Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 156: Tóm lại rất mất mặt liền là

Chương 156: Tóm lại là rất mất mặt
Lục Văn phiền muộn vô cùng: "Trương cảnh quan, trời ạ, các ngươi đều là cái bóng của ta à?"
Lúc này Tưởng Thi Hàm cũng đã chỉnh lý xong y phục, đi nhanh ra: "Trương cảnh quan, vị phóng viên này đã không xin phép mà tự ý chụp lén Lục tổng của chúng tôi! Chúng tôi có thể chính thức khởi tố nàng, hơn nữa nếu ngài không những không bảo vệ quyền lợi cơ bản của ông chủ tôi, mà còn thô bạo chấp pháp, giúp kẻ xấu tung nội dung chụp lén, chúng tôi cũng sẽ kiện ngài ra tòa!"
Trương Thần Nhi hừ một tiếng: "Cũng ghê gớm đấy, Lục tổng, dưới trướng có nhiều nhân tài quá ha."
Lục Văn quay người: "Cô đừng nói nhảm nữa, đưa máy ảnh cho tôi, xóa video đi."
Trương Thần Nhi nói: "Đây là video ghi lại của phóng viên, nếu như có liên quan đến việc xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của ngài, tôi sẽ xử lý công bằng. Nhưng nếu như video này ghi lại sự thật phạm pháp, phạm tội của ngài, tôi cũng sẽ theo lẽ công bằng mà phá án, tuyệt đối không làm việc thiên vị."
"Cái gì mà phạm pháp phạm tội? Tôi và thư ký của mình đang ở đây... Thị sát hiện trường công trường một chút thôi, tôi làm trái cái pháp nào chứ? Phạm tội gì? Cô mau xóa video đi."
"Hừ! Thật xin lỗi, video này chúng tôi cần mang về cho các đồng chí bên phòng chứng cứ giám định, sau khi giám định mới quyết định xử lý thế nào."
"Giám định cái khỉ gì chứ! Cô..."
Lục Văn cười: "Thần Nhi tiểu thư..."
"Gọi tôi cảnh sát."
"Được! Trương cảnh quan!" Lục Văn nói: "Hay là thế này, tôi quyên cho đồn cảnh sát các cô mười chiếc xe cảnh sát cao cấp, video trong máy ảnh này ngài giúp tôi xóa đi, thật sự không có chuyện phạm pháp phạm tội gì đâu."
"Việc đó phải chờ đồng chí bên phòng chứng cứ giám định đã..."
"Giám định cái chày lớn gì, mọi người đều thấy cả rồi mà?"
Trương Thần Nhi nheo mắt lại, càng thêm hiếu kỳ về cái video này, cô chĩa súng vào Lục Văn, tự mình ấn nút play.
Ôi trời ơi, vừa ấn nút play, Trương Thần Nhi liền hối hận.
Tiếng la hét của Tưởng Thi Hàm lập tức vang lên trong cái tầng đang còn xây thô vắng vẻ này.
Cái thứ gì thế này!
Thật nhức mắt quá đi!
Đường Y Y cô đang làm gì vậy! ?
Lục Văn anh cũng đủ ác độc đấy! Còn cả Tưởng Thi Hàm... Các người... Các người còn có liêm sỉ không?
Lục Văn lúng túng nói: "Thấy rồi chứ? Nghe rõ chưa? Có bằng chứng phạm tội sao?"
Trương Thần Nhi rất xấu hổ, oán trách liếc Đường Y Y một cái.
Đường Y Y cũng mặt mày đỏ bừng, không biết nói gì.
"Ờ..."
"Ờ cái gì mà ờ!" Lục Văn nói: "Cô còn muốn xem đến đoạn kết không hả? Mau đóng video lại đi chị ơi! Đã nói là quyền riêng tư rồi, quyền riêng tư đó, cô còn nhất định muốn cho phòng chứng cứ giám định, giám định cái gì? Giám định xem năng lực của tôi có làm thư ký của mình thỏa mãn được không hả?"
Tưởng Thi Hàm tuy trong lòng cảm thấy rất mất mặt, nhưng lúc này vẫn tỏ vẻ mặt lạnh: "Trương cảnh quan, cái này có tính là chứng cứ phạm pháp không?"
Trương Thần Nhi tức giận đến mặt trắng bệch, đóng video lại, hung dữ nói với Lục Văn: "Các người ban ngày ban mặt, ở nơi công cộng... như vậy, chẳng lẽ không phải là phạm pháp sao?"
"Vậy cô muốn thế nào? Bắt tôi về phê bình giáo dục, phạt hai trăm tệ vì hành vi không kiểm soát ở nơi công cộng à? Tôi nói thẳng cho cô biết, cô dám bắt tôi, thì cục trưởng các cô phải đích thân ra đưa tôi đi, còn phải bắt cô nói xin lỗi tôi."
Lục Văn giằng lấy Trương Thần Nhi, chỉ ra bên ngoài: "Cô nhìn đi! Tự cô nhìn xem! Khắp nơi đều đang sửa đường, khắp nơi đều đang xây nhà! Tiền của ai? Của tôi! Lão tử bỏ tiền ra cho người dân lợp nhà, ở đây làm cái hoạt động kỷ niệm thì làm sao? Hả!!?"
Trương Thần Nhi tức run người: "Lục Văn! Anh lên mặt cái gì? Có tiền là ghê gớm à? Có tiền thì... Muốn làm gì thì làm sao? Anh vẫn y như hồi đi học, thật đáng ghét!"
Lúc này có người nói: "Ôi chao, chuyện gì thế này? Sao để bạn học cũ tức giận thế kia?"
Mọi người nhìn sang, thì ra là Lãnh Thanh Thu.
Nàng cùng Hàn Nguyệt, và những người khác đều mặc đồ công sở, đội mũ bảo hộ đi tới.
"Lục tổng, sao không tham gia cắt băng mà lại đến đây xem hiện trường rồi?"
"A? Đúng! Đúng đúng! Tôi đến xem hiện trường thôi. Ha ha!"
Lục Văn thở dài: "Trương cảnh quan, cô nhìn cái video này đi..."
"Video gì?"
Trương Thần Nhi đưa máy ảnh cho Lãnh Thanh Thu: "Cô muốn xem không? Tự mình xem đi, tôi nhắc nhở trước, hãy giảm âm lượng."
Tưởng Thi Hàm và Lục Văn cảm thấy thật là mất mặt muốn chui xuống đất.
Lục Văn vội: "Thanh Thu, đừng xem!"
Không kịp nữa rồi, Lãnh Thanh Thu đã ấn nút play.
Tiếng la hét của Tưởng Thi Hàm lại lần nữa vang lên.
Lục Văn điên rồi.
[Lần này thì xong rồi, ha ha, hình tượng của ta xem như sụp đổ hoàn toàn.]
[Không đúng, phải nói hình tượng của ta được chứng thực mới đúng. Ta vốn là một phú nhị đại phóng đãng, thích chơi gái đại sắc lang mà!]
[Lãnh Thanh Thu sẽ tức giận không nhỉ?]
Không ngờ, Lãnh Thanh Thu xem video mà chẳng có chút biểu cảm gì.
Mấy cô trợ lý phía sau đều mặt đỏ tim đập, có một cô gái trẻ còn trợn tròn mắt, nhón chân lên cố nhìn.
Hàn Nguyệt quát nàng: "Cô nhìn cái gì hả? Lớn tướng rồi mà còn xem mấy thứ này rồi hưng phấn như thế?"
Nàng mới trở lại bình thường, lấy tay che mặt đi trốn.
Lãnh Thanh Thu hơi cười lạnh: "Chỉ có vậy thôi sao? Video hồi còn đi học của Văn ca còn đặc sắc hơn nhiều."
Lãnh Thanh Thu trực tiếp xóa video, ném máy ảnh cho Đường Y Y.
"Đường tiểu thư, Trương cảnh quan. Văn ca không phải là Thánh Nhân, chỉ là một người đàn ông bình thường có tiền thôi, thích phụ nữ đẹp cũng là chuyện thường."
"Nhưng anh ấy dám đem toàn bộ gia sản của mình ra làm dự án khu nhà ổ chuột, giai đoạn đầu đã lấy năm mươi tỷ tư kim bồi thường thiệt hại cho dân địa phương khu nhà ổ chuột, bảo vệ cuộc sống của bọn họ."
"Nếu cô muốn tìm Thánh Nhân, thì ở đây không có đâu, tôi cũng chỉ là một thương nhân, cũng muốn kiếm tiền thôi. Nếu cô muốn mang Văn ca đi, thì mời ra tòa gặp."
Trương Thần Nhi dù có bị bệnh cũng sẽ không bắt Lục Văn.
Chuyện này căn bản không đáng.
Tội quá nhỏ, thậm chí không bằng cả việc truy quét tệ nạn nữa.
Lục Văn và Tưởng Thi Hàm, một người chưa vợ, một người chưa chồng, nhiều nhất cũng chỉ là có hành vi không kiểm soát nơi công cộng mà thôi.
Trương Thần Nhi xị mặt: "Lục Văn, anh đợi đấy. Y Y, chúng ta đi."
Mọi người đều đã đi hết, Lãnh Thanh Thu đi đến trước mặt Lục Văn, mỉm cười: "Lục tổng sung sức quá nhỉ."
Lục Văn cười ha ha một tiếng: "Cô bận rộn như vậy mà vẫn đến tham gia lễ cắt băng sao?"
"Cho Văn ca chỗ dựa là chuyện tôi nên làm mà. Nói ra thì, việc tôi có thể nắm được toàn bộ Thiên Phong tập đoàn, cũng là do Văn ca giúp không ít đấy."
Lục Văn nghe Lãnh Thanh Thu nói, nhìn biểu tình lãnh đạm, tự nhiên của cô ấy, nhớ lại ba năm về trước.
[Đúng vậy, đây mới là Lãnh Thanh Thu.]
[Cô ấy lại biến thành nữ tổng tài kiêu ngạo, tự tin, bá đạo kia rồi.]
[Cứ tiếp tục kiêu ngạo như vậy đi Thanh Thu, đưa Thiên Phong lớn mạnh, tài hoa của cô vẫn chưa được thể hiện hết đâu, hãy để thế giới này phải thán phục trước tài năng của cô đi.]
[Còn về phần tôi... Ha ha, lợi dụng một chút cũng không sao.]
Lục Văn nhận thấy Lãnh Thanh Thu đã khôi phục bình tĩnh, sẽ không còn vướng bận đến mình nữa.
Hiện giờ cô ấy đã thật sự trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn ngàn tỷ, chủ tịch kiêm tổng tài.
Quyền khuynh thiên hạ, cả Tuyết Thành này cũng không có bất kỳ một người phụ nữ nào giàu hơn cô ấy.
Lục Văn mỉm cười: "Lãnh tổng khách sáo rồi, việc nắm giữ Thiên Phong là do bản lĩnh của Lãnh tổng, tôi chỉ là thuận tay giúp một chút mà thôi."
Lãnh Thanh Thu nghe thấy tiếng lòng của Lục Văn, nhìn dáng vẻ lễ phép, xã giao của hắn, trong lòng có chút khó chịu.
"Hàn Nguyệt, Tưởng Thi Hàm, các cô xuống trước đi, tôi muốn nói chuyện riêng với Lục tổng."
Cả đoàn thư ký đều đi hết, chỉ còn lại Lục Văn và Lãnh Thanh Thu.
Sau khi thấy mọi người đều đã đi, Lãnh Thanh Thu đi lên mấy bước với Lục Văn, giống như đi tản bộ vậy, đi đến trước một cửa sổ lớn.
Đương nhiên, chỗ này hiện tại trống rỗng, chẳng khác gì thiếu một bức tường, có thể nhìn ra cảnh bên ngoài.
Hai người đứng ở nơi cao, nhìn xuống cảnh náo nhiệt xa xăm.
Lãnh Thanh Thu bình tĩnh nói: "Cô cảm thấy tôi đang lợi dụng cậu?"
"Hửm?" Lục Văn ngơ người: "À, không có, không có chuyện gì. Ừm... Rất tốt, tất cả đều... Rất tốt."
Lãnh Thanh Thu cười: "Đồ ngốc! Cậu làm cho tôi một cái nan đề lớn, mọi người đều biết cậu thích tôi, kết quả cậu lại dắt theo cô thư ký nhỏ đến đây làm loạn, cậu bảo tôi phải làm sao?"
"À?"
"À cái gì mà à!" Lãnh Thanh Thu giơ hai tay ra: "Ôm một cái nào."
Lục Văn có chút xấu hổ: "Thanh Thu, tôi..."
"Trời ạ thật là dài dòng!"
Lãnh Thanh Thu chủ động đến ôm lấy Lục Văn: "Tôi sẽ mau chóng điều chỉnh cơ cấu kinh doanh của Thiên Phong, để nó có thể kết hợp cùng với Đại Thánh tập đoàn, hợp tác sâu rộng hơn. Như vậy, Đại Thánh cộng thêm Thiên Phong, cùng nhau tạo thành một thế lực tuyệt đối thống trị ở Tuyết Thành."
Lục Văn có chút áy náy.
Hắn cảm thấy mình thật hư hỏng.
Cùng Tưởng Thi Hàm thì dính lấy nhau như keo, cùng Trần Mộng Vân thì suýt nữa đã vượt quá giới hạn.
Giờ thì lại còn đang trêu chọc Lãnh Thanh Thu nữa...
Lòng Lục Văn rất bực bội.
[Lẽ nào mình thật sự là một tên cặn bã?]
[Lẽ nào mình thật sự là một tên gặp ai thích nấy lão sắc lang?]
[Lão sắc lang thì ta thừa nhận, nhưng mà nhiều phụ nữ quá thì phiền phức thật!]
[Không đúng! Với kiểu người như Lãnh Thanh Thu, sao cô ấy lại không ghen được chứ? Sao cô ấy... thấy mình với người phụ nữ khác thì phải ghét mình, phải tức giận chứ!]
Lãnh Thanh Thu cười, một ngón tay ấn vào chóp mũi của Lục Văn: "Dù sao thì Hoa Hạ cũng cho phép lấy nhiều vợ, nếu như cậu muốn hậu cung thì sau này phải xin phép tôi."
Lục Văn lắc đầu, hết sức nghiêm túc nói: "Tôi thật sự không muốn, rất nhiều đại lão cũng không mở hậu cung, cùng lắm là thỉnh thoảng ăn vụng một chút thôi. Nhiều hậu cung thì đối với gia tộc sẽ rất phiền phức."
"Cũng coi như cậu biết điều."
Lãnh Thanh Thu nói: "Long Ngạo Thiên bên kia có động tĩnh gì không?"
Lục Văn lắc đầu: "Mấy ngày nay vẫn yên ắng, nhưng mà tôi cảm thấy, chẳng mấy chốc hắn sẽ gây chuyện thôi."
Lãnh Thanh Thu biểu tình nghiêm túc: "Hoắc Văn Đông đã ra viện, tôi có tin tức rằng hắn lại bắt tay với Long Ngạo Thiên rồi."
Lục Văn hừ một tiếng: "Tôi không sợ bọn chúng."
"Nhưng mà chúng ta ở chỗ sáng, còn bọn chúng ở chỗ tối, cậu phải cẩn thận đấy. Hai người đó đều rất nguy hiểm, hơn nữa đều hận cậu thấu xương."
Lục Văn gật đầu: "Sớm muộn gì tôi cũng thu thập bọn chúng."
"Tôi tin tưởng cậu. À, còn nữa, chi tiêu hiện giờ của cậu chắc chắn là rất lớn. Hiện giờ tình hình của Thiên Phong đã dần ổn định, ba trăm tỷ của Hoắc Văn Đông, tôi đã rút mấy chục tỷ đi đầu tư rồi, còn lại hơn 200 tỷ, có thể cho cậu dùng làm vốn dự trữ."
Lục Văn trừng lớn hai mắt.
Hiện tại hắn quá thiếu tiền!
"Thật sao!? Lãi suất tính như thế nào?"
Lãnh Thanh Thu cười: "Cậu ngốc à? Muốn lãi suất làm gì? Từ giờ về sau, tôi chính là của cậu."
Lục Văn khó xử: "Đừng mà, số tiền lớn thế này, vẫn nên nói rõ ràng đi."
"Vậy cũng được, lãi suất nha... hay là thịt trả thế nào?"
Lục Văn sững sờ, cười ha ha một tiếng, không dám nói tiếp.
Không hiểu vì sao, trước kia quan hệ giữa hắn và Lãnh Thanh Thu có thể nói là đã hòa hoãn rất nhiều.
Lãnh Thanh Thu cũng nhiều lần biểu hiện là có hảo cảm với mình.
Có thể sau khi giải quyết chuyện của Thiên Phong, Lục Văn ngược lại cảm thấy hai người có chút xa cách, có chút xấu hổ.
Lúc này, một người lớn tiếng nói: "Ha ha ha! Lục tổng, Lãnh tổng, lâu quá không gặp rồi!"
Hai người quay đầu lại, thấy một đối thủ quen thuộc, dẫn theo một đám vệ sĩ áo đen đứng kín cả một mảng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận