Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 54: Ngươi là người tốt, hay là người xấu?

"Chương 54: Ngươi là người tốt, hay là người x·ấ·u?
Lục Văn nằm ở trên ghế sofa lớn trong phòng kh·á·c·h, ngẩn người.
"Triệu Cương."
"Lục tổng."
Lục Văn nói: "Ta cho ngươi một khoản tiền, ngươi về nhà đi."
"Lục tổng, ta... Tôi đã làm sai cái gì sao? Có phải vì chuyện tôi không đ·á·n·h con cá đen lớn kia ngày hôm kia không?"
Lục Văn lắc đầu: "Thời gian của ta không còn nhiều, đoán chừng sắp t·h·ă·ng rồi."
"Lục tổng, hay là chúng ta tìm một đại sư xem đi."
Lục Văn cười: "Mấy cái loại đại sư c·h·ó má, đều là mấy tên thần c·ô·n lừa đảo cả."
"Tôi thấy vị đại sư này không phải là thần c·ô·n đâu, ông ấy lợ·i h·ạ·i lắm đó! Rất nhiều người giàu có đều tìm ông ấy để xem cát hung, sự thành bại, cầu duyên, g·i·ả·i hạn!"
Lúc này, chuông cửa vang lên.
"Ai thế nhỉ?"
"Tôi ra xem một chút."
Triệu Cương vừa đi ra một lát đã hớn hở chạy về: "Lục tổng! Là tiểu thư Từ đến rồi!"
Lục Văn bật dậy: "Sao nàng lại tới đây?"
Lời còn chưa dứt, Từ Tuyết Kiều đã bước vào: "Sao tôi không thể đến? Triệu Cương, anh đi ra ngoài đi, tôi với Văn ca có chuyện muốn nói."
"Vâng." Triệu Cương rất biết điều, nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cửa cẩn thận.
Lục Văn nhìn Từ Tuyết Kiều: "Cô muốn làm gì?"
Từ Tuyết Kiều nói: "Không làm gì cả, anh là bạn trai tôi, tôi đến tìm anh chơi thôi!"
"Ai là bạn trai cô? Về nhà tự chơi đi, tôi không có tâm trạng mà đấu đá với cô đâu."
"Hì hì." Từ Tuyết Kiều c·ở·i áo khoác ngoài, để lộ ra bộ trang phục bên trong.
Lục Văn vừa nhìn, ái chà!
Bộ đồ Từ Tuyết Kiều đang mặc thật là quyến rũ.
Bên trong chiếc áo khoác, hóa ra là một bộ trang phục hầu gái cực kỳ đáng yêu, phối cùng tất da chân đen và giày cao gót, sức hút thật là khó cưỡng.
Từ Tuyết Kiều còn lôi từ trong túi ra một đôi tai thỏ đội lên đầu, vừa nhún nhảy vừa tiến đến trước mặt Lục Văn: "Tôi đã từng học múa, hay là múa cho anh xem một bài nhé?"
Lục Văn sắp k·h·ó·c: "Đại tỷ, rốt cuộc cô muốn làm gì vậy?"
"Thì đang hẹn hò với anh đó thôi!"
"Hẹn hò cái gì chứ, tôi sắp phá sản tới nơi rồi đây này!"
"Thật sao?"
"Chắc chắn luôn."
"Không sao đâu, tỷ tỷ sẽ nuôi anh mà, hi hi hi."
Lục Văn nói: "Cô mặc như thế này, không thấy m·ấ·t mặt à? Đến đây, để tôi quay cho cô cái video, rồi gửi cho ba cô xem."
"Cứ quay đi!" Từ Tuyết Kiều không những không sợ mà còn tạo đủ kiểu dáng quyến rũ.
"Cô đúng là không sợ gì cả nhỉ?"
"Sợ cái gì chứ, tôi có phải không mặc đồ đâu, bây giờ có rất nhiều hot girl trên mạng còn mặc đồ thỏ t·h·iếu nữ đóng vai kia kìa, có gì đâu? Ngược lại là anh đó, nếu như video này mà bị lộ ra, tôi sẽ đi tìm Lục thúc thúc, Lục a di, nói anh đ·á·n·h tôi, ng·ược đ·ãi tôi, b·ắ·t n·ạ·t tôi, ép tôi mặc đồ dị hợm giả bộ đáng yêu, để thỏa mãn nhu cầu b·i·ế·n th·á·i của anh đấy...."
Lục Văn chịu thua.
Cô nàng Từ Tuyết Kiều này đúng là da mặt dày như thành trì, cái gì cũng không sợ, mình đúng là hết cách với nàng rồi.
Lục Văn cất điện thoại: "Tâm trạng tôi hiện tại đang rất tệ, thật không có hứng thú tán gẫu với cô những chuyện này."
"À à! Hiểu rồi, hiểu rồi, tôi sẽ khiến anh vui vẻ lên ngay!"
"Cô muốn làm gì?"
Từ Tuyết Kiều lấy điện thoại ra, kết nối vào hệ th·ố·n·g điều khiển nhà thông minh rồi ấn khóa phòng.
Ánh sáng trong phòng kh·á·c·h bắt đầu trở nên lung linh, mờ ảo.
Giai điệu nhạc nhẹ nhàng, lãng mạn, thư giãn mà vẫn ẩn chứa sự quyến rũ bắt đầu vang lên.
Rèm cửa từ từ khép lại, giữa đại sảnh dần dần biến thành một sân nhảy lãng mạn.
Từ Tuyết Kiều kéo đôi tai thỏ, ánh mắt mê ly nhìn Lục Văn, khẽ c·ắ·n môi, một tay chậm rãi đặt lên ng·ự·c, rồi bắt đầu di chuyển bằng những bước đi uyển chuyển.
Lục Văn đột nhiên trợn mắt.
【Cái con mẹ nó, đây là đại tiểu thư nhà họ Từ hả, đây là yêu tinh muốn lấy m·ạ·n·g người thì có!】
【Từ Tuyết Kiều xinh đẹp quá, quá quyến rũ, quá ư là tuyệt vời, quá là chất!】
【Có một người bạn gái như này, có thể hơn được người khác gấp mười lần! Thật đúng là lắm trò, biến hóa vô thường!】
【Ôi mẹ ơi! Bắt đầu nhảy kìa, quá đẹp, đã mắt quá đi! Vóc dáng này! Ánh mắt này!】
【Tôi không xong rồi, thật không xong rồi!】
Lục Văn bật cười.
Đằng nào thì cũng chắc c·h·ế·t rồi, còn không bằng làm một con quỷ phong lưu.
Nghĩ vậy, Lục Văn hai tay ôm đầu, dựa vào lưng ghế, nở nụ cười thưởng thức những điệu nhảy gợi cảm của Từ Tuyết Kiều.
Động tác của Từ Tuyết Kiều rất chậm, nhưng mỗi một động tác đều chứa đựng sức hấp dẫn, rõ ràng là đang cố ý câu dẫn Lục Văn.
Lúc này, Lục Văn khí huyết đang sôi trào, trong đầu không còn suy nghĩ gì, hoàn toàn bị cuốn vào điệu múa như đang được người tình phục vụ của Từ Tuyết Kiều, không thể nào kìm chế được bản thân.
【Cái con bé ch·ế·t tiệt này đúng là lắm chiêu, mà lần nào cũng lừa mình. Nhưng cái điệu múa này đúng là… Khiến người ta hứng tình quá!】
【Hay là hôm nay tại đây thịt nàng luôn?】
Từ Tuyết Kiều bước những bước mèo nhẹ nhàng, từ từ tiến đến gần Lục Văn, bắt đầu tiếp xúc thân thể, khiêu vũ thân mật.
Đường Y Y đã lén lút đi vào, nghe thấy tiếng nhạc cảm thấy kỳ lạ, bèn từ phía sau lén quay, nhận ra đèn trong phòng kh·á·c·h quá tối tăm.
Cho đến khi nhìn thấy Từ Tuyết Kiều q·u·ỳ rạp xuống đất, dán người vào đùi Lục Văn khiêu khích như một chú mèo nhỏ, cô mới hoảng sợ suýt thì hét lên, nhanh chóng bịt miệng lại.
Kia là… Từ Tuyết Kiều! ?
Trời ơi! Cuộc sống riêng của những người có tiền này, thật khiến người ta rợn cả da gà!
Ngày thường thì trang nghiêm đoan chính, thông minh tháo vát.
Ai ngờ phía sau lại dơ bẩn, hạ lưu, d·â·m đãng đến vậy.
Mình phải quay hết lại, để làm bằng chứng!
Đây là cuộc sống riêng của người ta đó sao? Những chuyện này ngoài việc làm cho họ m·ấ·t mặt thì còn có tác dụng gì khác chứ.
Nhưng mà chỉ cần có video này thì có thể x·á·c định rằng, trong khi đang trong giai đoạn đính hôn với Lãnh Thanh Thu, Lục Văn vẫn đang t·ă·m b·ậ·y ở bên ngoài, mà đối tượng không ai khác chính là đại tiểu thư của Từ gia!
Mà hai người bọn họ, thật là biến thái, thật là ghê t·ở·m!
Cái video này, có thể khiến Lục gia, Từ gia và Lãnh gia, cả ba gia tộc đều mất mặt hết.
Nhưng mà mục đích chính của mình không phải là quay những chuyện này, mình đến đây là để tìm chứng cứ!
Chứng cứ Lục Văn làm t·h·u·ố·c giả!
Chứng cứ Lục Văn lợi dụng khu nhà ổ chuột để thu lợi b·ấ·t chính!
Lúc này, Lục Văn khẽ nâng cằm Từ Tuyết Kiều lên, Từ Tuyết Kiều phối hợp nhìn vào mắt Lục Văn, thể hiện sự quyến rũ tột độ.
Lục Văn không kìm được thở ra: "Đồ d·ê con."
"Không t·h·í·c·h!" Từ Tuyết Kiều đỏ mặt, cắn nhẹ vào ngón tay Lục Văn, rồi từ từ leo lên người anh.
Lục Văn hít sâu một hơi.
【C·h·ế·t thì ch·ế·t đi! Giải quyết được cái cô nàng cực phẩm này, ông đây c·h·ế·t cũng không ân hận!】
Từ Tuyết Kiều nghe thấy Lục Văn nghĩ mình vừa ý, đương nhiên là vui mừng không xiết.
Nhưng đúng lúc này, ở ngoài cửa Triệu Cương cất giọng nói lớn: "Lục tổng! Tiểu Lục tổng đến rồi!"
Từ Tuyết Kiều lập tức ngã nhào vào l·ồ·n·g ng·ự·c Lục Văn, Lục Văn vội vàng cài lại thắt lưng: "Sao hắn lại đến vào lúc này! Mẹ kiếp, không đến sớm không đến muộn, cứ thích đến vào cái lúc này!"
Từ Tuyết Kiều nhanh chóng mặc áo khoác ngoài vào, vừa cười hì hì vừa nói: "Lục tổng, đừng trách em nha, bây giờ anh tự mà nhịn nha!"
"Tránh mặt đi, mau trốn đi! Đừng để em trai anh nhìn thấy cô!"
"Sợ gì chứ?"
"Tóm lại mau trốn đi!"
Đầu óc Lục Văn đã hoàn toàn tỉnh táo lại, chợt thấy mình vừa nãy quá là cầm thú.
【Đằng nào thì mình cũng c·h·ế·t chắc rồi, hà tất gì mà phải kéo Từ Tuyết Kiều vô tội vào làm bia đỡ đạn? Rốt cuộc mình đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?】
【Ai, cô gái tốt, yêu đương với nàng chắc hẳn thú vị lắm đây, tiếc là mình không có cái số đó.】
Từ Tuyết Kiều cười tủm tỉm, trốn vào một phòng thay đồ.
Lục Vũ bước vào: "Anh, oa, phòng của anh đúng là đẹp thật, cái nhà này không dưới mấy ngàn vạn nhỉ?"
Lục Văn nhìn Lục Vũ, mặt mày xám xịt: "Cậu chịu ló mặt ra rồi à?"
"Hắc hắc, anh, em... dạo này kinh tế có chút khó khăn, muốn xin anh chút tiền tiêu vặt."
"À, kinh tế khó khăn à?"
"Vâng."
"Kinh tế không khó khăn, thì chắc gì cậu đã đến gặp anh."
"Anh, không phải chỉ là lô dược liệu đó thôi sao! Anh đốt rồi thì cũng thôi, em đâu có trách anh."
Lục Văn mở to mắt, đứng bật dậy: "Cậu nói gì? Nói lại lần nữa xem?"
"Em..."
Lục Văn nói: "Tôi cho cậu xuống xưởng t·h·u·ố·c làm quản lý, vậy mà cậu lại kéo bè kết p·h·á·i, chèn ép phe kỹ thuật, lộng hành chuyên quyền, cái này không nói làm gì, mà cậu dám động vào thành phần của dược phẩm, lá gan cậu cũng quá lớn rồi đấy!"
"Em không phải là để tiết kiệm chi phí sao?"
"Tiết kiệm chi phí?"
"Rất nhiều xưởng t·h·u·ố·c đều làm như vậy, chúng ta không giảm chi phí xuống thì sẽ mất thị trường thôi."
Lục Văn nhìn Lục Vũ: "Lục Vũ, từ nay về sau, cậu không được bén mảng đến xưởng t·h·u·ố·c nữa! Nghe rõ chưa? Cậu thấy mình giỏi khi dùng chiêu ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu để tiết kiệm chi phí lắm sao? Cái trò bẩn thỉu này ai chả làm được, tôi đúng là nhìn rõ mặt cậu rồi!"
Đường Y Y núp ở một góc, vừa quay vừa hưng phấn.
Quá tuyệt! Không ngờ hôm nay mình đến đúng lúc như vậy, vừa hay quay được chứng cứ anh em Lục gia lũng đoạn xưởng t·h·u·ố·c!
Chỉ cần cái video này tung ra, bảo đảm xưởng t·h·u·ố·c số chín đóng cửa ngay lập tức! Cổ phiếu Lục gia cũng tụt giá không phanh! Mà anh em Lục Văn, Lục Vũ cũng sẽ bị lôi ra pháp luật mà xử lý!
Lục Vũ bất mãn ầm ĩ: "Anh! Mấy ngày nay anh sao thế? Cách làm ăn của em chẳng phải do anh dạy sao? Phàm là chuyện gì lợi nhuận phải đặt lên hàng đầu, người dân thấp kém là sản phẩm mà chúng ta, những nhà tư bản cắt cổ, bọn họ sống tốt hay không, khỏe mạnh hay không, không liên quan gì đến chúng ta, thứ chúng ta cần làm là bắt bọn họ ngoan ngoãn móc hầu bao ra, đây chẳng phải là cái luật bất thành văn mà trước nay chúng ta vẫn luôn tôn sùng sao?"
Lục Văn vừa hận thằng em, vừa hận bản thân.
Hận thằng em đã lớn từng này rồi mà vẫn không phân biệt được đúng sai, không có chủ kiến.
Hận bản thân lại x·u·y·ê·n việt thành một tên phản diện, đã là một kẻ cặn bã hỏng hết cả cốt cách, lại còn dạy hư luôn cả em trai mình.
Lục Văn mạnh tay tự tát mình một cái, thầm rủa mình tạo nghiệt.
Lục Vũ hoàn toàn không hiểu Lục Văn, thấy anh ta tự đánh mình thì ngơ ngác: "Anh, anh không cần phải hối hận vậy đâu. Anh cho em về xưởng t·h·u·ố·c, em đảm bảo, không quá ba tháng, em sẽ thu phục đám già đầu đó, để xưởng t·h·u·ố·c vẫn do anh em mình định đoạt. Đến lúc đó, chúng ta muốn vơ vét bao nhiêu cũng được...."
"Câm miệng!"
Lục Văn ôm n·g·ự·c, cảm thấy mình sắp t·á·i ph·át b·ệ·n·h tim rồi.
"Vũ à."
"Anh."
"Cậu nhớ kỹ."
"Dạ."
Lục Văn một tay ôm Lục Vũ, tay còn lại ôm n·g·ự·c: "Những gì trước kia của anh, anh không nhớ rõ nữa, nhưng từ nay về sau, cậu hãy tránh xa cái xưởng t·h·u·ố·c đó ra. Xưởng t·h·u·ố·c không giống những nơi khác, phải do người chuyên nghiệp đến quản lý, cậu với anh đều không chuyên, sau này nghe lời Từ Tuyết Kiều hết."
Lục Vũ cảnh giác nhìn anh trai mình: "Anh, cái con t·i·ệ·n nhân Từ Tuyết Kiều đó luôn đối đầu với chúng ta, nếu không phải tại anh bày mưu tính kế, tống nó ra nước ngoài hơn nửa năm nay, làm sao chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy chứ? Nó quay về lần này, em thấy là đang tìm chúng ta gây chuyện, tuyệt đối không thể để xưởng t·h·u·ố·c cho người họ Từ được!"
Lục Văn tức giận bừng bừng: "Không giao cho nó thì giao cho cậu hả? T·h·u·ố·c! T·h·u·ố·c đó! Đó là t·h·u·ố·c để chữa bệnh cứu người! Những người dân lao động lam lũ, vất vả, bị bệnh phải bỏ tiền ra để có được sức khỏe, còn tiếp tục cày cuốc kiếm tiền nuôi gia đình! Những ai mà dám rút tiền từ đó chính là đồ súc sinh, khốn nạn! Rốt cuộc cậu có nghe hiểu tiếng người không vậy hả!?"
Từ Tuyết Kiều ở một bên nghe, vốn còn đang tức giận.
Không ngờ Lục Văn đúng là cáo già, nửa năm qua mình đi học hỏi kinh nghiệm là nằm trong tính toán của hắn, hắn chỉ là muốn mình rút khỏi xưởng t·h·u·ố·c thôi.
Nhưng mà càng nghe, nàng càng mơ hồ.
Rốt cuộc là mình không hiểu nổi cái tên Lục Văn này nữa rồi? Những lời hắn vừa nói là cố tình để cho mình nghe, hay là những suy nghĩ thật sự trong lòng hắn?
Đường Y Y cũng thấy khó hiểu.
Nếu tính theo những lời này, Lục Văn không phải người xấu ư!
Hắn phát hiện ra vấn đề, xử lý vấn đề, giải quyết vấn đề, rồi tự gánh vác trách nhiệm.
Hơn nữa hiện tại còn muốn đá thằng em mình ra khỏi ban quản lý của xưởng t·h·u·ố·c, ngăn chặn những chuyện tương tự tái diễn.
Mà... Lục Văn, đúng là chính tay anh ta đã tiêu hủy cả mấy trăm triệu thành phẩm t·h·u·ố·c.
Vậy...ít nhất thì, đối với chuyện này…Lục Văn được tính là người tốt đấy chứ!
Lúc này Triệu Cương lại hớt hải chạy vào: "Lục tổng, tiểu thiếu gia, Trần tổng đến rồi!"
Lục Văn hỏi: "Trần tổng nào?"
"Là Trần Mộng Vân đó!"
Lúc này Lục Vũ liền hoảng: "Anh, em... em trốn một lát, trốn đi đã...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận