên ngốc siêu cấp!
Bản mặt nhọn hoắt kia, còn cho rằng mình chiếm món hời lớn.
Từ Tuyết Kiều ngồi trên đùi Lục Văn, cầm mặt Lục Văn lên: "Tiểu Lục tổng, người ta nhớ anh! Vẫn là anh có cách, ôi chao ban đầu tôi chỉ là rảnh quá chọc hắn chơi thôi, sao cái chuyện nhỏ này, vào tay anh lại biến thành dự án lớn trời ơi đất hỡi vậy! ? Hì hì, anh đúng là một anh hùng bản lĩnh lớn!"
Lục Văn được khen phổng mũi: "Đương nhiên rồi! Lừa của hắn mấy triệu có ý gì, muốn lừa thì phải lừa lớn!"
Liễu Như Yên tức đến sắp chết, nhìn hai tên Diêm Vương sống này, cảm thấy Tuyết Thành chắc chắn không còn người tốt nào.
Từ Tuyết Kiều nhìn Liễu Như Yên: "Ê, bạn gái mới của anh à?"
"Không phải, hiện tại còn chưa phải."
"Đến giai đoạn nào rồi vậy?"
Liễu Như Yên giận dữ: "Từ Tuyết Kiều đúng không? Nói chuyện cẩn thận một chút, tôi với Lục Văn không phải là quan hệ yêu đương, thậm chí là bạn bè cũng không phải. Nghiêm túc mà nói, chúng tôi là kẻ thù!"
"Nha!" Từ Tuyết Kiều đã hiểu: "Có ý đấy, con gái ở giai đoạn này là đáng yêu nhất đấy, anh Văn cố mà tận hưởng nhé!"
Liễu Như Yên nhìn Từ Tuyết Kiều: "Cô có nghe tôi nói không vậy? Chúng tôi là kẻ thù!"
"Ai cha kẻ thù là kẻ thù, hắc hắc, sau này cô cứ bám lấy anh đi."
"Tôi bám lấy hắn! ? Tôi bám lấy hắn là để băm hắn ra ấy!"
"A a a, đúng đúng đúng, mọi người ai mà chẳng như vậy lúc ban đầu đâu! Cô cố lên nhé, tôi tin ở cô! Nhưng phải giữ gìn đồ nhỏ của mình nhé, anh Văn hơi biến thái! Do tôi lây đó."
Liễu Như Yên tức đến mức muốn lật bàn.
"Mấy người bị sao vậy hả? Sao ai cũng như vậy! ? Tôi nói lại lần nữa, tôi không phải là phụ nữ của Lục Văn!"
Từ Tuyết Kiều cười ha ha.
"Không phải! Tôi nói sai rồi!" Liễu Như Yên tức giận nói: "Hiện tại tôi còn chưa là phụ nữ của Lục Văn! Cũng không đúng, tôi... Cô... Mấy người..."
Liễu Như Yên đẩy Lục Văn: "Cậu nói rõ cho tôi!"
Lục Văn cười: "Tôi nói không rõ, mà có thể nói rõ cũng không muốn nói rõ."
"Cậu có bệnh à! ?"
"Ừm! Có bệnh!" Lục Văn cười ha ha: "Tuyết Kiều, có Liễu giải dược phối hợp với chúng ta, chúng ta có thể hố Hoắc Văn Đông một cú lớn đấy!"
"Ừm ừm! Đúng đúng!" Từ Tuyết Kiều nói: "Cô ấy giỏi quá đi, phối hợp với chúng ta ăn ý hết chỗ chê! Anh dạy cô ấy sao?"
"Không có, nàng là tự học thành tài."
Liễu Như Yên tức đến sắp chết: "Ai phối hợp với mấy người chứ! ? Tôi ở chỗ nào phối hợp với mấy người chứ! Tôi là đang... sớm muộn gì tôi cũng vạch mặt mấy người!"
Lục Văn và Từ Tuyết Kiều, hai khuôn mặt dính vào nhau, nhìn Liễu Như Yên.
Từ Tuyết Kiều: "Cô ấy thật đáng yêu."
Lục Văn gật đầu: "Còn có thể giải độc nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận