Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1214: Cái này ta còn đánh nê mã a!

Chương 1214: Cái này ta còn đánh kiểu gì nữa!
Lục Văn cùng Thiết Kiếm Thư, hai người càng đấu càng hung ác! Âu Dương Phấn đều nhìn ngây người: "Làm cái quỷ gì vậy? ! Lục Văn mạnh đến vậy sao?"
Long Ngạo Thiên bình tĩnh nói: "Không ngờ, Thái Cổ Viên Thần lại đánh nhau giỏi như vậy!"
Âu Dương Phấn lườm một cái: "Ta kháo! Ngươi xuất hiện từ lúc nào đấy?"
Triệu Nhật Thiên nói: "Bị bắt đến đây thôi!"
Triệu Nhật Thiên khó hiểu: "Tình trạng của hắn, có vẻ không có lần trước cuồng bạo như vậy."
Long Ngạo Thiên nói: "Hình như hắn đã nắm được phương pháp khống chế chiến khí Thái Cổ Viên Thần của mình rồi!"
Triệu Nhật Thiên mở to hai mắt: "Vậy sau này hai ta chẳng phải là đều đánh không lại hắn sao?"
Âu Dương Phấn tức muốn chết: "Hai ngươi, nới lỏng chút đi, chặt quá, đám con cháu nhà người ta cùng trói gà ra đồng vậy, chặt quá đi!"
Triệu Nhật Thiên và Long Ngạo Thiên liếc nhau, cả hai cùng gật đầu. Bắt đầu chỉnh lại dây thừng cho Âu Dương Phấn, hai người ở hai bên cùng nhau so tài: "Ưm ——!" Âu Dương Phấn liền cảm giác, mình một chớp mắt muốn tắt thở! Dạ dày bên trong không khí đều bị siết ra, cổ họng khản đặc: "Ngược lại...ngược lại... Ta kháo ta kháo..."
Âu Dương Phấn khó khăn nói: "Hai ngươi kéo...hai thằng sủa...!"
Triệu Nhật Thiên nhìn Long Ngạo Thiên: "Ngươi làm kiểu gì thế?"
Long Ngạo Thiên không phục: "Cái gì ta làm kiểu gì? Ngươi làm kiểu gì ấy? Ngươi với ta phản lực làm cái gì?"
Triệu Nhật Thiên tức giận: "Đổi qua đi nha!"
"Đổi thì đổi, sủa to cái gì!?"
Hai người đổi vị trí, lại cùng dùng lực ——! Xung quanh thủ hạ Thiết Kiếm Thư, đã có người chú ý tới, quay đầu lại, bên kia đánh nhau cũng không thèm nhìn, xem bọn ba người. Long Ngạo Thiên và Triệu Nhật Thiên dùng hết sức lực! Hai người ở hai bên, dùng chân đạp Âu Dương Phấn, dùng sức kéo căng dây thừng về hai phía! Âu Dương Phấn đều thiếu dưỡng khí, không thở nổi. Khó khăn nói: "Không được...không được...ta thảo...hai ngươi...đồ sủa..."
Triệu Nhật Thiên và Long Ngạo Thiên đối nhau lại nhao nhao vài câu, lại đổi về. Lần ghìm cổ này, hai người đều quay người, như người kéo thuyền đang so tài kéo thuyền, cắn răng, chân đạp đất, gian nan tiến về phía hai bên! Âu Dương Phấn lè lưỡi, tròng mắt trợn ngược.
Một cao thủ Khương gia nói: "Hai vị, rốt cuộc là thù oán gì, mà các ngươi căm hận hắn như thế?" Một người khác nói: "Không ổn, bọn họ chắc chắn muốn hỏi ra tình báo trước rồi! Mau ngăn bọn họ lại!" Bên này Âu Dương Phấn suýt chút bị nghẹn chết.
Một bên khác Lục Văn đã rơi vào thế hạ phong. Thiết Kiếm Thư đã bắt đầu phản công! Mà Lục Văn sau khi Thiết Kiếm Thư quen với lực lượng và tốc độ của mình thì, hiển nhiên không thể đưa ra át chủ bài để tiếp tục nâng cao năng lực chiến đấu! Thiết Kiếm Thư lại chuyển thủ thành công, bắt đầu không ngừng phá giải đao pháp của Lục Văn.
"Ngươi có thể thuần thục sử dụng đao pháp!?" Lúc này Thiết Kiếm Thư đã thoải mái hơn rất nhiều, có thể mở miệng nói chuyện: "Lục Văn! Dựa vào mấy trò vặt vãnh, dựa vào sức mạnh, không thể nào trở thành cao thủ đứng đầu! Xem kiếm!"
Lục Văn tức giận nói: "Dựa vào kẻ lục thân không nhận, dựa vào loại súc sinh bá đạo, dựa vào Thiết Kiếm Thư không có cảm tình, đừng hòng thắng được ta!"
Chiêu thức của Thiết Kiếm Thư càng lúc càng hung mãnh: "Mơ tưởng thắng ngươi!? Ngươi xem loại rác rưởi như ngươi mà cũng cần gì đến ta! Nếu không có Thái Cổ Viên Thần gia trì, ngươi xem ngươi có thể trụ được đến giờ phút này không!? Một kẻ dựa vào ngoại lực như đồ bỏ đi, còn dám mặt dày tới đây đấu võ mồm với ta!"
Lục Văn kêu quái một tiếng, quét ngang một kiếm, bức lui Thiết Kiếm Thư. Thiết Kiếm Thư nhẹ nhàng lùi về sau, tránh thoát một kích dốc sức của Lục Văn, khóe miệng nở nụ cười đắc ý. Lục Văn cắn răng, thở phì phò: "Người Khương gia, đúng là miệng toàn nói nhảm! Ngươi còn không phải dựa vào thanh kiếm của ngươi kia! Tên báo đầu kia, ngươi có gan thì tay, chân, đao đều đừng dùng xem có được không!?"
"Ngươi mẹ nó nói bậy bạ gì thế!?"
Lục Văn nói: "Thái Cổ Viên Thần là của ta! Ta dựa vào cái gì không dùng! Em gái của ta là của ta, ta dựa vào cái gì không bảo vệ! Rơi vào tay bọn không có chút tình người như các ngươi, trời mới biết nàng sẽ đối mặt với chuyện gì!" Lục Văn quay đầu, chỉ tay về phía Khương Tiểu Hổ đầy bá khí: "Đại ca! Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi! Ép ta quá, có thể ta sẽ không giữ mạng của hắn đâu! Đến lúc đó đừng có mà không nhận thua!"
Khương Tiểu Hổ xụ mặt, nhìn Thiết Kiếm Thư: "Kiếm Thư, ta sẽ thua?"
Thiết Kiếm Thư cười một tiếng: "Nếu bại dưới tay Lục Văn, Thiết Kiếm Thư sẽ tự vẫn tạ tội!"
Khương Tiểu Hổ mỉm cười: "Lục Văn, cố gắng lên đi. Ngươi có thể đánh bại Thiết Kiếm Thư, không chỉ có mình ngươi, mà ngươi và bạn bè của ngươi cũng sẽ có chỗ dùng đấy. Nhà Chúa Tể của Bạch gia ở đây, mọi người đều nghe rõ rồi đấy."
"Tốt!" Lục Văn gật đầu: "Thiết Kiếm Thư, chuẩn bị mà chịu chết đi!"
Thiết Kiếm Thư giận dữ: "Chỉ bằng ngươi!?" Hai người lại lần nữa xông lên!
Khương Tiểu Hầu ở mép sân, hơi cúi đầu, chậm rãi bước qua, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn vào Lục Văn và Thiết Kiếm Thư ở giữa sân. Tất cả người Khương gia khi nhìn thấy ánh mắt Khương Tiểu Hầu đều lần lượt cúi đầu, tránh né. Thiết Kiếm Thư một chiêu đắc thủ, cảm thấy vô cùng sung sướng! Cố ý bán ra một sơ hở!
Lục Văn kinh nghiệm chưa đủ, lại thêm nóng lòng muốn thắng, lập tức xông vào! Kết quả một chiêu vồ hụt, chiêu thức dùng đã quá đà rồi, quay người không kịp! Thiết Kiếm Thư giận dữ hét lớn một tiếng: "Đi chết đi——!"
Lúc này Khương Tiểu Hầu đứng bên cạnh bỗng nhiên trừng hai mắt: "Ừm——!?"
Thiết Kiếm Thư giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, sợ tới mức đứng tại chỗ không dám dùng chiêu. Lục Văn nhanh chóng xoay người, đá vào ngực Thiết Kiếm Thư hai cú, đứng lên, nắm chặt kiếm, thở ra một hơi!
[Ta Tào! Quả là suýt chết!] [Vừa rồi tên kia có phải là biến mất rồi không?] [Ta còn tưởng hắn cố ý bán sơ hở, trong khoảnh khắc đó ta còn tưởng mình chết chắc rồi!] [Nguy hiểm thật là nguy hiểm!] [Tên này chiêu thức thật âm! Đánh nhau cũng phải dùng đầu óc, ta phải tỉnh táo lại!] [Một lần mạo hiểm, có khả năng đã bị hắn chém làm hai mảnh rồi!]
Phát hiện Thiết Kiếm Thư nhìn Tiểu Hầu Tử ngẩn người, Lục Văn quay đầu nhìn lại, liền thấy Tiểu Hầu Tử trốn ở phía sau một cây đại thụ, lộ ra nửa cái đầu, đôi mắt to ướt át, tràn đầy nước mắt, nhìn mình.
Lục Văn nói: "Chờ chút, ta dỗ em gái đã."
Lục Văn đi qua nói: "Tiểu Hầu Tử, đừng sợ, hắn là bạn của ta, bạn tốt đó! Hai ta đang chơi thôi!"
"Hai ngươi đánh nhau, thật là đáng sợ!"
"Không có đâu!"
Lục Văn vẫy tay với Thiết Kiếm Thư: "Ngươi, tới đây một chút!" Thiết Kiếm Thư chỉ chỉ vào mình.
"Đúng là ngươi! Qua đây nhanh!" Lục Văn lại trợn mắt, lại nháy mắt.
Thiết Kiếm Thư cảm giác... Cái này mẹ nó là chuyện gì vậy? Làm cái trò gì vậy hả trời!? Quay sang nhìn Khương Tiểu Hổ, Khương Tiểu Hổ lúng túng gãi gãi mũi, dùng ánh mắt ra hiệu, ý là: Đi đi, không đi thì làm sao tiếp diễn đây!
Thiết Kiếm Thư thở phì phò đi tới trước mặt Lục Văn, Lục Văn ôm lấy vai Thiết Kiếm Thư, Thiết Kiếm Thư lúc này liền muốn hất ra, kết quả Lục Văn bóp cánh tay hắn. Thiết Kiếm Thư không còn cách nào khác, đành gượng gạo cười.
Lục Văn nói: "Thấy chưa! Hai ta là bạn bè! Bạn tốt đấy! Đùa giỡn thôi mà!"
Tiểu Hầu Tử gật đầu: "Vậy các ngươi đừng đánh nhau đáng sợ như vậy nữa được không?"
"Được được được!"
Lục Văn nói: "Tiểu Hầu Tử, ngươi qua chỗ Nhật Thiên ca ca có được không? Để hắn chăm sóc ngươi."
"Nga, được ạ."
Lại một lần nữa về đến giữa sân. Lục Văn hít sâu một hơi: "Tin vào bản thân, ác ác ác——ác ác! Ta sẽ vượt qua cực hạn, siêu vũ mỗi một con người ta!"
Thiết Kiếm Thư không còn nhuệ khí. Cái này mẹ nó ta còn đánh kiểu gì nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận