Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1188: Lợi dụng cùng lợi dụng ngược lại

Chương 1188: Lợi dụng và lợi dụng ngược lại
Lục Văn ngồi trên ghế sô pha, cả người đều lún xuống, giống như một quả bóng da xì hơi. Nghiêng đầu, tay cầm ly rượu cũng nghiêng theo, mắt nhìn xuống thảm, không nói lời nào.
Hạ Dĩnh ngồi đối diện hắn, có chút hứng thú nhìn Lục Văn.
"Nói đi, không phải ngươi rất giỏi nói sao?"
Lục Văn thẹn thùng liếc mắt nhìn Hạ Dĩnh, chỉ biết cười khổ.
"Cố gắng kể lại mấy chuyện anh hùng của ngươi đi. Kể xem ngươi đã ngủ ta như thế nào, kể xem tại sao ta lại thích ngươi. À phải rồi, còn cả văn tài của ngươi nữa chứ."
Lục Văn gãi đầu bứt tai: "Ta... Cái này chẳng phải là vì muốn các ngươi ra mặt, cho ta chống đỡ thể diện sao?"
"Ta có nói gì khác đâu?"
Hạ Dĩnh nói: "Ta thích nghe, ngươi cứ tiếp tục nói."
Lục Văn đặt ly rượu xuống: "Sự tình không phải như ngươi nghĩ đâu, không phải vậy. Chúng ta bỏ qua sự thật không nói... "
"Ừm?"
"Nói các ngươi Ăn No Rỗi Việc đi, các ngươi chẳng lẽ không có trách nhiệm gì sao?"
"Ôi chao, ngươi giở trò với ta, vậy mà ta còn có trách nhiệm á? Ngươi Lục Văn xí nghiệp lớn như vậy, giá trị bản thân ngàn tỷ, cũng làm ra mấy cái trò mèo ba láp, còn nói là trách nhiệm của ta?"
Lục Văn cười gượng một tiếng: "Ta sai, ta xin lỗi ngài, mới nãy ở phòng họp, chẳng phải đều đã rõ ràng cả rồi sao."
"Tốt, vậy ngươi nói thử xem, chúng ta có trách nhiệm gì?"
"Âu Dương gia!" Lục Văn đặt ly rượu xuống: "Chuyện của Âu Dương gia, các ngươi không quản sao? Bọn chúng bắt người, bắt các cổ võ giả về luyện tinh thạch, các ngươi không thể không quản chứ?"
"Chứng cứ đâu?"
Lục Văn mở to mắt: "Âu Dương Phấn đã chính miệng nói với ta!"
"Âu Dương gia là gia tộc nhỏ không sai..."
"Ngươi chờ một chút, bọn chúng vẫn là gia tộc nhỏ á?"
"Lớn lắm sao?"
"Tại Tịnh Châu, một tay che trời đó!" Lục Văn thật sự không thể tưởng tượng nổi: "Không phải, trong mắt các ngươi, rốt cuộc cái gì mới là đại sự?"
Hạ Dĩnh nói: "Ta nói một câu, ngươi sẽ hiểu ngay."
"Tốt, tốt, tốt, ngươi nói đi, ta rất muốn hiểu rõ ngọn ngành đây."
"Chuyện của gia tộc bọn chúng, chúng ta biết rõ; nhưng mà lại liên quan đến Khương gia."
Lục Văn sững sờ, chợt hiểu ra.
"Hiểu rồi."
Sắc mặt Lục Văn không tốt, nhặt ly rượu lên uống một ngụm: "Vậy thái độ của các ngươi đâu?"
Hạ Dĩnh cười: "Thái độ của ngươi, chính là thái độ của chúng ta."
Lục Văn nheo mắt lại: "Đến lúc đó đừng bán đứng ta đấy nhé?"
"Lần trước ngươi diệt Tôn gia, ta có bán đứng ngươi sao?"
"Tốt!"
Lục Văn nói: "Ta liền cam tâm tình nguyện bị các ngươi lợi dụng một lần. Nhưng, ta muốn cả nhà Âu Dương phải c·h·ế·t hết!"
Hạ Dĩnh cười: "Nhà người ta Âu Dương có cao thủ Phản Tứ môn tọa trấn đấy! Thủ hạ chính tứ môn cao thủ thì nhiều vô kể, ngươi lấy cái gì mà đấu với bọn chúng?"
"Mạnh vậy sao!?"
"Nếu không thì Khương gia làm sao mà coi trọng một Âu Dương gia nhỏ bé như vậy? Lúc ngươi đến đây đã không dùng não suy nghĩ rồi sao? Giờ thì hay rồi, đánh rắn động cỏ rồi đấy!"
Lục Văn trầm mặc.
Hai người ngầm hiểu ý nhau.
Hạ Dĩnh rất chắc chắn rằng, chỉ cần mình nói ra, Lục Văn sẽ hiểu ngay.
Chuyện của Âu Dương gia bọn họ biết, nhưng nó liên quan đến Khương gia, vậy nên không còn là chuyện bắt người bình thường đơn giản nữa.
Ngươi không có chứng cứ xác thực, thì không có cách nào ra tay với Âu Dương gia.
Ngươi dù có chứng cứ, thì cũng phải hiểu Khương gia nhúng tay vào sâu đến mức nào.
Chuyện này rất phức tạp, chỉ cần sơ sẩy một chút, dính líu vào sẽ rất sâu.
Bất kỳ chuyện gì mà dính líu đến Khương gia đều sẽ rất phiền phức.
Ăn No Rỗi Việc mà ra sức tiến hành điều tra, tìm hiểu, thì với thế lực của Khương gia, mưu kế thông thiên của chúng, nhất định sẽ nhanh chóng phát giác ra.
Đến lúc đó thì mới thật là đánh rắn động cỏ.
Người của Khương gia có phòng bị rồi, thì sự tình càng thêm phức tạp.
Thậm chí sẽ lập tức c·ắ·t đ·ứt liên hệ với Âu Dương gia, hy sinh con tốt thí này, mà bản thân vẫn sẽ vô can.
Cho dù ngươi có san bằng Âu Dương gia đi chăng nữa, nếu con c·ô·n t·rùng h·ạ·i n·ã·o ẩn mình trong Khương gia kia không bị tiêu diệt, người ta lại dựng lên một gia tộc nhỏ khác, làm ăn kinh doanh như thường thôi.
Vậy nên… Ăn No Rỗi Việc tính toán lợi dụng Lục Văn làm người mở đường, giải quyết chuyện này.
Lục Văn, ai cũng biết tình cảnh của hắn.
Người của Khương gia, ai nấy cũng gần như biết hết về hắn.
Lục Văn đó hả!
Lần đầu đến Khương gia thì bị chà đạp; nịnh hót thì nhất hạng, bản lĩnh bên ngoài thì chẳng ra gì, còn kết bái huynh đệ với Hổ Điện, nhưng Hổ Điện thì lại muốn gi·ế·t hắn…
Những chuyện này đều khiến danh tiếng của Lục Văn vang xa.
Đương nhiên, người của Khương gia cũng gần như không ai để Lục Văn vào mắt.
Quá m·ấ·t m·ặ·t.
Quá yếu.
Quá vô dụng.
Nếu không có Ngũ Lão Ông che chở, nếu không phải đồ đệ của Hồn Thiên Cương, thì sớm đã ch·ế·t cả trăm lần rồi.
Lục Văn nhìn chằm chằm Hạ Dĩnh, lúc này trong lòng hắn đã có cảm giác sợ hãi sâu sắc.
Ăn No Rỗi Việc giống như một bàn tay lớn đè xuống cả giới võ lâm Long Quốc. Người khác không dám nói, mà chính mình đang làm gì, sắp làm gì, thì bọn họ đều gần như nắm rõ trong lòng bàn tay.
Bọn họ biết rõ về mình, còn mình thì gần như không biết gì về bọn họ.
Bây giờ thì mình lại không thể không để bọn họ lợi dụng làm quân cờ. . . Lục Văn nghi ngờ, đừng nói cả Ăn No Rỗi Việc, ngay cả người tay chân của Hạ Dĩnh thôi, thì có lẽ con tốt thí như mình cũng không chỉ một người.
Nhưng mà! Không có gì là kém cả!
Sư thúc già c·h·ế·t tiệt kia c·h·ế·t th·ảm quá!
Trên người toàn là vết thương, cứ nghĩ tới việc sư thúc bị mấy chục cao thủ bao vây, lại còn phải yểm trợ cho Khương gia Hầu Tử điện hạ rút lui. . .
Một ông già thở hổn hển trúng độc, vận công để duy trì sinh mạng, bị một đám tiểu vương bát đản vây hãm. . . Lục Văn hận đến không thể tả!
Lục Văn đã hạ quyết tâm rồi.
Mục tiêu của ông đây là Âu Dương gia!
Độc thủ của Khương gia hả, ha ha, xin lỗi, ta không nhúng tay!
Cái kia mẹ nó là Khương gia! Ta bắt hắn về, quay đầu người Khương gia gi·ế·t ta thì ai sẽ quản?
Người của Khương gia thật sự muốn gi·ế·t ta, ta lấy cái gì mà chống lại!?
Chẳng lẽ phải trốn cả đời trên Thất Tinh phong bồi sư phụ câu cá chắc?
Cho nên, các ngươi lợi dụng ông đây, thì ông đây cũng lợi dụng các ngươi!
Xử lý Âu Dương gia! Không có gì để nói!
Cho Địa Sát công cái danh phận báo thù!. . .
Thị trưởng Tịnh Châu, Hứa Thanh Sơn, phái người truyền lời, muốn gặp Lục Văn, bàn về việc đầu tư.
Lục Văn sau đó cũng nhận được điện thoại của thị trưởng Triệu.
Sơ suất một chút thôi, mà Lục Văn lại cứ loay hoay hết bên này tới bên khác, sớm đã kinh động đến Hứa Thanh Sơn. Mà Hứa Thanh Sơn và Triệu thị trưởng vốn là bạn đồng môn ở đại học, cũng là những người có chí hướng chung trên chính trường.
Hai người đều chính trực, trầm ổn, có phách lực, muốn kiến công lập nghiệp, vì bách tính làm chút chuyện.
Nhưng rõ ràng, thị trưởng Triệu năm nay bắt đầu gặp vận may, hạng mục Văn Khu nhiều lần nhận được lời khen của cấp trên, thậm chí các lãnh đạo cấp cao còn đích thân đến thị sát qua. Đối với ý tưởng thiết kế của Văn Khu, tiến độ xây dựng, hiệu suất thi công, và các nội dung kế hoạch, đã đưa ra các chỉ thị quan trọng, đồng thời rất tán dương công tác hạng mục Tuyết Thành.
Văn Khu được phê là hạng mục trọng điểm trong trăm hạng mục trọng điểm trên toàn quốc!
Có thể thấy được các lãnh đạo cấp trên coi trọng Văn Khu đến mức nào!
Cho nên, Hứa Thanh Sơn mới tìm thị trưởng Triệu để hỏi han về chuyện của Lục Văn.
Thị trưởng Triệu đã dành hết lời khen có cánh cho Lục Văn!
Vậy nên, Hứa Thanh Sơn sau khi trải qua đầy đủ nghiên cứu thì đã quyết định sẽ tiếp kiến Lục Văn!
Mình đến Tịnh Châu hơn một năm!
Việc chuyển đổi hình thái sản nghiệp không thể nào thúc đẩy nổi! Mình mặc kệ hạ lệnh gì, đưa ra chính sách nào, thì đám địa chủ Hút Máu ở đây cũng có thể chơi bài cù cưa với mình, hết lần này tới lần khác đối phó với mình.
Hèn nhát thật!
Lục Văn, mình xem thử cậu có phải là vàng thật hay không! Nếu đúng vậy, thì mình, Hứa Thanh Sơn, sẽ mượn tay cậu... để Tịnh Châu thay trời! Đổi đất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận