Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1215: Tiểu Hầu Tử có thể hỏng nơi nào! ?

Chương 1215: Tiểu Hầu tử có thể làm gì được ta!? Nhưng là đã lập quân lệnh trạng rồi! Trước mặt Hổ Điện mà nói khoác lác, nếu không làm được thì mình còn làm được cái thá gì mà Hổ vệ thập tam đội trưởng! Ban đầu mình mới vừa lên chức không lâu, hơn nữa bởi vì thực lực yếu kém nên luôn bị mấy đội trưởng khác trào phúng, quay về rồi lại nói là mình thua Lục Văn! Mình thật không còn mặt mũi nào sống sót nữa! Thiết kiếm Thư lại lần nữa nhấc kiếm lên, đột ngột tiến lên: "Lục Văn, chịu chết đi!" Lục Văn nghiến răng hét lớn: "Tới đi!" Bang——! Hai người lại lần nữa đụng vào nhau! Chỉ là lần này, Thiết kiếm Thư lại bộc phát ra sức mạnh cường hoành hơn, khiến Lục Văn cũng giật mình không thôi! Tên này, vẫn còn dư lực! Lục Văn sau cùng phát hiện lực lượng đã không thể chiến thắng, chỉ có thể nghĩ cách biến chiêu! Trong chiến đấu, khi so sức, hai bên đều sẽ đối với đối phương nảy sinh một loại... lý giải chiều sâu kỳ diệu. Thiết kiếm Thư chớp mắt liền biết mình thắng! Lục Văn không chịu nổi mình, muốn chạy! Tiếp đó là truy đuổi chém, quyền chủ động chớp mắt liền quay về phía Thiết kiếm Thư! Hơn nữa khi biết Lục Văn đã lực suy, Thiết kiếm Thư càng thêm tự tin, sĩ khí đại chấn! Còn Lục Văn thì bởi vì so sức thất bại, trong lòng có chút không chấp nhận được, luôn muốn tránh né tự bảo vệ, tìm cơ hội phản công bằng xảo lực! Chỉ là thực lực Thiết kiếm Thư quá mạnh, bản thân Lục Văn lại không đủ lực, còn muốn tìm sơ hở của hắn thì thực sự quá khó! Lại thêm việc vừa nãy bị đối phương cố tình bán một sơ hở đánh lừa mình, khiến Lục Văn nhớ lại mà sợ hãi, nhiều lúc không dám buông tay đánh cược một lần! Mọi người đều nhìn ra được. Khương Tiểu Hổ cười lạnh: "Hừ, mồm cứng như đá trong nhà xí, lúc đánh nhau thì cũng chỉ là một kẻ hèn nhát." Bạch Môn Nha ngược lại là khá hứng thú: "Người biết sợ, thường thì dũng cảm lại càng đáng sợ. Thật ra... lúc nhỏ ta rất nhát gan." Khương Tiểu Hổ quay đầu nhìn hắn: "Ngươi? Ha ha ha! Buồn cười thật đấy. Ngươi sợ cái gì? Từ nhỏ đã là thiên tài trong các thiên tài, ngươi cũng chưa từng thua mà." "Ta sợ thua." Bạch Môn Nha bình tĩnh uống một chén trà nhài: "Sợ đến phát run." Khương Tiểu Hổ ngẩn người, nhíu mày, không nhìn Bạch Môn Nha nữa, tiếp tục nhìn về phía Lục Văn bên kia. Bên này, Triệu Nhật Thiên còn đang lừa Tiểu Hầu tử: "Tiểu Hầu tử, đừng sợ, có bọn ta ở đây! Không ai dám tổn thương ngươi đâu!" Long Ngạo Thiên ở bên cạnh sâu kín trào phúng: "Thật sao? Thật vui nha." Triệu Nhật Thiên đứng dậy tát Long Ngạo Thiên một cái: "Lúc này, coi như nể mặt con nít thì ngươi không thể nói mấy câu có khí phách được sao!?" Khương Tiểu Hầu nhìn chằm chằm Thiết kiếm Thư, trong lòng vô cùng phẫn hận. Quay đầu đi trừng Khương Tiểu Hổ. Khương Tiểu Hổ thấy ánh mắt Khương Tiểu Hầu liền vội tránh đi, giả vờ không nhìn thấy. Đối với Khương Tiểu Hổ mà nói, tâm tình quá mức phức tạp. Lục Văn đang bảo vệ muội muội, mình thì lại ngăn cản hắn, thật kỳ lạ mà! Ha ha ha! Vì sao? Không phục? Hay là không cam tâm? Ghen tị?! Hình như là vậy! Lục Văn hình như càng đánh càng hăng, càng vất vả, càng chật vật, càng không sợ chết... Trong lòng Khương Tiểu Hổ liền càng cảm thấy một cổ lửa giận vô danh đốt lên! Lục Văn giống như một chiếc gương. Vẻ dũng mãnh không sợ của hắn giống như đang chế nhạo sự nhu nhược, bất tài, phục tùng, nghe lời, ngoan ngoãn của mình suốt bao năm qua. Hắn càng ngày càng cảm thấy, bản thân vẫn còn ra vẻ, nghênh ngang đắc ý đi lại trong giang hồ. Bản thân vẫn còn chà đạp các môn phái lớn trong giang hồ dưới chân, đi đến đâu cũng oai phong lẫm liệt. Bản thân vẫn còn chỉ trích giang sơn, hễ một chút lại dùng cách cục toàn võ lâm mà chỉ huy thiên hạ, hiệu lệnh quần hùng… Nhưng ở trước mặt Lục Văn, bản thân bị đánh về nguyên hình. Thật buồn cười biết bao! Kết quả là, mỗi lần muội muội mình gặp cảnh sống chết, mình đều chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt. Mỗi lần muội muội cần sự giúp đỡ, mình đều chỉ có thể trốn một bên cổ vũ cho nàng! Ta mẹ nó đúng là một tên hề lừa mình dối người! Khương Tiểu Hổ đột nhiên nổi giận gầm lên: "Thiết kiếm Thư! Ngươi mẹ nó đang làm gì đấy hả! Giết chết hắn cho ta! Thảo!" Bạch Môn Nha cố gắng kìm nén khóe miệng, nhịn cười. Thiết kiếm Thư nghe được mệnh lệnh rõ ràng của chủ nhân mình cũng gầm lên, trường kiếm chĩa thẳng vào chỗ yếu của Lục Văn: "Đi chết!" Khương Tiểu Hầu lúc này trợn mắt, cả khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc tai đều bay tứ tung! Thiết kiếm Thư ngẩn người, lập tức tán khí! Lục Văn vốn cho rằng mình vừa nãy đã chết, gặp sự trống trải này, lập tức trường kiếm chọn một cái! Thiết kiếm Thư bị một kiếm này dọa cho hồn phi phách tán! Vội vàng cúi đầu vừa trốn, dây buộc tóc bị chặt đứt, tóc tai xõa ra! Lục Văn rơi xuống đất sau, thiếu chút nữa không đứng vững, lùi về sau hai bước, cuối cùng một mông ngồi trên đất. Nhanh chóng bò dậy, nắm chặt kiếm. Trong lòng ảo não:【 Đáng tiếc! Thiếu một bước thôi! Chưa kịp cho ngươi bổ sung canxi!】 Thiết kiếm Thư nhìn mái tóc xõa của mình, quay đầu nhìn xung quanh, thuộc hạ của mình đều quan tâm nhìn mình. Trong ánh mắt đó, có người thực sự quan tâm, cũng có những người vốn không quá phục mình, lộ vẻ cười trên sự đau khổ của người khác. Thiết kiếm Thư quay đầu trừng Khương Tiểu Hầu! Cắn răng, một cảm giác bị nhân vật lớn chèn ép nhục nhã, khiến hắn vô cùng tức giận! Lục Văn nhanh chóng chắn ánh mắt hắn lại: "Làm gì, làm gì, làm gì!?" Lục Văn dùng kiếm chỉ hắn: "Bản thân đánh không lại ta, trừng một tiểu cô nương thì có tài cán gì!? Tiểu Hầu tử thì sao ngươi? Tiểu Hầu tử có thể làm gì ngươi? Có bản lĩnh thì hướng ta mà đến! Chuyện của nàng, ca ca nàng đều có thể gánh!" Thiết kiếm Thư tức điên lên rồi. Quay đầu hỏi Khương Tiểu Hổ: "Ta muốn giết Lục Văn, sẽ có tai họa gì?" Khương Tiểu Hổ nhìn hắn: "Ta chưa chắc có thể bảo toàn được muội muội của mình, nhưng ta cần phải bảo toàn huynh đệ của mình! Đây là đạo làm người của ta, Khương Tiểu Hổ! Ngươi cứ việc đi hỏi huynh đệ của ta xem, có ai bị ta ném ra gánh tội thay chưa!" Thiết kiếm Thư cười: "Ha ha ha, tốt! Đời này có thể cùng Hổ Điện, là vinh quang cả đời của ta, Thiết kiếm Thư!" Thiết kiếm Thư giơ kiếm lên chỉ Lục Văn: "Lục Văn! Ngươi và ta mở một ván sinh tử này đi!" Lục Văn nhìn bộ dạng hắn thì biết là hắn định liều mạng. Nhanh chóng quay đầu nói: "Đại sư huynh, Nhật Thiên, nếu ta có chuyện gì, nhớ giúp ta chiếu cố Tiểu Hầu tử!" Triệu Nhật Thiên lập tức nói: "Yên tâm đi! Ngươi có thể có chuyện gì chứ!" Long Ngạo Thiên nghiêm mặt: "Ngươi cẩn thận, hắn có sát tâm đấy." Tiểu Hầu tử cũng nói: "Ca ca, kiếm của hắn cứ chém chân của huynh, trông thật đáng sợ! Huynh nhất định phải cẩn thận đấy!" Lục Văn gật gật đầu: "Ta biết rồi…" 【Đúng rồi!】 【Hắn nhắm vào hạ bàn của ta! Mục đích là gì? Là quen công kích? Hay là kiếm thuật của hắn quen tấn công hạ bàn?】 【Không đúng! Cao thủ tầm này, không thể nào lại giống kiểu địa tứ môn, thiên tứ môn… Giữ lại những quen thuộc công kích cùng sáo lộ rõ ràng đó!】 【Vậy cũng có nghĩa, hắn không muốn cho ta bám trụ tại chỗ, hắn cần ta phải động lên!】 【Hắn sẽ có lợi trong giao chiến di động!】 【Trên danh nghĩa là Thiết kiếm Vô Địch, trên thực tế, khinh công của hắn ta đã bỏ qua! Nhưng hắn luôn che giấu điểm đó, chỉ là muốn để lại cho ta ấn tượng là tốc độ của hắn cũng không khác biệt nhiều so với ta!】 【Như vậy tại thời khắc mấu chốt… hắn chỉ cần một chiêu đánh lừa rồi đột ngột tăng tốc… chắc chắn sẽ thắng!】 Lục Văn nhìn Thiết kiếm Thư: "Ta hiểu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận