Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 25: Vĩ đại dường nào Lục tổng a

Chương 25: Lục tổng vĩ đại làm sao a Triệu Cương cùng Long Ngạo Thiên cùng nhau nhìn về phía Lục Văn.
Lục Văn vô cùng lo lắng tiến lên trước mặt, vừa nhìn Long Ngạo Thiên một thân cải trang, trong lòng giơ ngón tay cái lên, chậc chậc ngợi khen.
Chuyên nghiệp! Thật mẹ nó chuyên nghiệp!
Ngươi xem một chút người ta, một thân hàng chợ, lái chiếc xe máy cày cũ nát, giày còn lộ cả mũi chân, đây mới là trạng thái và khí chất của nam chính chứ!
Giai đoạn đầu chính là phải như vậy, càng không thu hút càng tốt, để tất cả những kẻ nịnh hót và người bình thường ngoài xã hội nhìn thấy ngươi là bóp mũi, dùng các loại lời khó nghe để kích thích ngươi!
Sau đó, ngươi ở thời điểm mấu chốt nhất sẽ bộc lộ tài năng, làm kinh ngạc mọi người, lại còn thêm một chút chậm chạp, lề mề, nhưng lại hùng hồn, huyên thuyên không dứt.
Sau đó hào môn vọng tộc sẽ phải nhìn ngươi bằng con mắt khác, mỹ nữ hồng nhan thầm trao gửi trái tim cho ngươi.
Thế giới bắt đầu chậm rãi xoay quanh một mình ngươi. . .
Ai, ngưỡng mộ thật đó.
Người so với người, tức c·hết người.
Nhìn lại mình một chút, thật đúng là không có gì để nhìn.
Mặc đồ vest được nhà thiết kế chuyên nghiệp cắt may, đồ hiệu; giày da cao cấp được làm thủ công; đồng hồ phiên bản giới hạn hơn bốn triệu tệ. . . ăn mặc bảnh bao ngồi trong xe thương vụ hơn hai triệu tệ, bên cạnh có một con chó săn trung thành và một cô thư ký gợi cảm. . .
So với người ta, mình tính là gì?
Ngoại trừ những thứ này!
Mình còn có cái gì? !
Ta! Còn! Là! Cái! Gì! ?
Triệu Cương nói: "Lục tổng yên tâm, tôi giải quyết hắn. . ."
"Cút!"
Lục Văn trừng mắt liếc hắn một cái: "Xin lỗi Ngạo Thiên huynh!"
"Hả? Lục tổng, tôi. . . tôi phải xin lỗi cái tên chó này. . ."
"Im miệng!"
Lục Văn đá một cái vào mông hắn, kéo lấy Triệu Cương: "Xin lỗi!"
Triệu Cương ấm ức vô cùng: "Thật xin lỗi."
Lục Văn nhanh chóng cười nói: "Ngạo Thiên huynh, không ngờ lại trùng hợp như vậy, vừa nãy là chúng tôi không đúng, ngài đi trước, ngài đi trước đi. . ."
Lục Văn vừa nói vừa cảm thấy có mùi gì đó không đúng!
Nâng mũi ngửi thử, chợt cảm thấy đầu óc hơi choáng. . . Hự!
Lục Văn hít một hơi sâu, có chút choáng váng.
Một trận choáng váng, tay ôm trán lùi lại một bước, Triệu Cương nhanh chóng đỡ lấy.
"Lục tổng, ngài không sao chứ? Tôi đã nghi thằng nhãi này bị rơi xuống hầm phân. . ."
"Cút! Mùi này của người ta là. . . mùi nước hoa."
"Hả? Thơm sao?"
Lục Văn hồi phục được mấy phần thần trí, nhìn Long Ngạo Thiên: "Ngạo Thiên huynh, nghe huynh đệ khuyên một câu, đổi loại nước hoa khác đi, cái mùi này nồng quá."
Trong lòng Long Ngạo Thiên đang suy xét: Ta bị mưa to dội rửa lâu như vậy, còn có mùi? Chẳng lẽ là mình đã quen với mùi này, nên không còn cảm thấy gì? Không được, không thể để bộ dạng này mà đi gặp các cô gái, ta phải thu dọn bản thân một chút.
Đều tại cơn mưa lớn kia, làm cho bản thiếu chủ phải chật vật như vậy!
Nói thêm, tại sao trong thành phố lại không có mưa chứ?
Lúc này trong xe Tưởng Thi Hàm không cẩn thận chạm vào phím đa phương tiện hàng ghế sau, đài phát thanh phát ra thanh âm:
"Hôm nay a, thời tiết ở thành phố chúng ta xuất hiện một kỳ quan. Tất cả các khu vực trong thành phố đều trời quang mây tạnh, chỉ có một đám mây đen duy trì liên tục mưa rào. Mà quỹ đạo di chuyển của đám mây đen này rất thú vị, vậy mà lại từ ngoại ô theo đường cái di chuyển dọc đường vào trung tâm thành phố mới tan biến, tốc độ thì giống như tốc độ của một chiếc máy cày vậy, chỉ là khi đi ngang qua một bãi rác thì dừng lại hơi lâu một chút. . . Rất nhiều người dân đã lần lượt chụp ảnh, quay phim và ghi lại kỳ quan này. . ."
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Long Ngạo Thiên.
Long Ngạo Thiên mấp máy môi: "Thật là. . . Thú vị nhỉ, ha ha, còn có đám mây như thế này, các người thấy lạ không?"
Lục Văn nhìn hắn toàn thân ướt sũng, nhưng không dám nói móc: "Ừm, đúng. . . Nói cũng đúng, làm gì có đám mây như thế này, thật là kỳ quái."
Tưởng Thi Hàm bước xuống xe, nhìn thấy Long Ngạo Thiên, vô cùng kinh ngạc: "Ngạo Thiên ca ca?"
"Thi Hàm." Long Ngạo Thiên nhìn thấy Tưởng Thi Hàm, mặt lập tức tươi cười.
Thật dễ nhìn.
Thi Hàm muội muội của ta quả nhiên là quốc sắc thiên hương, mấu chốt là khí chất quá mức tuyệt vời, khiến người ta nhìn thấy là nghĩ ngay đến. . . hắc hắc hắc.
Long Ngạo Thiên nói: "Hôm qua ta. . . hôm qua ta về tra cứu một lần điển tịch thượng cổ, đối với bệnh tình của mẹ cô đã có chút hiểu biết, hôm nay ta đặc biệt đến tìm cô, để chữa bệnh cho mẹ cô."
Tưởng Thi Hàm cảm thấy trong lòng ấm áp.
Mấy hôm trước vì tranh thủ thời gian, mình chen một chuyến tàu điện ngầm, kết quả gặp phải sắc lang, may mà có hắn ra tay tương trợ.
Hắn là người đàn ông đầu tiên trên thế giới chịu đứng ra vì mình.
Mặc dù bề ngoài xấu xí, ăn mặc cũng rất bình thường.
Nhưng mà chẳng phải mình cũng là một nhân vật nhỏ bé thôi sao? Một nhân vật nhỏ dựa dẫm vào Lục tổng, cậy nhờ vào các mối quan hệ mới có thể kiếm được một phần lương cao để duy trì mạng sống của mẹ.
Ngạo Thiên ca ca dũng cảm, thông minh, cơ trí, quyết đoán, hơn nữa võ công cũng rất giỏi.
Có thể trở thành bạn tốt của hắn, thật khiến mình cảm nhận được sự ấm áp đã lâu rồi, chưa từng trải nghiệm qua cảm giác được quan tâm, được bảo vệ, loại hạnh phúc khi có ca ca làm chỗ dựa.
Lục Văn vừa nhìn.
【tốt! Được rồi! Kịch bản này không có vấn đề, ta không có ý kiến! 】 【Tiếp theo, cứ để Long Ngạo Thiên mang Tưởng Thi Hàm đi, chữa bệnh cho mẹ nàng, sau này Tưởng Thi Hàm cứ theo hắn cũng được, bản thân ta cũng có thể qua lại với họ.】 【Nào! Ba ngày rồi, cuối cùng cũng có chút tiến triển. Không gấp, cứ từ từ, khống chế tốt tiết tấu, phải thuận lý thành chương, thật tự nhiên. . . Để hai người này thành đôi thành cặp.】 Tưởng Thi Hàm ngẩn người.
Lục tổng đang nghĩ gì vậy?
Tại sao anh ấy luôn muốn Ngạo Thiên ca ca chữa bệnh cho mẹ mình? Tại sao anh ấy biết rõ Ngạo Thiên ca ca biết y thuật?
Tại sao anh ấy biết nhiều chuyện như vậy, những việc mà mình không hề biết anh ấy đều biết?
Không đúng!
Người đầu tiên thật sự quan tâm đến mình, người đầu tiên bảo vệ mình, người đầu tiên nghĩ cho mình, thật ra chính là ông chủ của mình, là Lục tổng a!
Là anh ấy đã nhận mình vào làm, dù cho mình không có bằng cấp gì.
Anh ấy nói ngoài miệng rằng vì mình xinh đẹp, gợi cảm, chân dài nên mới thuê mình.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, chẳng phải xung quanh anh ấy không thiếu những cô gái xinh đẹp, gợi cảm, chân dài sao? Anh ấy hoàn toàn là cố ý tạo cơ hội cho mình, để mình có cơ hội kiếm được lương cao để nuôi mẹ!
Anh ấy yêu cầu mình mỗi ngày nhất định phải đi tất da chân, mặc váy ngắn, nói là để cho đẹp.
Bây giờ nghĩ lại, thật ra anh ấy đang ngấm ngầm cổ vũ mình! Anh ấy biết rõ mình nội tâm tự ti, nên mới để mình thoải mái thể hiện vóc dáng và sự quyến rũ của bản thân, muốn cho mình tin vào chính mình, thưởng thức chính mình, khai thác những ưu thế thiên nhiên của bản thân!
Anh ấy nói rằng trong xương cốt mình có tính nô lệ, nên mới hay bắt nạt mình.
Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là anh ấy đang rèn luyện mình, đang rèn cho mình một cá tính cứng cỏi, mạnh mẽ, độc lập, tự cường! Anh ấy hy vọng mình có thể chống chọi được áp lực nơi công sở, những lời quấy rối của ông chủ, sống là chính mình, thẳng thắn sống!
Anh ấy từ đầu đã biết mình làm tất cả mọi việc này là vì mẹ!
Anh ấy không nói toạc ra, không dùng tư thái của một người mạnh mẽ cao cao tại thượng để ban phát cho mình, mà là cố ý bắt nạt mình, gây khó dễ cho mình, thậm chí suýt nữa làm cho mình sụp đổ.
Anh ấy muốn cho mình cảm thấy, tất cả những gì mình có được, đều là do tự mình cố gắng, chứ không phải là do anh ấy ban phát!
Anh ấy muốn cho mình cảm thấy anh ấy là một người xấu, như vậy đến một ngày nếu mình có lựa chọn khác, mình mới có thể không áy náy mà rời khỏi anh ấy, đi theo đuổi tương lai của mình.
Nhân cách cao thượng biết bao a Lục tổng!
Linh hồn cao đẹp biết bao a Lục tổng!
Một người đàn ông đáng ngưỡng mộ biết bao a, Lục tổng của tôi!
Lục Văn nhìn Tưởng Thi Hàm kích động đến cảm động, trong mắt đã long lanh nước, vui mừng gật đầu.
Được rồi, lửa đã đủ.
Lục Văn nói: "Đã như vậy, vậy Thi Hàm cô cứ đi theo Ngạo Thiên huynh về đi, chúc mẹ cô sớm bình phục. À, còn nữa, tôi thấy Ngạo Thiên huynh tài hoa xuất chúng, tương lai nhất định là nhân trung long phượng, cô không ngại dứt công việc, đi theo hắn xông pha giang hồ. Ngược lại mẹ cô khỏi bệnh rồi, áp lực kinh tế của cô cũng không còn lớn nữa. Tôi sẽ bảo bộ phận tài vụ phát cho cô hai năm lương, đủ để cô tiêu."
Long Ngạo Thiên gãi đầu: Ta dựa vào! Tiểu tử này dễ nói chuyện thế sao?
Ta. . . Ta còn đang nén sức lực, ngươi định gây khó dễ cho ta thì ta sẽ ra tay với ngươi, nhưng ngươi như vậy quá. . . hiểu chuyện đi?
Khác với những tin đồn ở bên ngoài a!
Long Ngạo Thiên cười nói: "Lục thiếu hôm nay ngược lại hiểu rõ đại nghĩa đấy."
"Đúng vậy đúng vậy, học theo Long huynh."
Long Ngạo Thiên nhìn Tưởng Thi Hàm: "Thi Hàm, đã như vậy thì chúng ta mau về chữa bệnh cho mẹ cô thôi."
Tưởng Thi Hàm mỉm cười: "Ngạo Thiên ca, cảm ơn ý tốt của anh, em xin nhận tấm lòng. Bệnh tình của mẹ, Từ tổng đã hứa chữa trị, tuần sau sẽ phẫu thuật. Còn công việc của em. . ."
Tưởng Thi Hàm cảm kích nhìn Lục Văn: "Em chịu đại ân của Lục tổng, không thể báo đáp, em sẽ không rời bỏ Lục tổng, sẽ không rời bỏ tập đoàn Đại Thánh. Em sẽ trung thành theo sát Lục tổng, xông pha lửa đạn, không chối từ!"
Lục Văn cảm thấy. . . Có phải các người đã bàn bạc xong với nhau là muốn hợp sức chơi ta không vậy?
Rõ ràng là kịch bản ba bên ta đẩy ra không có vấn đề gì mà? Không vấn đề sao?
Ít nhất ngươi phải diễn theo kịch bản cho ta chứ!
Ta hạ mình, bất chấp rủi ro bị hắn tức giận đánh c·h·ế·t và đã bày tỏ lập trường với nam chính, mở đường cho cuộc sống ngọt ngào của các người trong tương lai, vậy mà ngược lại ngươi lại chọn con đường riêng để đi sao?
Xông pha lửa đạn là cái quỷ gì? Rõ ràng là ngươi hả?
Long Ngạo Thiên hiển nhiên cũng rất bất ngờ.
"Thi Hàm muội muội, có phải cô không tin tưởng y thuật của ta không? Thứ lỗi cho ta nói thẳng, ở cả Tuyết Quốc này, trừ ta ra, không ai có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ cô."
Tưởng Thi Hàm cười lắc đầu: "Từ tổng là đại gia trong y thuật, hơn nữa tài nguyên y tế của gia tộc các cô ấy rất phong phú, cô ấy đã hứa sẽ phẫu thuật cho mẹ em, chắc là không có vấn đề gì đâu. Cảm ơn Ngạo Thiên ca ca quan tâm."
Lục Văn đau khổ xoa con ngươi, ngẩng đầu nói: "Như này được không, cứ thử trước đã, cô cứ đi theo Ngạo Thiên huynh về, nếu như hắn có thể chữa khỏi cho dì nhanh chóng, thì không cần đến nha đầu Từ Tuyết Kiều kia. Thế có được không?"
"Em vẫn nên đợi cuối tuần đã, em đã hẹn với mẹ rồi, nếu như bên Từ tổng không được, sẽ làm phiền Ngạo Thiên ca ca."
Lúc này Lục Văn bạo nộ: "Bảo cô đi thì cứ đi! Lề mề chậm chạp nhiều lời như vậy! Cơ hội tốt thế này mà, người ta đã đến, ta cũng đã đồng ý, còn cho cô tiền, chắc chắn hắn chữa được bệnh cho mẹ cô, hơn nữa tương lai hắn chắc chắn cũng sẽ đối xử tốt với cô, địa vị của cô trong hậu cung của hắn cũng không hề thấp, cô còn muốn sao nữa!?"
"Hậu. . . hậu cung đoàn?"
Lục Văn đưa nắm tay lên trước miệng.
Kích động.
Lỡ nói ra những lời không nên nói.
Long Ngạo Thiên nói: "Lục thiếu, cơm có thể ăn bậy chứ lời không được nói lung tung, ta với Thi Hàm chỉ là bạn bè, ta chỉ xem cô ấy như muội muội."
"Ta biết, ta biết, ta. . . ta kích động, thật xin lỗi."
Tưởng Thi Hàm thật khó xử!
Lục Văn cắn răng một cái, quyết định.
"Tưởng Thi Hàm, cô bị đuổi việc."
Tưởng Thi Hàm không ngờ lại thành ra như vậy.
"Vì sao vậy?"
Lục Văn cười: "Không vì sao cả, cứ đi theo Ngạo Thiên huynh đi."
Tưởng Thi Hàm nắm lấy tay Lục Văn: "Lục tổng, van xin anh, đừng đuổi việc em, tiền phẫu thuật cho mẹ em cần, tiền thuốc men của mẹ em cũng cần, em không thể không có công việc. . ."
"Tiền phẫu thuật cho mẹ cô tôi chi, tiền thuốc của bà ấy tôi cũng chi, chỉ cần cô rời khỏi đây."
Lúc này một giọng nói cất cao: "Cô ấy không cần phải rời chức."
Lục Văn quay đầu lại tức giận nói: "Ai đang nói leo đấy? Có gan thì bước ra đây!"
Nhưng mà khi nhìn thấy người đến, Lục Văn lập tức sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận