Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1131: Chia tay vui vẻ

Thích Mỹ Thược vội vàng nói: "Chắc chắn là đội của anh hiểu lầm rồi, chúng ta đã hẹn rõ là mười giờ tối, ở chỗ này ăn cơm, bàn chuyện làm ăn mà."
Hoắc Văn Đình bò dậy, tìm đến đôi giày cao gót bị cởi ra vứt bên trên, mặt mày bi phẫn: "Lục Văn! Tôi không tha cho anh!"
Lục Văn vội nói: "Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm mà..."
Hoắc Văn Đình khóc đến không ngừng được, giật lấy quần đùi trong tay Lục Văn: "Trả lại cho tôi!"
Lục Văn cũng lúng túng, chết dí tóm lấy không buông tay: "Không phải vậy mà, Văn Đình, em nghe anh giải thích đã..."
Hoắc Văn Đình ra sức giằng: "Anh gọi tôi là gì!?"
"Lão thập bát, em nghe lang quân nói với em đã..."
"Lục! Trình! Văn!" Hoắc Văn Đình khóc đến tan nát: "Anh là cầm thú!"
Lục Văn sững sờ: "Cái này thì ta không phản đối, nhưng mà ta đối với em thật sự không có tâm địa cầm thú..."
"Anh đúng là quá ghê tởm!"
Lục Văn cười: "Không phải mà, em nghe anh giải thích đã, « Bạch Mao Nữ » là kịch hiện đại ở thế giới của anh, nhân vật Hoàng Thế Nhân mặc dù là tên địa chủ bóc lột máu lạnh, nhưng thật sự hắn yêu Hỉ Nhi đó..."
Hoắc Văn Đình khóc lóc hét lên: "Anh bỏ tay ra!"
Lục Văn cũng sắp khóc: "Đại tỷ, em có thể bảo anh bỏ tay ra, nhưng mà đừng có la lối ầm ĩ lên như vậy được không? Ta không chịu nổi đâu!"
Hoắc Văn Đình chấn kinh: "Ta thì chịu nổi chắc!?"
Lúc này, cửa lớn bị đẩy ra, Triệu Cương đứng ở cửa gọi: "Lục tổng, bọn tôi có thể vào không ạ?"
Lục Văn vội nói: "Không thể!"
Bốn tên bảo tiêu lao vào trong, Triệu Cương cũng không cản nổi.
Lục Văn nhanh chóng nói với Thích Mỹ Thược và Lạc Thi Âm: "Biến đi!"
Thích Mỹ Thược và Lạc Thi Âm, hai cô gái mặc Cosplay gợi cảm, chớp mắt đã lao ra ngoài, khinh công cái thế, trực tiếp nhảy lên lầu hai.
Hoắc Văn Đình nhanh chóng buông tay ra, lùi về sau hai bước, Lục Văn định nhét quần đùi vào túi, nhưng hắn phát hiện mình không có túi!
Bốn tên bảo tiêu xông tới.
"Hoắc tổng, chúng tôi nghe thấy cô gọi, có chuyện gì ạ?"
Hoắc Văn Đình vội vàng nói: "Đừng có tới đây! Các người... Cứ đứng ở bên kia thôi!"
Một tên bảo tiêu chỉ vào Lục Văn: "Lục Văn, anh đã làm gì tiểu thư nhà tôi hả!?"
Lục Văn giang hai tay: "Tôi có làm gì đâu, hiểu lầm thôi, chỉ là sơ ý một chút..."
Bỗng phát hiện trong tay mình đang cầm thứ kia, lại không có túi, nên đành phải giả bộ như đó là khăn tay, che miệng nói: "Ai nha, các anh không có chuyện gì thì đến biệt thự của tôi làm gì? Ra ngoài, ra ngoài, bọn tôi đây... Đang học ngoại ngữ thôi mà..."
Hoắc Văn Đình tức điên người!
Cảm giác sao người này lại đáng ghê tởm vậy chứ!?
Giật lấy tay Lục Văn, không để hắn dùng khăn tay che miệng.
Lục Văn để tay ra phía sau: "Ấy... Tôi với Hoắc tổng đang bàn chuyện làm ăn, mấy người ra ngoài đi."
Bốn người nhìn về phía Hoắc Văn Đình, cô là nhân vật lớn, giữ bình tĩnh cũng nhanh.
Loại chuyện này không thể để người khác phát hiện ra được: "Các anh ra ngoài đi, tôi với Lục tổng bàn chuyện làm ăn."
Bốn tên bảo tiêu rất nghi hoặc.
Lục Văn nói: "Bảo mấy người ra ngoài nghe không hiểu à? Ta mặc đồ ngủ là phong cách cá nhân của ta, còn cái khăn tay này... Được rồi, không thèm nói với mấy người nữa. Ra ngoài đi."
… Ngồi tại phòng khách nhỏ.
Lục Văn rất xấu hổ, Hoắc Văn Đình thì nhìn chằm chằm Lục Văn, ánh mắt toàn là sát khí.
"Tôi có thể giải thích."
Lục Văn ngậm miệng, thành khẩn vô cùng: "Vừa mới xác nhận, quả thực là bên chỗ làm việc của cô đã hiểu nhầm thời gian, cho nên... Tôi cứ tưởng là tối đến mới bàn chuyện với cô."
Hoắc Văn Đình vẫn cứ nhìn chằm chằm Lục Văn, không nói lời nào.
"Thật ra không phải như cô nghĩ đâu, kỳ thực ta là cái loại người rất cao thượng, chỉ là... Thêm chút phẩm vị, mà còn... Có hứng thú cao cấp."
Hoắc Văn Đình vẫn cứ không nói gì, chỉ nhìn Lục Văn.
"Nhưng mà chuyện này cô cũng có trách nhiệm đó chứ?"
Hoắc Văn Đình mở to mắt: "Anh nói cái gì!?"
"Tôi đang chơi trốn tìm với bạn gái, cô đột nhiên lại xông vào..."
"Triệu Cương không có nói cho anh là tôi đến à!?"
Lục Văn quay đầu trừng mắt với Triệu Cương: "Hoắc tổng đến, sao không nói với tôi một tiếng!?"
Triệu Cương lo lắng nói: "Tôi cứ tưởng là cô là một phần trò chơi của hai người, hơn nữa lúc ấy anh đã phân phó, khi đã nhập vai thì phải người hí hợp nhất, cần có tinh thần chuyên nghiệp."
Lục Văn bực mình: "Anh ra ngoài, ra ngoài đi."
"Dạ, Hoàng lão gia."
Lục Văn nhặt một cái gối dựa trên ghế ném: "Đồ con chó!"
Lục Văn thở dài: "Tôi thừa nhận, hôm nay tôi có trách nhiệm chính. Cái lệnh hạn chế kia, Thanh Thu đã xác nhận rồi. Ừm... Tôi bảo bọn họ chuẩn bị văn kiện."
Lúc này, Thích Mỹ Thược cùng với Lạc Thi Âm đi xuống.
Chao ôi, hai người vừa rồi còn là mỹ nữ Cosplay, giờ đã thay quần áo, toàn là các cô nàng xinh đẹp chốn công sở.
Trang nhã ổn trọng, ôn hòa tao nhã, gợi cảm mê hồn mà vẫn tự nhiên phóng khoáng.
Đặt mấy phần văn kiện xuống, Lục Văn bắt đầu ký tên, vừa ký vừa lầm bầm:
"Đã nói là mười giờ tối rồi, cho nên, từ ngay từ đầu đã là do các người hiểu lầm, về sau mới dẫn đến bên chúng tôi cũng sai sót. Nhưng mà tóm lại, nguyên nhân chính vẫn là ở bên chỗ làm việc của cô, mấy tên ngốc đó nên cho nghỉ việc đi. Cho loại đại gia như cô làm thư ký, chuyện như vậy cũng có thể hiểu lầm, quả thực là chuyện viển vông. Lần này không có quần lót, lần sau nói không chừng sẽ thành chuyện gì nữa cho xem..."
"Anh im miệng!"
"Mà chuyện múa cột thì được đấy."
"Anh im đi mà!"
Lúc này, điện thoại Lục Văn vang lên.
"Alo, ca à, em bên này đã vào hết chỗ rồi! Hiện tại ba nhóm người sắp gặp mặt. Ca, anh phải xuất hiện nha, nếu không bọn nó có khả năng đánh chết em đấy!"
Lục Văn nói: "Bình tĩnh chút, chắc chắn là bọn nó sẽ đánh chết mày thôi."
"À... Thế hóa ra ca bị anh chơi rồi à?"
"Ăn nói linh tinh, đợi đó."
Lục Văn nói với Hoắc Văn Đình: "Đại tỷ à, văn kiện đâu, ta ký xong rồi, sau này hai ta sẽ không còn xung đột lợi ích nữa. Hiểu lầm thì ta cũng đã giải thích rồi, tuy là có chút mạo phạm, nhưng mà quả thực mọi người đều có trách nhiệm. Ta thì, vẫn còn cái hạng mục khác muốn đi xử lý đây, chỗ này cô cứ tự nhiên."
Hoắc Văn Đình nghiêm túc kiểm tra hợp đồng, sợ Lục Văn giở trò quỷ.
Nhưng mà xem đi xem lại, phát hiện không có vấn đề gì.
Hoắc Văn Đình nhìn Lục Văn: "Tôi đang cần một vị hôn phu, Lục Văn, giúp tôi một lần, cái hạng mục kỹ thuật hàng hải kia, anh vẫn có thể tham gia vào. Chỉ cần anh thận trọng từ lời nói đến hành động..."
"Đại tỷ." Lục Văn cắt ngang lời cô: "Dạo này công việc của ta rất nhiều, cực kỳ nhiều luôn. Ý tốt của cô, ta xin tâm lĩnh, chuyện của Hoắc gia các cô, ta không muốn dính vào một chút nào hết. Sau này thì, chúng ta đừng qua lại với nhau nữa, cô cứ là đại gia của cô, còn ta làm cái Karami nhỏ của ta, từ đây ai lo phận nấy, ai cũng không làm lỡ người nào, được chứ?"
"Ta sẽ cho anh đủ lợi ích."
Lục Văn đứng dậy, lịch sự mỉm cười, đưa tay ra: "Bảo trọng."
Hoắc Văn Đình đứng dậy, thu hợp đồng lại, tức tối đi ra ngoài.
Có gì hơn người chứ!?
Lục Văn bên này cũng vội vàng nói: "Thu dọn đồ đạc, đi đến chỗ Thiên Nhã."
Hoắc Văn Đình ngồi trong xe, nhìn chiếc xe của Lục Văn nhanh chóng phóng đi, trong lòng bỗng dâng lên một sự không cam lòng.
"Bám theo hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận