Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1159: Dư luận lực lượng

Chương 1159: Sức mạnh của dư luận
Triệu Mẫn Chấp cũng kích động: "Nhưng đạo đức là cái lớp lót cho người ta làm việc, mất đi cái nền đạo đức thì sẽ…".
"Đạo đức của ngươi chỉ nằm trên đầu môi! Việc khai thác mỏ ở Tịnh Châu bây giờ đang trong tình trạng sống dở chết dở như thế này, ngươi và đồng sự của ngươi phải chịu trách nhiệm không thể trốn tránh! Ta đồng ý với đạo đức ngươi nói, nhưng ngươi phải hiểu rõ, ở vị trí nào thì mưu cầu việc đó. Ngươi ngồi ghế cao như vậy, nói lời hay như vậy, có thời gian livestream ba hoa về đạo đức này nọ... Chi bằng đem cái sự nhiệt tình đó chuyển hóa một chút, đi học hỏi về quản lý, đi xem xét vấn đề tham nhũng ở cơ quan của các ngươi, có phải sẽ giúp ích cho việc khai thác mỏ ở Tịnh Châu hơn không?"
"Không có doanh nghiệp nào là hoàn hảo không tì vết, vấn đề của chúng ta đã tồn tại rất nhiều năm và luôn cố gắng giải quyết…"
"Cố gắng giải quyết ư!?" Lục Văn nói: "Một người bệnh nặng, ngươi là bác sĩ, ngươi nói với người đó là ngươi thử xem xem có chữa được không, coi như nhờ vận may. Đó là cái đạo đức mà ngươi nói đấy à!?"
"Ngươi đang xuyên tạc ý của ta!"
"Ta không hề xuyên tạc ý của ngươi, vì lời nói của ngươi vốn dĩ chẳng có ý tứ gì cả."
Lục Văn nói: "Ta đến Tịnh Châu, chính là để kiếm tiền! Ta muốn đánh cược tiền, cũng muốn kiếm tiền! Ta kiếm được tiền, thì nhân viên của ta cũng có thể kiếm được tiền, nuôi gia đình. Ta có thể giúp thành phố này tốt hơn một chút, ít nhất ta quản lý mỏ sẽ phát triển lâu dài, có tương lai, có hy vọng. Còn việc riêng của ta là thích đánh bạc hay chơi gái, không liên quan đến ngươi và bất kỳ ai khác."
"Ngươi muốn một quân tử Nhân Nghĩa Đạo Đức, ta không phải! Ta là tướng quân cầm quân đánh giặc, ta chỉ biết đánh thắng trận, đánh trận ác liệt. Ta sẽ mang thủ hạ của ta trở về trong vinh quang! Ta không có thời gian thảo luận với ngươi về đạo đức, ta muốn binh lính của ta sống sót trở về nhà, đầy vinh dự!"
"Việc khai thác mỏ ở Tịnh Châu hiện tại ra cái bộ dạng quỷ quái này, chính là do đám người mà miệng toàn Nhân Nghĩa Đạo Đức như các ngươi gây ra, làm việc thì chẳng đâu vào đâu; mồm thì hô hào yêu thương và tôn nghiêm, tay thì làm rối tung hết cả lên. Đầu óc thì như bã đậu, không nghĩ cách mưu phúc lợi cho công chức, chỉ nghĩ làm thế nào để thỏa mãn tính cách của mình. Nhân viên dưới trướng mấy tháng không được trả lương, mà ngươi còn không biết xấu hổ mà ngồi livestream thảo luận đạo đức với ta!?"
Triệu Mẫn Chấp đơ người.
Hắn không ngờ Lục Văn khi bùng nổ lại mạnh mẽ và khó đối phó như vậy.
Hắn lắp bắp: "Chẳng lẽ khi anh quản lý sẽ tốt hơn chúng tôi sao?"
"Đồ ngốc!" Lục Văn nói: "Ta đã dám nhận thì tự nhiên là có tính toán. Nếu ai cũng chỉ biết nói suông như ngươi, chỉ trích một cái đáng sáu cái, ta dẫn anh em xông pha ngoài tiền tuyến đổ máu, còn ngươi thì ở sau lưng chơi xỏ, mỗi ngày lôi chuyện ta muốn ngủ với bao nhiêu phụ nữ, một bữa ăn bao nhiêu đồ ăn ra… thì ta cũng chẳng làm nên trò trống gì."
"Ngươi...ngươi sao có thể..."
"Nếu trong lòng ngươi thật sự nghĩ đến chín vạn công chức, mấy trăm nghìn dân chúng hạnh phúc, chứ không phải chỉ treo ngoài miệng, thì tốt nhất nên đối đãi với ta như ông tổ mà cúng bái. Ta đến đây để cho thành phố này cơ hội chứ không phải để chiếm tiện nghi. Ta và đội của ta coi trọng hiệu suất và làm thật ăn thật. Nếu Tịnh Châu không chào đón ta, thì chiều nay ta có thể về lại U Châu!"
"Này, cái người này…"
Lục Văn trực tiếp ném chồng tài liệu trên bàn vào mặt Triệu Mẫn Chấp: "Ông đây nắm trong tay gần bốn mươi tỷ tiền mặt, đi đâu mà người ta không coi ta như ông tổ mà cúng bái? Mà phải ở đây phí lời giải thích nhiều như vậy với cái loại chỉ biết ba hoa chích chòe như ngươi? Ai mà có bốn mươi tỷ đến chơi với ta, ta mời người đó ăn cơm, ngâm mình trong bồn tắm, còn tìm cho mấy em chân dài đến hầu rượu nữa! Nhất định là làm cho hắn vui vẻ thỏa thích!"
"Còn các ngươi đâu!? Có mời ta ăn cơm không? Có cho ngâm tắm không? Gái Tịnh Châu xinh đẹp đâu!?"
Người dẫn chương trình cũng đứng hình: "Ơ...hai vị, có thể...có thể... chúng ta tiếp tục chuyển sang phần sau được không."
"Cút xéo đi!" Lục Văn đột ngột đứng phắt dậy: "Không thu, việc khai thác mỏ ở Tịnh Châu, ta không thèm cá cược nữa. Tưởng Thi Hàm, chuẩn bị hành trình, chúng ta về U Châu."
Lục Văn đứng dậy rời khỏi ống kính, Tưởng Thi Hàm và mấy người phụ tá lập tức đi theo.
Đạo diễn vội vàng chạy đến, khom lưng xin lỗi: "Xin lỗi Lục tổng, đây là lãnh đạo chúng tôi sắp xếp đột xuất, tôi cũng chỉ là làm theo lệnh..."
Lục Văn một tay đẩy mạnh vào mặt anh ta: "Cút mẹ mày đi!"
***
Tập đoàn khai thác mỏ Tịnh Châu, do kinh doanh không tốt trong thời gian dài, nên đã hấp hối rồi.
Lãnh Thanh Thu có con mắt rất tinh, mấy cái mỏ than cũ này nếu rơi vào tay mấy đám quan lại vô dụng thì mới thảm bại đến thế.
Nếu có một đội ngũ chuyên nghiệp, có năng lực và coi trọng hiệu quả tiếp nhận, thì nhất định là sẽ sinh lời.
Đáng tiếc là đám quan lại và mấy tay doanh nhân thiển cận, chỉ biết lợi ích trước mắt, gây ra một bầu không khí ô trọc ở đây.
Nhân viên thì không được phát lương, còn mấy lão chủ mỏ than lại ngồi xe sang trọng, ở biệt thự, ngủ gái trẻ, mang đồng hồ mấy trăm vạn...
Dân oán sôi trào!
Ngay từ đầu chương trình trực tiếp, đủ loại thông tin về Lục Văn đã được share rất nhiều một cách kỳ lạ.
Khi Triệu Mẫn Chấp xuất hiện, mọi người bắt đầu hóng hớt và xôn xao.
Trong thâm tâm bọn họ nghĩ, người mới cũng chẳng khác gì mấy người trước đó, đều là một lũ tham lam vơ vét cho đầy túi rồi bỏ chạy.
Nhưng!
Những lời của Lục Văn, trong tai đám “người có vai vế” thì đó là những từ ngữ thô lỗ, cục súc và vô học.
Nhưng trong tai người dân thường, lại là lời nói có thể khiến họ hả hê và cảm thấy hi vọng.
Lục Văn thay họ biểu đạt sự oán hận, và cho họ thấy hy vọng.
Điều họ mong đợi ở người lãnh đạo là ít nói lời vô nghĩa mà làm việc thật, thế là hơn tất cả!
Họ không quan tâm phong cách cá nhân của lãnh đạo ra sao, hoặc có phải là một người tài giỏi có khả năng xuất khẩu thành thơ hay không.
Điều họ quan tâm là, ông có đủ bản lĩnh dẫn mọi người kiếm được tiền và sống cuộc sống tốt đẹp không!
Rõ ràng, cái phong cách "thô bạo", "hung hăng" của Lục Văn đã ngay lập tức biến thành anh hùng trong lòng mọi người!
Ta thấy người này cũng có năng lực đấy chứ!
Có tiền còn có khí chất nữa! Lại có trợ lý mà còn có tính khí!
Haiz, nếu là người này, nói không chừng sẽ giúp cho mọi người sống tốt hơn đấy!
Nhưng cuối cùng, Lục Văn phẩy tay một cái rồi bỏ đi.
Số người xem livestream trực tuyến đã vượt quá 10 triệu người!
Ngay cả rất nhiều người ngoài tỉnh cũng xem và liên tục bình luận.
"Tôi thề, đám ngu ngốc ở Tịnh Châu đúng là vứt thần tài đi rồi! Anh ta thì hả hê rồi, nhưng dân Tịnh Châu thì lại gặp xui xẻo!"
"Ha ha ha! Thật là lâu rồi mới gặp chuyện buồn cười như thế này! Mình không có bản lĩnh quản lý doanh nghiệp, mà tài năng xua đuổi nhà đầu tư thì là nhất rồi! Xin chia buồn với dân Tịnh Châu mười phút!"
"Đến loại ngu xuẩn này mà cũng làm lãnh đạo được sao? Ở quê mình mà một doanh nhân nước ngoài đầu tư hai mươi tỷ thì chính quyền địa phương hận không thể dựng tượng đài cho người ta!"
Các bình luận lập tức tràn lan!
Các đoạn video ngắn trích từ buổi livestream lan truyền chóng mặt trên internet, khắp cả Bắc Quốc ai nấy đều xem!
Toàn dân đều bàn tán!
Còn Lục Văn, lúc đi ra ngoài, Tưởng Thi Hàm và Y Ái Mai không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi Lục tổng, chúng tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, thật sự xin lỗi, là tôi hành sự bất lực…"
Tưởng Thi Hàm nói: "Tôi lập tức chuẩn bị xe, chúng ta rời khỏi nơi này."
Lục Văn đứng lại, mặt mỉm cười: "Đi đâu vậy?"
Tưởng Thi Hàm ngớ người: "Không phải ngài nói là về U Châu sao?"
"Cô ngốc à, cứ chờ mà xem. Ta muốn để đám quan lại thối tha đó, phải đến cầu xin ta đến Tịnh Châu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận