Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1217: Người liền không thể quá thiện

Khương Tiểu Hổ thở nhẹ ra một hơi. Quay đầu muốn tìm người đã túm mình lại, phát hiện đều là người nhà họ Khương, không có gì đặc biệt. Bạch Môn Nha cười nói: "Thế nào? Hổ Điện?" Khương Tiểu Hổ ngớ người: "Có gì mà đắc ý chứ? Cũng như ngươi và ta thôi, không thắng không thua là được!" Khương Tiểu Hổ đi đến trước mặt Lục Văn, đối diện với người huynh đệ kết nghĩa này. Mình thật là… có lúc rất muốn đạp chết hắn! Thật sự, mình nghĩ đạp chết hắn dễ như trở bàn tay ấy chứ! Khương Tiểu Hổ nhận lại thanh Thiên Dược kiếm, ném cho người hầu, người hầu nhanh chóng lấy ra vải sạch, đổ rượu lên, lau đi lau lại mấy lượt, ngay cả chuôi kiếm cũng cẩn thận từng li từng tí. Khương Tiểu Hổ nhìn Lục Văn, ánh mắt không vui, lỗ mũi phì phò. Thiết Kiếm Thư không muốn để mình thất bại, để Khương Tiểu Hổ nói chuyện không trượng nghĩa, chẳng phải là một cái mạng thôi sao! Cho ngươi đấy! Thiết Kiếm Thư xách trường kiếm của mình lên: "Hổ Điện, Kiếm Thư không đủ năng lực! Kiếp sau, Kiếm Thư sẽ cố gắng tu luyện, rồi lại đến phụng sự Hổ Điện..." Thiết Kiếm Thư định rút kiếm tự vẫn, Lục Văn nhìn Khương Tiểu Hổ rồi ngáp một cái. Khương Tiểu Hổ trừng mắt nhìn Lục Văn, vung tay lên, đánh bay trường kiếm của Thiết Kiếm Thư, bình tĩnh nói: "Chẳng qua là không thắng thôi, ngược lại cũng đâu có thua. Ngươi là huynh đệ kết nghĩa của ta, là đồ đệ của Hồn Thiên Cương đánh thành ngang tay, chỗ nào mà chẳng nở mày nở mặt chứ." Khương Tiểu Hổ quay đầu vỗ vỗ vai hắn: "Mấy tên đội trưởng kia, đối mặt với Lục Văn, cũng chưa chắc chiếm được tiện nghi. Hắn mạnh lắm, ngươi biết đấy." Rồi cười một tiếng: "Chẳng phải nói, muốn vì nhà họ Khương thủ hộ thiên hạ sao? Đi chữa thương đi." Thiết Kiếm Thư biết, đây là Hổ Điện đang cho mình một bậc thang. Nếu còn không bước xuống, thì thật là cho mặt không biết điều. Không thể làm gì khác hơn là nói: "Ân trọng của Hổ Điện, Kiếm Thư xin lấy sinh tử báo đáp!" Lục Văn và Khương Tiểu Hổ, hai người bình tĩnh nhìn nhau, không được vài giây, Lục Văn đã nhe răng cười. "Đại ca, thật thiệt thòi cho ngài mà thưởng cho lão đệ thanh kiếm này!" Khương Tiểu Hổ liếc hắn, xoay người bỏ đi. Lục Văn ôm vết thương, lẽo đẽo theo sau: "Nói cho cùng, ngài vẫn xem ta là huynh đệ, hôm nay nếu không có thanh kiếm này của ngài, huynh đệ ta ngã, ta không còn mặt mũi, thì cái áo khoác ngoài kia cho hắn!" Khương Tiểu Hổ đứng lại: "Lục Văn, người nhà họ Khương, lời nói phải giữ lấy lời. Ngươi phải nhớ kỹ, câu này có giá trị ngàn vàng đấy." "Vâng vâng vâng." Khương Tiểu Hổ nói: "Bắt Âu Dương Phấn cùng cái tên gì ấy...gọi là gì nhỉ?" "Phan An." "Phan An bắt lại cho ta!" Khương Tiểu Hổ nói: "Còn những người khác…" Hắn hậm hực trừng Lục Văn: "Biến đi!" Lục Văn ôm quyền chắp tay, chạy đến trước mặt Tiểu Hầu Tử: "Tiểu Hầu Tử, đi thôi, cùng ca về nhà." Tiểu Hầu Tử rất hưng phấn: "Ca ca ngươi giỏi quá!" "Đương nhiên rồi!" Lục Văn ôm lấy Tiểu Hầu Tử, như ôm một đứa trẻ con vậy, để nàng ngồi trên cánh tay mình: "Ca ngươi lợi hại cỡ nào cơ chứ!" Đi đến trước mặt Thiết Kiếm Thư, Lục Văn nhe răng cười một tiếng: "Thiết ca." Thiết Kiếm Thư nhìn Lục Văn, mặt đỏ lên: "Lục tổng còn có gì chỉ giáo?" "Ui chao, không có gì, đây là Tiểu Hồi Thiên Hoàn, ngài cứ cầm lấy." "Nhà họ Khương tự có đan dược chữa thương, không dám tiêu tốn chỗ tốt của Lục tổng." "Cầm để phòng thân chứ sao! Hôm nay ngài nhường nhịn ta nhiều lần, trong lòng huynh đệ có biết. Hì hì." Vừa nói vừa ném Tiểu Hồi Thiên Hoàn cho hắn, mình ôm Khương Tiểu Hầu rồi đi. Thiết Kiếm Thư nhìn bóng lưng hắn, hồi lâu, đột nhiên cười khổ một tiếng. Chuyện này là sao chứ! Hổ Điện bảo ta chém chết hắn, Hầu Điện thì lại một mực bảo vệ hắn… Hôm nay nếu không phải Lục Văn, mình thật đã đâm đầu vào chỗ chết rồi. Tỉnh táo lại thì hắn kỳ thực cũng đã hiểu rõ. Cứ nhìn ánh mắt của Hầu Điện kia là biết, mình căn bản không giết được Lục Văn! Vậy cái màn khoe khoang lúc đầu thì sao? Cho nên, trận này, từ đầu mình đã không thể thắng được. Lục Văn hắn có thể thua, nhưng quyết không thể chết. Bất quá, hành động trượng nghĩa sau cùng của Lục Văn, vẫn khiến Thiết Kiếm Thư bỗng nảy sinh một loại khâm phục với hắn. Dù nói thế nào, gã này, thực ra cũng là một hảo hán! Chỉ là cái tính hay vâng dạ thường ngày ấy thôi… Mà nói đi thì cũng phải nói lại, ai mà dám cứng đầu với nhà họ Khương được chứ? Hắn dám như vậy, đã được coi là thạch phá thiên kinh rồi đấy chứ? Khương Tiểu Hổ đi đến trước mặt Bạch Môn Nha. Bạch Môn Nha đắc ý nói: "Hổ Điện một lần thả đi bốn người, nếu tình báo không khớp, tính thế nào?" Khương Tiểu Hổ nói: "Thời điểm đánh cược, Bạch gia chủ cũng ở hiện trường, cũng không có ngăn cản, hơn nữa còn xem rất thích thú. Ở đây người có danh lớn nhất là ngươi, vì vậy, ngươi chịu trách nhiệm đi!" Bạch Môn Nha cười ha hả: "Được thôi." Lúc này đám người dẫn Âu Dương Phấn qua. Âu Dương Phấn cực lực giải thích: "Hổ Điện, Âu Dương gia chúng ta, đối với Khương gia trung thành tuyệt đối a! Hổ Điện, ngài biết mà…" Khương Tiểu Hổ trừng mắt: "Các ngươi làm gì đấy!?" Âu Dương Phấn lập tức nói: "Đúng rồi! Buồn cười! Trói chặt quá, Hổ Điện, trói rùa cũng không trói chặt như thế này…" Khương Tiểu Hổ giận dữ: "Sao không bịt miệng hắn lại!?" Âu Dương Phấn ngẩn người: "Không phải… Hổ Điện, ta là… Ta là Âu Dương Phấn mà… Ta là… Ô ô ô ô…" Bị bịt miệng lại, bị tóm đi. Phan An cũng bị áp giải qua, hắn cực lực giải thích: "Hổ Điện, ta nghĩ đây là một sự hiểu lầm, chỉ cần để ta gọi điện thoại, chúng ta có thể giải thích rõ ràng sự hiểu lầm này. Đến lúc đó ngài không những không trách ta, còn sẽ thả ta, xin lỗi ta, mời ta ăn cơm, trong bữa tiệc nâng ly kính ta, chúng ta là… Ô ô ô…" Cũng bị bịt miệng lại, mang đi. Sau cùng, người đi đến là Thiết Kiếm Thư. "Hổ Điện." Khương Tiểu Hổ cười, vỗ vỗ vai hắn: "Thương không nặng chứ?" "Không nặng, đã uống thuốc. Hổ Điện, ta..." Khương Tiểu Hổ ngắt lời: "Ngươi giết không được hắn." Bị Khương Tiểu Hổ nói toạc ra, Thiết Kiếm Thư có chút cảm động: "Hầu Điện cứ vậy mà đi cùng hắn sao?" Khương Tiểu Hổ cười khổ: "Người nhà họ Khương ai mà cản nổi cái vị tổ tông kia chứ?" Thiết Kiếm Thư nói: "Thái Cổ Viên Thần quá mức quỷ dị, hắn…" Khương Tiểu Hổ nhìn Thiết Kiếm Thư: "Đúng vậy, quá quỷ dị. Ngươi nói xem, nếu như Lục Văn trưởng thành, có thể nhận được tài nguyên của nhà họ Khương… Sẽ không phải…" Thiết Kiếm Thư nói: "Thiên Cương, Địa Sát, Ngũ Lão Ông bọn họ… Ai cũng đâu giống người thiếu tài nguyên chứ! Bọn họ muốn gì đều có, cả cái giang hồ đều sẽ cung cấp tài nguyên cho họ." Khương Tiểu Hổ lắc đầu: "Sư phụ ta còn chẳng mấy khi quản ta." "Hả!? Không phải chứ!?" "Đúng vậy." Khương Tiểu Hổ nói: "Sư phụ ta nói tâm tính ta như này, làm không được thầy thuốc; cá tính như ta đây, lại không quen dùng độc; còn công phu thì công phu của nhà họ Khương hiểu được là đủ rồi, ông ấy có thể dạy ta rất ít." "Vậy… Ông ấy ở nhà họ Khương, liền cái gì cũng không dạy ngài sao?" Khương Tiểu Hổ nói: "Ngược lại cũng dạy một chút. Ai mà tính không bằng trời, ngươi thế nào rồi?" "Nga, cái này là Tiểu Hồi Thiên Hoàn mà Lục Văn cho ta trước khi đi, thuộc hạ không dám chiếm riêng, đặc biệt đến dâng ngài." "Dừng đã! Ra tay cũng hào phóng ghê. Ngay trước mắt ta mà còn muốn mua chuộc nhân tâm… Ái, không đúng… Cái bình này…?" Khương Tiểu Hổ quay đầu gầm lên: "Đuổi theo cho ta! Bắt Lục Văn… Không, tất cả mọi người! Đều bắt về cho ta! Đặc biệt là Lục Văn! Phải bắt sống!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận