Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1334: Lục tổng đứng lên đến rồi!

Chương 1334: Lục tổng đứng lên rồi! Lục Văn vô cùng kinh ngạc! Biểu tình đó chính là chấn kinh! Tương đối chấn kinh! "Ca, ngài cái này... Gặp mặt một lần liền thưởng cho đệ đệ năm mươi tỷ à!?" Khương Tiểu Cẩu nghe mà quá sướng: "Ca ca ngươi không có gì khác, chỉ là trọng nghĩa khí! Số tiền kia tính là chúng ta cùng nhau đầu tư, nhưng cụ thể làm việc gì, vẫn là do ngươi làm, ca không rành kinh doanh, chỉ trông cậy vào ngươi." "Ngài cứ yên tâm 120% đi!" Lục Văn nói: "Em trai ta bàn về công phu thì chỉ là loại gà mờ thôi." Khương Tiểu Cẩu cười: "Cũng được." "Không không không, ở đây tùy tiện gọi một người ra cũng có thể đè ta xuống đánh. Nhưng mà ca, huynh đệ ta làm ăn, không phải tự mình thổi, ta Lục Văn từ lúc học tiểu học bán bài thi đến giờ, chưa từng thua lỗ đồng nào!" "Ha ha ha! Văn, đại ca dạo gần đây tìm ngươi chưa?" Lục Văn vừa nghe liền hiểu, vội nói: "Ôi chao, ca, ngài hiểu rõ rồi. Đại ca cái người đó, người thì tốt, có điều... tầm nhìn thiển cận quá rồi. Chuyện kiếm tiền, không thể bàn với hắn! Hắn thuộc kiểu người muốn cứu vớt thế giới, làm anh hùng. Thoát ly thực tế." Khương Tiểu Cẩu gật đầu: "Ta cảm thấy gần đây hắn bắt đầu điều tra ta rồi." "Đúng thế." "Ngươi biết rõ!?" Khương Tiểu Cẩu rất giật mình. Lục Văn nói: "Không chỉ có hắn, còn có cả Bạch Môn Nha, cũng đang theo dõi nhà Âu Dương nữa đấy! Thật ra đại ca, không phải ta muốn động đến nhà Âu Dương, mà là cái lũ ăn no rửng mỡ, đại ca ta, còn cả cái thứ súc sinh Bạch Môn Nha sau lưng cứ đâm sau lưng ta xúi ta làm tới! Bọn họ sợ đắc tội người, nên muốn để ta đi làm cho ra lẽ, ta thì bị lợi dụng sao? Đến lúc đó thì không được cái gì mà còn có một con đường chết đang chờ!" Khương Tiểu Cẩu có chút ngưng trọng: "Bọn họ biết bao nhiêu rồi?" "Không nhiều." Lục Văn nói: "Mà cho dù là biết nhiều, bọn họ cũng sẽ không nói với ta." Ánh mắt Khương Tiểu Cẩu hiện lên vẻ hung ác: "Bạch Môn Nha, mẹ nó chỗ nào cũng có mặt hắn!" "Cái thằng cháu đó chỉ thích chơi, nếu không phải đánh không lại hắn, ta đã sớm đánh hắn rồi!" Khương Tiểu Cẩu ý thức được rõ giá trị của Lục Văn. Điều quan trọng nhất là, Lục Văn hoàn toàn có thể trở thành người của mình! Khương Tiểu Cẩu lúc này xác định, Lục Văn cùng mình là cùng một loại người, ý nghĩ tương đồng, giá trị quan giống nhau. Hơn nữa hắn còn có giá trị rất lớn, nếu vận dụng thích đáng thì chính là cánh tay phải đắc lực giúp mình kiếm tiền! Quan trọng hơn là đến thời điểm mấu chốt, còn có thể giúp mình chắn đòn. Tài sản kếch xù của mình có nguồn gốc không rõ, đến lúc bị tra ra thì có Lục Văn đứng phía trước, ai làm gì được mình chứ. Cùng lắm thì chỉ là mình với Lục Văn làm ăn, vi phạm gia quy thôi. Có ai vì cái chuyện đó mà lại làm Khương gia thiếu gia rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục chứ? Điên rồi à? Với lại Lục Văn còn có thân phận là người luyện võ, lại còn kết nghĩa huynh đệ với đại ca của mình, cái tầng quan hệ này quá mẹ nó tiện lợi! Mình thân thiết với hắn, có qua lại làm ăn thì cũng quá thuận buồm xuôi gió, chẳng ai nói được gì cả. Nhưng mà cái tên Lục Văn này quá trơn như mỡ, phải nắm cho chắc mới được. Khương Tiểu Cẩu nghĩ tới đây, cười ha hả một tiếng: "Văn, thực ra ta đã sớm muốn gặp người huynh đệ này rồi, tiếc là do đại ca ta, ta không dám." "Vâng vâng vâng! Đại ca là người tốt, chỉ là..." Lục Văn chỉ vào đầu: "Không lanh lợi." "Cũng không thể nói thế được, dù sao vẫn là anh trai của ta." "Vâng vâng vâng!" Lục Văn nói: "Thực ra ca, quản lý gia tộc, thật sự không hề đơn giản, không phải cứ có võ công tốt là được." Khương Tiểu Cẩu càng nghe càng thích, càng nghe càng vui: "Thôi thôi không nói những chuyện này, chuyện nhà, lúc nào rảnh trở về rồi nói. Đói bụng chưa? Chúng ta ăn cơm trước đã!" "Tốt tốt tốt!" Lục Văn nói: "Cái người... Quỷ Hỏa đúng không? Ngươi đi gọi quản lý chỗ này tới." Quỷ Hỏa trợn mắt: "Ngươi sai ai vậy hả?!" "A... Quỷ Hỏa à!" Khương Tiểu Cẩu lúc này phải cho Lục Văn mặt mũi: "Văn, là huynh đệ của ta, về sau hắn chính là ta. Sao? Em trai ta không sai khiến được ngươi?" "Không không không, sai khiến được, sai khiến được." Lục Văn nói: "Vậy thì nhanh lên chút đi! Mông sao nặng thế, còn ngồi đó làm gì!" Quỷ Hỏa tức gần chết, đứng lên, Lục Văn quát lớn: "Chạy bước đi! Ngươi để ca ta uống cái đồ tồi này hả!?" Quản lý đến, Lục Văn lại giống như lúc trước, vẻ mặt nịnh nọt, ngồi thẳng lưng dựa vào ghế, một bộ dáng ông lớn: "Ngươi là quản lý đúng không? Ta thấy sơn trang của các ngươi có hầm rượu nhỉ? Romanee-Conti, lấy một thùng." Quản lý giật mình: "Ấy... Thưa tiên sinh, loại rượu đó, hơn một trăm vạn một chai đấy!" Lục Văn nhìn hắn: "Ngươi nói cho ta giá cả làm gì? Ý ngươi là sao hả?! Ai, ta muốn mời ca ta uống rượu, ngươi ở đây nói giá tiền với ta làm gì? Ta mời uống rượu còn phải cho người khác biết giá cả để nhớ tình ta sao? Để mấy người ngoài nghề nghe vào lại nghĩ ta không có tiền chắc!?" "Không không không, không phải ý đó, chỗ chúng tôi chỉ còn hai chai..." "Vậy thì cứ mang ra trước đã, sau đó lập tức phái người đi lấy rượu! Phí vận chuyển tính vào hóa đơn, hôm nay bàn này tính ta. Nhanh lên!" "Vâng vâng vâng." "Còn nữa, đồ ăn ở bàn này không đủ tiêu chuẩn, lập tức chuẩn bị một bàn mới. Cái chỗ rách nát của các ngươi, đoán chừng cũng không làm được món gì ra hồn, cứ theo tiêu chuẩn cao nhất mà làm đi, chỉ cần là các ngươi có thể kiếm được, cứ đem ra hết cho ta! Miễn là ca ta vui, ta cho các ngươi gấp đôi tiền!" Quản lý vui mừng đến mức run rẩy cả người: "Vâng vâng vâng! Các vị khách quý cứ từ từ ngồi, tôi đi sắp xếp ngay, đi liền đây!" Hai chai rượu ngon được mang lên trước. Lục Văn ngồi đó, nói chuyện phiếm với Khương Tiểu Cẩu. Mọi người xung quanh đều rất khẩn trương. Không phải là chưa từng gặp chuyện đời, mọi người đều là nhân vật có mặt mũi cả, nhưng... chưa từng thử qua việc khui chai rượu đắt đỏ hơn một trăm triệu như thế. Nhân viên rót rượu run lẩy bẩy, sợ sơ ý một chút mà làm đổ rượu, hoặc là vương vãi một chút... Trời biết cái này phải đền bao nhiêu tiền! Tiểu quỷ đứng sau lưng Liễu Như Yên thì thầm: "Công chúa... Sao lại thành thế này? Cái này..." Liễu Như Yên tức gần chết. Lục Văn quá vô liêm sỉ! Cái kiểu a dua nịnh hót, lại vừa nói chuyện làm ăn lại vừa mời rượu... Vậy mà để hắn leo lên được quan hệ với Khương Tiểu Cẩu. Hơn nữa, nghe ra hình như cái tên Lục Văn này cũng là người của Khương gia!? Lục Văn nâng chén rượu bắt đầu chúc tụng. Thần kỳ là... Một khi chủ đề đi vào lĩnh vực chuyên môn của hắn, dù là vừa trải qua một trận đại chiến, đánh đến mình đầy thương tích, quần áo cũng rách bươm, mặt thì đầy bùn đất... Nhưng mà tất cả mọi người ở đây, vẫn cứ cảm nhận được sự tự tin mạnh mẽ của hắn, nội tâm cường đại, mị lực bùng nổ, cùng phong thái hơn người! Lục Văn nâng chén rượu, vừa đi quanh bàn vừa nói: "Nếu như ta không có nói sai, ở đây, chắc là ngoại trừ Liễu tiểu thư ra, đều là người một nhà. Vậy ta xin nói thẳng!" "Trong lúc ta nói chuyện, có lẽ có người không đồng ý với quan điểm của ta, hoặc là có người không thích cách nói chuyện của ta... Nhưng mà!" Lục Văn nói: "Trước khi ta nói xong, tốt nhất các người ngoan ngoãn mà nghe cho kỹ vào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận