Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1118: Thiên nhi nhớ lâu

Chương 1118: Thiên nhi nhớ lâu
Lục Văn cùng Long Ngạo Thiên, ôm Triệu Nhật Thiên hướng bậc thang phía dưới lùi lại. Lùi xong tầng thứ nhất mười ba bậc thang, phía dưới tầng thứ hai, mười mấy tên lưng hùm vai gấu mãnh tướng cầm kiếm mang giáp, ào ào một lượt xông tới.
Lục Văn sững sờ, trán mồ hôi chảy ròng ròng. Long Ngạo Thiên hỏi ra vấn đề mấu chốt: "Văn, đây là nơi nào vậy? Sao nhiều cao thủ nghịch thiên thế này? Ta hoàn toàn không cảm nhận được thực lực đỉnh phong của bọn chúng!"
Lục Văn nghiến răng: "Khương gia."
Triệu Nhật Thiên túm lấy tay Lục Văn: "Khương gia!? Cái gia tộc Khương nổi danh ngang Bạch gia, lợi hại đáng sợ đó á!?"
Lục Văn gật đầu: "Đúng."
Triệu Nhật Thiên nắm tay Lục Văn che miệng mình, sau đó lại bỏ ra: "Che cho ta chút, ta sợ bọn họ đánh chết ta."
Lục Văn liếc hắn một cái.
Quay người giận dữ nói: "Tụ tập ở đây làm gì! Làm cái gì, làm cái gì hả!? Muốn đánh ta hả!? Ta với Hổ Điện kết bái, các ngươi đều nghe thấy, thấy rồi đúng không? Ta là huynh đệ khác họ của Hổ Điện! Ai không sợ chết thì bước lên trước một bước xem nào!"
Tất cả mọi người "khen sát" một tiếng, chỉnh tề đồng loạt bước lên một bước.
Long Ngạo Thiên nhỏ giọng nói: "Ngươi... nói gì dễ nghe chút coi."
Lục Văn vội nói: "Quả nhiên, Khương gia mọi người đều là những dũng sĩ hung hãn không sợ chết! Xem trọng ta Lục Văn, liền mời lùi lại sau một bước!"
"Khen sát" một tiếng, tất cả lại một lần nữa bước lên một bước.
Long Ngạo Thiên lo lắng: "Không phải... ngươi nghĩ ra cách gì đi, nghĩ biện pháp gì đi, bình thường không phải ngươi rất giỏi nịnh bợ sao?"
Lục Văn liếm môi: "À nha! Đại ca ta kêu ta đi, các ngươi không lẽ không nghe lời đại ca ta?"
Tất cả người đều lộ vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn Lục Văn.
Lục Văn nói: "Đại gia đều là người thân tín của Khương gia, cho ta chút mặt mũi có được không? Bọn ta chỉ muốn chật vật trốn như chuột thôi mà!"
Tất cả mọi người lại một lần nữa đồng loạt bước lên trước một bước.
Long Ngạo Thiên hoảng hốt: "Uy uy uy, bọn chúng sắp áp sát mặt ta rồi kìa, người ở đây một tên ta cũng đánh không lại!"
Triệu Nhật Thiên nghiến răng: "Mẹ nó! Bầy vương bát đản này, ta Triệu Nhật Thiên dù có chết, cũng muốn..."
Lục Văn quay đầu đạp cho hắn một cước: "Câm miệng!"
Một cao thủ đột nhiên xông lên: "Lục tổng, nhận chiêu!"
Long Ngạo Thiên cùng Triệu Nhật Thiên chớp mắt bị đẩy lùi, Lục Văn đứng tại chỗ không động đậy được, trong lòng hận a!
Ta tại sao lại xuất hiện ở đây chứ!? Có phải tùy tiện xuất hiện một người cũng có thể khiến ta không thể phản kháng rồi chém chết ta không vậy!?
Dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể dồn hết chân khí vào phòng ngự, Vạn Dặm Tinh Thần Giáp, nhờ ngươi đó!
"Bang ——!"
Đao phong chém vào vai Lục Văn, một cái giáp vai màu bạc nửa trong suốt hiện ra nguyên hình, lưỡi đao chém vào được nửa phần, cắt rách quần áo, đè lên giáp trụ làm bả vai Lục Văn rách toác.
Lục Văn lùi lại một bước, chớp mắt đề khí, vừa định bỏ chạy, đã bị một cước đạp trúng lưng, trực tiếp ngã văng ra ngoài với tư thái cực kỳ mất mặt.
Lục Văn ngã xuống đất không sao, Cửu Long Huyễn Phối rơi xuống đất.
Lúc này trên đài cao, Tiểu Lệ đứng ở trên đỉnh đột nhiên hét lớn một tiếng: "Dừng tay!"
Tên cầm đao dừng lại, Tiểu Lệ giơ tay ra, búng tay một cái, Cửu Long Huyễn Phối trực tiếp bay vào lòng bàn tay Tiểu Lệ.
Lục Văn lau máu trên khóe miệng, chỉ vào tên kia: "Ta nhớ kỹ ngươi!"
Long Ngạo Thiên vội vàng giải thích: "Hắn nói đùa, trí nhớ kém mà."
Tiểu Lệ nhìn Cửu Long Huyễn Phối, hồi lâu không lên tiếng.
Triệu Nhật Thiên cúi đầu: "Xem ra, hôm nay chính là ngày ta Triệu Nhật Thiên vẫn lạc! Không ngờ, bước chân vào giang hồ lại hung hiểm như vậy... Nhưng mà Khương gia, các ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn đây! Ta Triệu Nhật Thiên, thà chết đứng! Quyết không quỳ mà sống! Nhìn cho rõ đi! Nhìn kỹ tư thế anh dũng hy sinh oai hùng của ta Triệu Nhật Thiên đây này! Để hậu thế muôn đời lưu truyền câu chuyện truyền kỳ về ta!"
Long Ngạo Thiên nhìn hắn một cái: "Tự nhìn lại đi, ai đang nhìn ngươi chứ?"
Tiểu Lệ nhìn Lục Văn, ánh mắt phức tạp.
Một tay hút Lục Văn từ bậc thang phía dưới lên thẳng trên đài, nhìn Lục Văn, ánh mắt dao động.
Lục Văn lắp bắp: "Sư phụ cho... Ta... Nó liền treo trên Tinh Thần Giáp..."
Quay đầu chỉ vào tên kia: "Cái tên đó đánh ta không rớt..."
Tiểu Lệ cười: "Xem ra, hắn đã có người có thể phó thác rồi."
Tiểu Lệ lắc đầu: "Ta không hiểu... Ngươi không phải lựa chọn tốt nhất, thậm chí không phải người thích hợp... Bất kể là thiên phú, năng lực, phẩm cách... Ngươi đều kém hắn quá xa..."
"Sư phụ hắn hồ đồ rồi, ta quay đầu trả lại cho hắn..."
"Thế nhưng hắn vẫn là chọn ngươi!" Tiểu Lệ nắm lấy Lục Văn, kéo đến trước mặt, nhìn chằm chằm vào mắt Lục Văn: "Hắn sẽ không hồ đồ đến mức này!"
Lục Văn bị trạng thái của lão thái thái này làm cho sợ hãi.
Bà ta khác với Phan Mỹ Phượng, bà ta chờ lâu hỏng rồi, hơn nữa lợi ích cốt lõi của người ta là ở Khương gia, hoàn toàn không giống với Phan Mỹ Phượng.
Vì thế, Lục Văn không chắc chắn được.
"Có lẽ chỉ là để ta tạm thời đảm bảo... Sư phụ hắn người lớn tuổi bây giờ thỉnh thoảng cũng phán đoán sai mà..."
"Hắn chưa từng sai bao giờ!" Tiểu Lệ đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, làm Lục Văn giật mình.
Tiểu Lệ kích động nói: "Hắn là người mạnh nhất giữa trời đất! Không ai thông minh hơn hắn, không ai mạnh mẽ hơn hắn, cũng không ai lý trí hơn hắn!"
"Vâng vâng vâng, sư nương người bình tĩnh chút, ta hơi sợ..."
"Hắn vẫn đang bày mưu! Hắn vẫn đang chuẩn bị... Không, hắn căn bản không bày mưu, không có cục, chính là cục, không chuẩn bị, chính là một loại chuẩn bị. Hắn tin ngươi! Hắn tin linh hồn của ngươi, tin võ đạo của ngươi, tin mệnh cách của ngươi, tin ngươi có thể làm tốt hơn so với hắn lúc trước!"
Lục Văn khẩn trương nói: "Sư nương, trong phủ có thuốc an thần gì không, thật ra thì ăn một chút..."
"Lục Văn!"
"Giật mình, sư nương người nói đi."
"Cầm kỹ Cửu Long Huyễn Bội của ngươi cho tốt, không được giao cho ai!"
"Vâng vâng vâng, cái đồ chơi này cũng không ai thèm đâu ạ."
"Ta đã biết... Mấy lão già này đột nhiên hoạt động, Địa Sát cung cũng bắt đầu giở trò, đều là vì ngươi."
"Sư thúc vốn không phải vậy sao, hắn trời sinh đã là vương bát đản rồi, cả giang hồ đều biết mà."
Tiểu Lệ nói: "Về sau, con đường của ngươi sẽ rất gian khổ."
Tiểu Lệ ra hiệu, hai Hổ vệ mang Triệu Nhật Thiên và Long Ngạo Thiên đi tới.
Tiểu Lệ nhìn bọn họ: "Ba người các ngươi, đều là đồ đệ của hắn, ha ha, tốt, tốt, quá tốt rồi."
Triệu Nhật Thiên cao hứng: "Nàng nói 'tốt' kìa!"
Long Ngạo Thiên nhìn hắn: "Ngươi một chút trí nhớ cũng không có đúng không?"
Triệu Nhật Thiên cười: "Dạo này ta đang tập làm liếm cẩu, ngươi coi nè!"
Triệu Nhật Thiên bước lên một bước, ôm quyền chắp tay: "Tiền bối, ta là..."
Tiểu Lệ khoát tay, một chưởng đánh bay Triệu Nhật Thiên.
"Một chưởng này, về nói với sư phụ ngươi, là ta đánh. Ai bảo hắn lúc đó đi không cáo từ."
Long Ngạo Thiên nhìn Triệu Nhật Thiên nằm trên mặt đất thổ huyết, lắc đầu: "Đồ ngốc."
Mình nhìn lão thái thái, tới, tới đi, muốn đánh ta đúng không! Vương bá phản thần! Mở ra!
Ta phải tự bảo vệ mình trước! Tránh bị thương quá nặng!
Tiểu Lệ trừng hai mắt, tựa hồ từ trong cơ thể tản ra một cổ khí tràng mãnh liệt.
Long Ngạo Thiên lúc này quỳ trên mặt đất, ói không ngừng, hận không thể ngay cả mật đắng cũng nôn ra.
Nước miếng sặc làm hắn không nói được lời nào, ken két ho khan.
Tiểu Lệ bình tĩnh nói: "Chiêu này, về nói với sư phụ ngươi, là ta đánh. Ai bảo hắn lúc đó nói tiểu sư muội xinh đẹp hơn ta."
Long Ngạo Thiên vừa nhổ vừa nói: "Tạ ơn... Trước... Ọe..."
Lục Văn liếm môi: "Sư nương, cái này không thích hợp thì phải."
Tiểu Lệ nhìn Lục Văn móc ra một viên đan dược: "Cái này, ngươi cầm lấy."
Triệu Nhật Thiên suy yếu giơ một cánh tay lên: "Mẹ nó ta biết ngay mà..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận