Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 02: Chiến Thần xuất hiện, phản diện nhanh điên

Cả gian phòng người đều im lặng.
Cái gì tình huống vậy?
Đây là cái quái gì vậy! ?
Ba năm qua, Lục Văn cứ như đồ vô lại đeo bám Lãnh Thanh Thu, dùng mọi thủ đoạn để những người đàn ông khác bên cạnh Lãnh Thanh Thu đều phải tránh xa, tất cả chỉ vì có được Lãnh Thanh Thu.
Mà trong ba năm này, cứ hễ nhắc đến chuyện hôn ước với Lục Văn là Lãnh Thanh Thu lại nổi đóa, thể hiện rõ khí thế thà chết chứ không chịu.
Vậy mà hôm nay hai người này lại đổi ngược rồi?
Lục Văn không muốn cưới, còn Lãnh Thanh Thu lại đồng ý?
Lục Văn điên thật rồi!
Hắn nghiêng đầu qua, kinh hãi nhìn Lãnh Thanh Thu.
Trong lòng thầm nghĩ Đại tỷ, tỷ đang làm cái gì vậy? Đồng ý đính hôn là cái quỷ gì? Đại tỷ là hậu cung của Long Ngạo Thiên đó! Tỷ phải đi liếm gót giày cho Long Ngạo Thiên mới đúng chứ! Tỷ làm vậy Long Ngạo Thiên sẽ không đánh chết ta mới lạ!
Tên kia trăm phương ngàn kế tiếp cận tỷ, chẳng qua chỉ để giả làm heo ăn thịt hổ, đến thời khắc mấu chốt sẽ giả vờ ngầu khoe mẽ, để tỷ và người nhà tỷ có ấn tượng tốt với hắn.
Sau đó thì tỷ sẽ lấy thân báo đáp, cả gia sản nhà tỷ sẽ vào tay hắn, tỷ mau ngoan ngoãn làm theo kịch bản đi mà!
Lãnh Thanh Thu nhìn Lục Văn cười lạnh.
Ngươi muốn hủy hôn?
Đã hỏi qua ta chưa?
Ngươi làm ta ghê tởm suốt ba năm, giờ nói phủi sạch quan hệ là phủi sạch quan hệ, hơn nữa còn quyết định sẵn ta sẽ đi làm hậu cung cho một tên bảo tiêu.
Hôm nay ta chính là muốn làm ngươi ghê tởm chơi!
Ta ngược lại muốn xem thử, cái tên Long Ngạo Thiên đó làm thế nào mà kéo được ta vào hậu cung của hắn!
Ngoài ra, việc đột nhiên có thể nghe thấy tiếng lòng của Lục Văn, khiến Lãnh Thanh Thu vô cùng kinh ngạc, hơn nữa Lục Văn dường như còn biết rất nhiều chuyện quái dị khác.
Tuy không biết hắn đang giở trò quỷ gì, nhưng trước mắt mà nói, ngăn không cho tất cả mục đích của hắn đạt được tuyệt đối là lựa chọn tối ưu nhất.
Người lớn hai nhà bắt đầu hăng say hàn huyên, vô cùng phấn khởi thảo luận xem sau này hôn lễ của hai người nên làm thế nào, cuộc sống chung sẽ ra sao, sau này con cái do nhà ai trông nom...
Lục Văn kéo Lãnh Thanh Thu qua một bên, vội vàng nói: "Thanh Thu, hôm nay đầu óc ngươi có phải không bình thường không?"
Lãnh Thanh Thu hừ một tiếng: "Ta ngược lại cảm thấy ngươi mới rất không bình thường."
Lục Văn cố gắng bình tĩnh lại: "Được được được, chúng ta không tranh cãi, chỉ là cái hôn ước này, chúng ta không thể đính, phải sửa lại, thật đấy."
Lãnh Thanh Thu cảm thấy mình thắng thế.
Ba năm qua, mình không làm gì được cái tên khốn nạn này.
Hắn mặt dày vô liêm sỉ, cứ như đồ vô lại đeo bám, hơn nữa còn dám dùng mọi thủ đoạn hạ lưu.
Mình sắp bị hắn làm phiền chết rồi.
Giờ thấy hắn lo lắng đến mồ hôi nhễ nhại, luống cuống hết cả lên, Lãnh Thanh Thu trong lòng hả hê muốn bay lên.
Tỷ tỷ đây chính là muốn nắm thóp cái tên cặn bã như ngươi!
Lục Văn: "Thanh Thu, có phải ngươi bị áp lực của trưởng bối ép buộc không? Ngươi nghĩ xem, ta phiền người không phiền người?"
"Phiền người."
"Có ghét không?"
"Không thích."
"Có thấy ghê tởm không?"
"Siêu cấp ghê tởm."
"Vậy ngươi còn muốn đính hôn với ta à?"
"Muốn."
Lục Văn kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy hình như mình không hiểu rõ người phụ nữ này chút nào.
Lúc này người nhà hai bên đã bàn bạc xong, phấn khởi vây lấy hai người đi đến vườn hoa nhỏ.
Đầu óc Lục Văn hoàn toàn trống rỗng.
Đứng trên bục với Lãnh Thanh Thu, trong đầu hắn vẫn đang nghĩ.
Cái này mẹ nó xong đời rồi! Chưa được mấy phút nữa Long Ngạo Thiên sẽ xông ra bẻ gãy chân mình, rồi cướp Lãnh Thanh Thu đi mất.
Chẳng lẽ đây là kiếp nạn mà mình không thể tránh khỏi? Dù biết rõ diễn biến sự việc về sau thì mình cũng chẳng làm gì được sao?
Lãnh Thanh Thu quá khác thường rồi! Không phải nàng đặc biệt ghét ta sao? Hôm nay là chuyện quái gì xảy ra vậy?
Lãnh Thanh Thu nheo mắt lại, nghe thấy tiếng lòng của Lục Văn, trong lòng lại càng thêm kinh hãi!
Tên này, không chỉ tiếng lòng có thể bị mình nghe thấy, mà còn "Biết rõ diễn biến sự việc về sau"?
Long Ngạo Thiên... thật sự sẽ đứng ra phản đối sao?
Người chủ trì hăng hái: "Kính thưa các vị tân khách, hôm nay tôi được Lục gia và Lãnh gia ủy thác, ở đây xin được tuyên bố một tin tức quan trọng! Đại thiếu gia của Lục gia là Lục Văn, cùng trưởng nữ của Lãnh gia là Lãnh Thanh Thu, sẽ tổ chức lễ đính hôn vào đầu tháng mười tới..."
"Tôi phản đối!"
Đúng lúc này, một bảo an từ trong đám người bước ra, chính là nam chính chuẩn của truyện —— Long Ngạo Thiên.
Người chủ trì liếc hắn một cái: "Người đâu, lôi tên bảo an thấp kém này đi!"
Lục Văn thấy Long Ngạo Thiên liền bị chuột rút ở bắp chân.
Không kìm được mà lùi lại một bước.
Lãnh Thanh Thu nhìn về phía Lục Văn, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Hắn thật sự đoán trúng!
Long Ngạo Thiên đi đến trước mặt người chủ trì, người chủ trì định đẩy hắn ra, kết quả bị hắn một tay quăng xuống dưới đài.
Lãnh Thanh Thu trừng mắt nhìn: "Long Ngạo Thiên, anh đang làm gì vậy?"
Long Ngạo Thiên hai tay nắm lấy vai Lãnh Thanh Thu: "Thanh Thu, xin cô hãy yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ ai ép buộc cô. Vận mệnh của cô, phải do chính cô nắm giữ."
Nói thẳng ra thì, nếu đúng theo kịch bản, Lục Văn vô lại lại mặt dày, người nhà Lục gia thì cậy thế đè người, cha mẹ mình cũng muốn thúc đẩy cuộc hôn nhân lợi ích này... lúc này Long Ngạo Thiên đứng ra, Lãnh Thanh Thu vốn sẽ rất kinh ngạc và cảm động.
Tên bảo tiêu này mấy ngày trước đã thể hiện tài năng xuất sắc trong một sự cố, thân thủ phi phàm, đúng là khiến mình phải nhìn bằng con mắt khác.
Chính vì thế nên mình mới đặc biệt thu nạp hắn làm thuộc hạ, trở thành cận vệ của mình, mà mấy ngày qua, ấn tượng của mình về hắn quả thực cũng không ngừng thay đổi, được nâng cao hơn.
Nhưng vì đã có Lục Văn nói trước những điều trong lòng mình, nên vị đạo đã hoàn toàn khác.
Lúc này Lãnh Thanh Thu chỉ cảm thấy tên này trăm phương ngàn kế tiếp cận mình, mưu đồ gia nghiệp của mình, thâm hiểm và khiến người khác thấy ghê tởm, quả thực còn ghê tởm hơn cả Lục Văn!
Lãnh Thanh Thu hất tay hắn ra: "Long Ngạo Thiên, anh chỉ là bảo tiêu của tôi, chuyện nhà tôi không đến phiên anh lo."
"Thanh Thu, tôi biết cô đang lo lắng. Cô cứ yên tâm, hôm nay có tôi ở đây, không ai có thể ép buộc cô phải kết hôn."
Lục Văn gật đầu.
Đúng thế, anh ngầu mà!
Lời lẽ chính nghĩa còn nhiều lắm đúng không? Nói đi, cứ thoải mái nói không ai trách anh đâu. Đã làm đến Chiến Thần thì phải cho mọi người thấy anh đứng về chính nghĩa chứ.
Xin mời anh bắt đầu biểu diễn!
Long Ngạo Thiên xoay người, đối mặt với tất cả tân khách, lớn giọng nói:
"Đường đường là tứ đại gia tộc ở Tuyết Thành, không dựa vào thủ đoạn đường hoàng kinh doanh làm giàu, mà lại muốn dựa vào việc hy sinh hạnh phúc của một cô gái để tiến hành trói buộc lợi ích! Các vị có còn chút xấu hổ nào không? Có ai để ý đến hạnh phúc của Thanh Thu không?"
Lục Văn đứng đằng sau vỗ tay cho Long Ngạo Thiên.
Hay lắm! Thanh Thu, tới lượt ngươi đấy, khóc cho ông xem đi!
Người ta đã nói đến mức này rồi, không cảm động không được, thật đó, ngươi mau khóc đi!
Lãnh Thanh Thu nhìn Lục Văn, trong ánh mắt lạnh băng phản chiếu lên ngọn lửa phẫn nộ vì bị sỉ nhục.
Lục Văn thấy ánh mắt hung ác của Lãnh Thanh Thu, lúng túng buông tay xuống, giả vờ nhìn chỗ khác.
Long Ngạo Thiên tiếp tục nói: "Lãnh thúc thúc, Lãnh a di, Thanh Thu là con gái ruột của hai người, sao hai người nỡ đẩy nó vào hố lửa chứ? Lục Văn là loại người gì, cả Tuyết Thành này ai cũng biết cả mà? Gả con gái cho cái loại cặn bã này, hai người thật sự không có một chút đau lòng và hối hận sao?"
Lãnh Thanh Thu tức giận quát lớn: "Chuyện của tôi, đến lượt một tên bảo tiêu như anh lên tiếng sao? Anh bị đuổi việc! Bây giờ mời anh rời khỏi đây."
Long Ngạo Thiên cũng ngơ ngác.
Ủa! ?Sao lại...hình như...có gì đó sai sai ở đây nhỉ?
Sự việc không phải diễn ra theo hướng này mà!
Lúc này xung quanh cũng vang lên những tiếng bàn tán:
"Người này là ai vậy? Sao lại không có quy củ như vậy?"
"Người ta đang làm chuyện vui, hắn xông vào thêm cái gì chứ! Xem ra đúng là đồ háo sắc, với cái đức hạnh này mà cũng dám mơ tưởng đến đại tiểu thư của Lãnh gia sao?"
"Tự soi gương rồi hẵng nói đi ông bạn!"
"Oa, tên này nhìn cũng thấy mỡ rồi!"
Lục Văn lo lắng không thôi.
Các người kêu to như vậy làm gì? Khi giá trị thù hận lên cao thì hắn sẽ ra tay cho xem!
Mọi người bình tĩnh lại giùm đi!
Lúc này, một tên đô con của Lục gia xông lên, một tay nắm lấy cổ áo Long Ngạo Thiên: "Thằng nhóc, hôm nay là ngày đại hỉ của thiếu gia nhà tao, mày muốn gây sự hả? Mày nhìn đây là cái gì! Nắm đấm to như cái bát, mày thấy bao giờ chưa?"
Long Ngạo Thiên cười lạnh.
Chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, tao chỉ cần ngoắc tay cũng lấy được mạng mày.
Long Ngạo Thiên nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, đây chính là trận chiến đầu tiên làm rạng danh mình, muốn khai hỏa!
Vinh dự! Tôn nghiêm! Mỹ nữ!
Từ khoảnh khắc này trở đi——tất cả đều là của ta!
Long Ngạo Thiên hít một hơi thật sâu, đột nhiên mở mắt ra, khí thế vương bá tỏa ra khắp người: "Đã mày muốn động tay, vậy tao cho mày biết, cái gì gọi là Chiến Thần trở về! Hôm nay tao sẽ..."
Ủa!?
Bộp một tiếng, tên đô con trước mắt biến mất.
Cúi đầu nhìn xuống, tên đô con đã bị Lục Văn xô ngã, đè xuống đất.
Tên đô con giãy dụa muốn đứng dậy để đánh nhau với Long Ngạo Thiên, Lục Văn ra sức đè hắn xuống, hai người lăn lộn một đống.
"Này huynh đệ! Bình tĩnh! Bình tĩnh!" Lục Văn nhanh chóng trấn an hắn.
Không trấn an không được mà!
Đây là kẻ tế sống đầu tiên cho nhân vật chính trong ngày hôm nay, nhân vật chính sẽ một chiêu giết hắn, sau đó thì đến lượt mình bị đánh gãy chân.
Lục Văn không muốn nhân vật chính chặt chân của mình!
Lục Văn gần khóc: "Này huynh đệ, không đáng không đáng...Nể mặt ta đi..."
Tên nhóc kia ngơ ngác hỏi: "Lục thiếu gia, ngài xem tôi là huynh đệ sao?"
Lục Văn giằng co với hắn nửa ngày, đã mệt lả, thở không ra hơi: "Phải, là huynh đệ tốt, cả đời là huynh đệ."
Tên nhóc kia cảm động rớt nước mắt: "Lục thiếu gia có thân phận như vậy, mà còn coi tôi là huynh đệ! Hôm nay tôi nhất định giúp ngài xử lý tên nhãi nhép này!"
Long Ngạo Thiên hưng phấn kêu to: "Tốt! Lên đi! Động tay đi!"
Lục Văn đè tên nhóc kia xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là huynh đệ thì đừng nhúc nhích!"
Quả nhiên, tên nhóc kia ngay lập tức không động đậy.
Lãnh Thanh Thu gầm lên: "Long Ngạo Thiên! Anh làm đủ chưa? Cút! Tôi bảo anh cút đi!"
Long Ngạo Thiên vô cùng kinh ngạc.
"Thanh Thu, có phải người Lục gia uy hiếp cô không? Cô cứ yên tâm, Lục gia trong mắt tôi chỉ là sâu kiến."
Lãnh Thanh Thu tức đến nội thương.
Lời kịch này quá cẩu huyết rồi!
"Long Ngạo Thiên, anh đã bị đuổi việc rồi, có thể lĩnh ba tháng tiền lương, hiện tại lập tức rời đi đi, tôi không muốn nói thêm một câu nào với anh nữa."
Long Ngạo Thiên: "Hiểu rồi."
Thanh Thu, nàng bị người của Lục gia uy hiếp, nàng không biết ta là Chiến Thần trở về, sợ ta bị thế lực của Lục gia làm tổn thương, cho nên cố ý tỏ ra quyết liệt với mình, hy sinh bản thân để bảo vệ ta!
Cảm động quá đi!
Phụ nữ của ta đúng là có khí phách!
Không chỉ mình hắn, mà ngay cả Lục Văn lúc này cũng đang nghĩ vậy.
Trong lòng tan nát nói: Đại tỷ à! Tỷ không cần bảo vệ hắn như thế, ta rất ngoan mà, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho hai người đâu!
Ta cầu xin tỷ mau cùng hắn đi đi, tốt nhất sau này trong kịch bản đừng có ta, ta thật sự không chống đỡ nổi với hai người đâu!
Lãnh Thanh Thu nhìn Lục Văn đang nằm trên đất, dưới thân còn đang đè một tên bảo an khóc lóc, bỗng cảm thấy hắn rất đáng thương.
Những năm qua chưa từng thấy ở người này có điểm gì tốt, hôm nay bộ dạng vừa cuống lên vừa chật vật không chịu nổi, không hiểu vì sao lại khiến người ta cảm thấy buồn cười và đáng yêu.
Lãnh Thanh Thu khó khăn lắm mới mỉm cười: "Văn ca, anh dậy đi."
Long Ngạo Thiên quay đầu nhìn về phía Lục Văn, ánh mắt hằn học muốn giết người.
Lục Văn giật mình.
Má ơi! Không thể nào! Cái này cũng có thể hận mình? Ta có làm gì đâu?
Lúc này, một đám bảo tiêu từ xa chạy tới.
"Anh em! Có người muốn cướp phụ nữ của Lục thiếu gia chúng ta! Xử hắn!"
Một đám người tay cầm gậy bảo an lao về phía này.
Lục Văn kinh ngạc đến ngây người.
Người ta là Chiến Thần đó!
Các người đi lên chỉ tổ tăng điểm kinh nghiệm cho hắn thôi, đừng làm phiền ta nữa mà!
Đánh xong các người là đôi chân hiệp cốt nhu trường của ta khó mà giữ nổi đó!
Trời ơi! Đất ơi! Cái phó bản này khó đánh thế này sao? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận