Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1391: Cúc cung tận tụy, chết ngã xuống

"Ha ha ha ha!" Ngân tổng cười lớn: "Hoắc tổng, chúng ta là bạn bè. Bạn bè sẽ không đối xử tệ với bạn bè, đúng không?"
Hoắc Văn Đông tiến đến, ngang nhiên kéo một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt Ngân tổng: "Bò bít tết, chín phần. Cho một ly rượu vang đỏ, loại ngon vào, ta uống loại thường không quen."
Ngân tổng nói: "Vụ làm ăn này không nhỏ, nếu thành công, chúng ta sẽ là đối tác chiến lược lâu dài."
Ngân tổng nâng ly: "Kính ông."
Hoắc Văn Đông cùng hắn chạm cốc: "Dễ nói, dễ nói."
Ngân tổng hỏi: "Bây giờ việc cấp bách là gì?"
Hoắc Văn Đông đáp: "Thẩm vấn lão già đó, lấy bằng được giấy tờ đất, chỉ cần trong tay ta có giấy tờ đất, việc này sẽ thuận buồm xuôi gió."
Ngân tổng bắt đầu lườm nguýt: "Giấy tờ đất giao cho ông, quan hệ cũng là ông, cả đội ngũ cũng là ông. Ha ha, Hoắc tổng, vậy bọn tôi ở đây chẳng phải thừa à?"
"Các người là đối tác của tôi, là trợ thủ."
Ngân tổng nói: "Hoắc tổng, dù tôi không hiểu làm ăn, cũng biết một đạo lý. Không có tài nguyên thì không có tư cách hợp tác. Nếu chúng tôi chỉ làm bảo kê cho ông thì không có tư cách chia phần bánh. Vì vậy, giấy tờ đất sẽ thuộc về tôi, đội ngũ của ông phụ trách, chúng ta chia lợi nhuận năm năm, thế nào?"
Hoắc Văn Đông giận dữ: "Chia năm năm ư!? Không được! Tuyệt đối không được! Chuyện này từ đầu đến cuối đều là do tôi. . ."
Lúc này, một lão già tiến đến: "Ta cũng đói rồi."
Hoắc Văn Đông đập bàn: "Ngươi có chút tinh ý không hả!? Bọn ta đang bàn chuyện lớn! Đi đi đi, ngồi xổm một bên đi!"
Điếu Ông nói: "Mấy người đánh nhau ồn ào quá, lại còn lái xe chở ta đi xa như vậy, ta đói rồi."
Hoắc Văn Đông tức muốn chết, nói với cao thủ Thiên Võng: "Các người có mắt không vậy!? Tóm lão già này lại cho ta, áp giải hắn đi! Tôi đang bàn chuyện với lãnh đạo của các người!"
Điếu Ông mặt mày cầu xin: "Mấy người bắt ta đến, đến miếng ăn cũng không cho sao?"
Ngân tổng không nhịn được: "Thôi thôi, mang hắn qua một bên đi, cho hắn chút đồ ăn."
Ngân tổng nói: "Hoắc tổng, chia năm năm là quy tắc giang hồ, chúng tôi bỏ giấy tờ đất, ông bỏ đội ngũ và tài nguyên, hai bên dựa vào nhu cầu, đều có phần. Không có giấy tờ đất, ông có cả vạn đội ngũ cũng không làm được việc này đâu?"
Lúc này Điếu Ông lại tiến tới: "Cho ta xin chút rượu đi, cái này đồ ăn hơi khô."
Ngân tổng tức đến muốn hộc máu: "Mấy người! Đem cho hắn chén rượu! Cho hắn một bình, uống chết luôn đi!"
Hoắc Văn Đông nhìn lão già ôm chai rượu rời đi, tiếp tục gõ bàn nói: "Không có Hoắc gia bọn ta đứng sau chống lưng, ngươi cầm giấy tờ đất kia cũng chỉ là một tờ giấy lộn! Dự án này ta dám chắc, bọn ngươi không làm được, Lục Văn cũng không làm được! Ngoại trừ Hoắc Văn Đông ta ra, không ai có thể làm!"
Lúc này Điếu Ông lại đến: "Hai người không ăn hết phần này sao?"
Hoắc Văn Đông bực mình hết sức: "Ta thật là. . . Ông lão kia đúng là. . . Ông còn không biết rõ tình cảnh hiện tại của mình à? Không thấy rõ tình hình bây giờ thế nào sao! Bọn ta là đại nhân vật đang bàn chuyện lớn, còn ngươi là con tin bọn ta bắt tới! Có đồ ăn thì cứ ăn đi!"
Ngân tổng cũng dùng thìa gõ ly rượu: "Lôi ra ngoài, đánh cho một trận, ra tay đừng quá nặng."
"Vâng!"
Hai người túm tay Điếu Ông kéo ra ngoài, Điếu Ông giãy giụa la lớn: "Ta từng che chắn cho lãnh tụ khỏi đạn! Ta đã đổ máu trên chiến trường! Các người không thể đối xử với ta như thế! Ta từng lập công trên chiến trường, ta đã từng. . . Ta đã từng vượt núi băng biển lớn, còn băng qua biển người mênh mông. . . Các ngươi không thể. . . Không thể để ta đói. . ."
"Rầm" một tiếng, cánh cửa lớn đóng lại, sau cánh cửa vang lên những âm thanh đấm đá.
Ngân tổng nói: "Tiếp tục thôi."
Hoắc Văn Đông nói: "Tóm lại, chia ba bảy! Ta bảy, các ngươi ba."
Sắc mặt Ngân tổng vô cùng khó coi: "Hoắc tổng, tôi không tin, nắm giấy tờ đất này trong tay, cả Long Quốc không tìm được đối tác."
Hoắc Văn Đông đáp: "Đối tác thì nhiều! Nhưng mấy nhà dám hợp tác với Thiên Võng các người chứ?!"
Hoắc Văn Đông đứng dậy, đi tới chỗ Ngân tổng, ngón tay hết lần này đến lần khác gõ xuống mặt bàn: "Trên đời này, có thực lực và tiềm lực này, lại dám hợp tác với Thiên Võng các người, tôi dám nói, chỉ có mình tôi! Các ngươi có tờ giấy đất đó, nó cũng chỉ là một tờ giấy lộn thôi. Với lại, tin tức về di tích lịch sử mà lộ ra, đừng nói là xây Du Nhạc thành, ông có thể dựng một cái lều ở đó, tôi đã xem như ông có bản lĩnh rồi!"
Ngân tổng nhìn Hoắc Văn Đông: "Vậy là không có gì để thương lượng à! Vụ này tôi không gật đầu thì xem ông làm được gì."
Hoắc Văn Đông nói: "Được! Bây giờ tôi đi, không cần tiễn. Nghĩ kỹ rồi thì tìm tôi."
Hoắc Văn Đông nói xong liền xoay người rời đi.
Bước chân sải rộng, không chút do dự: "Chuẩn bị xe, đưa tôi về!"
Ngân tổng nhìn Hoắc Văn Đông biến mất, một lúc lâu sau, cuối cùng không thể giữ được bình tĩnh: "Mời hắn quay lại."
Ngân tổng nhìn Hoắc Văn Đông: "Bốn sáu, ông sáu, chúng tôi bốn. Đây là giá cuối cùng của tôi."
Hoắc Văn Đông cười ha hả: "Ngân tổng, ông hiểu làm ăn không vậy? Ông biết tôi phải đầu tư bao nhiêu không? Để làm được chuyện này tôi phải bớt chút nghi lễ, phải đút lót không ít để mở đường nữa chứ! Ông biết không, chia cho ông ba thành là tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi đấy? Ông coi đây là một mối làm ăn lớn, lợi nhuận chỉ có mình tôi và ông chia nhau à?"
Ngân tổng nghĩ ngợi: "Ý của ông là?"
"Chi phí của tôi cao hơn các người nhiều, ông chỉ cần cầm tờ giấy đất là có bốn phần? Vậy tôi là gì? Tôi phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi cầu người, còn phải kéo đội ngũ, mua sắm thiết bị, chuẩn bị hao tổn, lên kế hoạch triển lãm, mở họp báo, không khéo còn phải tổ chức một buổi đấu giá văn vật lớn, còn phải quyên tiền cho các tổ chức, hối lộ quan chức. . . Ông biết không, có khi ở chỗ kia sau này phải có đến mấy ngàn, cả vạn người làm việc?"
"Vậy theo ông phải làm sao? Vẫn là ba bảy!?"
Lúc này phía sau cánh cửa không còn âm thanh nữa.
Hoắc Văn Đông thầm nghĩ: Sao nhanh thế đã không còn tiếng động rồi, lẽ nào đã đánh lão già kia để lấy giấy tờ đất rồi?
Hoắc Văn Đông nói: "Thế này đi, chúng ta chỉ tính về lợi ích, chi phí chia đều thế nào!?"
"Chia đều thế nào!?"
"Tức là tất cả chi phí của tôi, bao gồm mua sắm, tiêu hao, nhân công, thuê mướn, ăn uống, tiếp khách tặng quà, hợp tác với viện triển lãm... Tất cả chi phí đều tính vào một sổ chi. Chúng ta cùng chịu trách nhiệm, sau đó lợi nhuận cuối cùng thì chia bốn sáu, như thế có được không?"
"Được! Thành giao!"
Ngân tổng vô cùng vui vẻ.
Vụ làm ăn ngàn tỷ, bốn sáu không tệ!
Bốn phần lợi nhuận, cũng phải là bốn ngàn tỷ!
Bốn ngàn tỷ đấy!
Nhưng đây vẫn là dự tính bảo thủ!
Thật sảng khoái!
Mấu chốt là, mình gần như chỉ cần bỏ ra một tờ giấy đất, mà cái tờ giấy đất này, hắc hắc, còn giành được từ một lão già phế vật!
Đây chẳng phải là trời cho lộc trời!
Ngân tổng nhìn cao thủ Thiên Võng, vô cùng hài lòng: "Vụ này cậu làm rất tốt, nói đi, muốn thưởng gì?"
Cao thủ Thiên Võng vẫn luôn không rời đi, là muốn ở lại để tranh công.
Vụ làm ăn lớn thế này, là ta giúp ngài giải quyết!
Nhân vật quan trọng này, ta đã bắt về cho ngài!
Món lợi nhuận kếch xù này, ta giúp ngài thúc đẩy!
Hắc hắc, ngài sẽ không bạc đãi ta chứ!?
Cao thủ Thiên Võng cúi người chào: "Thuộc hạ không dám đòi hỏi ban thưởng, vì Ngân tổng cống hiến, thuộc hạ nguyện cúc cung tận tụy, chết ngã xuống!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận