Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1182: Tất cả vết thương! Đều vá!

Chương 1182: Tất cả vết thương! Đều vá!
Trong lòng đất một biệt thự cũ kỹ.
Đám người nhấc Âu Dương Tả Hằng lên, xuống thang máy chạy điên cuồng trong hành lang:
"Bố Cốc tiên sinh! Bố Cốc tiên sinh! Nhanh! Nhanh cứu gia chủ chúng ta!"
Vừa vào đã thấy A Lai mấy người và năm tiểu cường đang ở cửa, vẻ mặt hết sức phiền muộn.
"Chuyện gì xảy ra?"
A Lai lười biếng nói: "Bố Cốc tiên sinh bệnh cũ tái phát, hôm nay không chịu mở cửa."
Có người nói: "Vậy thì để thiếu gia và chúa công ở ngoài kia chờ chết sao!?"
A Lai lập tức đứng phắt dậy: "Chúa công!?"
Mấy người xông tới, cuống cuồng, vội theo bộ đàm cầu xin:
"Bố Cốc tiên sinh, nhìn vào giao tình của Âu Dương gia với ngài, mời ngài nhất định mở cửa cứu người! Chúa công nhà ta trúng 108 đao...nguy cấp sớm tối rồi!"
Năm tiểu cường đứng ở một bên, đều nhìn về phía này.
"Ta dựa vào!" Kim Đà Vương nói: "Kia là Âu Dương Tả Hằng của Âu Dương gia? Không phải, chúng ta mới vừa rồi thấy hắn còn rất tốt mà?"
Quân sư mỉm cười: "Lần cuối ngươi thấy hắn, là đang cùng ai vậy?"
"Cùng thiếu chủ nhà ta... Á!"
Kim Đà Vương lắc đầu thán phục: "Ghê gớm!"
Ngân Đà Vương lo lắng: "Mọi người, Lục tổng sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Nói bậy bạ gì thế?" Thiết Thác Vương nói: "Trước đây Lục tổng một chút công sức cũng không có, chẳng phải cũng đùa giỡn chúng ta xoay vòng? Gặp Lục tổng, võ công cao cũng không dùng được."
"Chính là." Đồng Đà Vương nói: "Thuộc hạ giờ thật sự cảm thấy Lục tổng quả là thâm bất khả trắc!"
Cửa lớn mở ra, một người phụ nữ đội mũ rộng vành, che kín mặt, giọng khàn khàn: "Vào đi."
Tất cả mọi người đều xô đẩy chủ tử của mình vào trong, Âu Dương Tả Hằng vào trước, Âu Dương Phấn vào sau.
Trong phòng phẫu thuật u ám.
Bố Cốc tiên sinh cũng đội mũ rộng vành, mang mặt nạ:
"Sao lại tới tìm ta? Ta nói, hai người này sao thành ra cái dạng này rồi?"
"Mời Bố Cốc tiên sinh thi triển thần cấp y thuật, trị liệu cho chúa công và thiếu gia nhà ta!"
"Ừm... Vậy trị liệu như thế nào?"
Tất cả mọi người ngơ ngác.
Vị Bố Cốc tiên sinh này, vốn luôn bí ẩn khó lường, tính tình cổ quái. Nhưng với Âu Dương gia, cũng được coi là đối tác chiến lược.
Mấu chốt là, y thuật của hắn cao siêu, có năng lực quỷ thần khó lường!
Nhưng hỏi chúng ta trị liệu như thế nào, có phải là quá đáng lắm rồi không?
Bố Cốc tiên sinh che mặt nạ: "Sao mà thối vậy? Ăn cứt à nha?"
"Không phải ăn cứt! Là nôn phân."
"Cái này không kéo thế này!" Bố Cốc tiên sinh bất mãn nói: "Ta làm nghề y có nguyên tắc, không chữa nôn phân, mang đi, mang đi!"
A Lai quỳ trên mặt đất khẩn cầu: "Tiên sinh, đây là thiếu chủ nhà ta mà! Xin tiên sinh cứu một mạng cho hắn!"
"Thật sao? Ồ, đây là Âu Dương Phấn à? Ồ ồ, quả nhiên là rất kém..."
Một người khác nói: "Tiên sinh, chúa công nhà ta bị rất nhiều vết đao, có thể bị thương đến nội tạng, mời ngài đích thân chữa trị, cũng vá lại vết thương!"
A Lai cũng nói: "Thiếu gia nhà ta cũng vậy, mời ngài vui lòng giúp hắn chữa trị, cũng vá lại tất cả vết thương!"
Bố Cốc nhìn A Lai: "Tất cả vết thương?"
"Đúng, tất cả."
"Tức là... chỉ cần là vết thương, thì phải vá lại?"
"Đương nhiên!"
"Tốt tốt tốt, ngươi nhớ kỹ lời này nhé."
A Lai ngẩn người, thầm nghĩ mình nói có vấn đề gì sao? Vá lại vết thương, không vá tất cả thì còn để hai cái mà ngắm à?
"Được rồi, ta hiểu thỉnh cầu của các ngươi, đều ra ngoài đi!"
"Tiên sinh, gia chủ chúng ta..."
"Ây da ra đi ra đi, ra hết đi!" Bố Cốc không kiên nhẫn nói: "Còn không ra, ta không cứu ai hết."
Mọi người không còn cách nào khác, đành phải đi ra.
Cửa lớn đóng sập, Khương Tiểu Hầu tháo mặt nạ ra, thở phào: "Hô... nghẹn chết mất."
Địa Sát công cũng tháo mặt nạ, bỏ áo choàng: "Mẹ nó, làm cái lang băm, cũng phải thần bí như thế, thật là muốn nghẹn mà!"
Khương Tiểu Hầu mỉm cười: "Cảm giác thần bí đấy chứ, làm phải cá tính chút, mới gọi là có tiền cũng không mua được, mới dễ kiếm tiền."
Địa Sát công gật gật đầu: "Thả hai tên ngu xuẩn kia ra rồi, lão tử mới không để chúng nó vá lại vết thương."
Bố Cốc và trợ thủ bị lôi ra, hắn ra lệnh: "Chữa trị, phẫu thuật, phải vá hết tất cả vết thương của chúng, nhớ đấy, là tất cả, đều phải vá kín!"
Bố Cốc gật đầu: "Tiểu nhân nhất định dựa theo lời dặn của Địa Sát công mà làm, dưới sự chỉ đạo anh minh của Địa Sát công, dưới sự giám sát chặt chẽ của Hầu Điện, làm tốt hai ca phẫu thuật này, vì Địa Sát công, vì Hầu Tử điện hạ, kính dâng thanh xuân và nhiệt huyết của tiểu nhân... bla bla..."
Địa Sát công tát hắn một cái: "Làm việc! Nói nhiều làm gì!"
"Vâng vâng vâng, ái chà, Địa Sát công sức tay thật lớn, hắc, quả nhiên là một đời tông sư!"
Khương Tiểu Hầu liếc mắt: "Phiền chết đi được, chỗ bọn chúng rách nát thế này, nhìn thôi cũng thấy chẳng phải nơi làm ăn tốt."
Địa Sát công phẩy phẩy tay: "Thối quá, chúng ta ra ngoài nói chuyện. Hai người siêng năng làm việc nhé, làm không tốt, ta chơi chết các ngươi!"
"Vâng vâng vâng, thuộc hạ biết rồi, thuộc hạ hiểu mà, đắc tội Địa Sát công và Hầu Điện thì Âu Dương gia phế luôn, hừ! Ta sớm đã ghét chúng, nếu không vì bị bọn chúng dâm uy chèn ép, đánh không lại bọn chúng..."
"Im miệng! Làm việc! Sau này phải biết rõ mình đang làm vì ai!"
"Vâng vâng vâng, thuộc hạ hiểu mà, về sau thuộc hạ sẽ không thèm để ý đến Âu Dương gia nữa, sẽ không lại bị dâm uy của chúng nó chèn ép, làm chuyện thất đức này nữa. Thuộc hạ sau này chỉ chịu sự dâm uy của Địa Sát công ngài..."
"Thật là phiền. Nếu không thấy ngươi có chút tác dụng, ta đã đập chết ngươi rồi!"
"Vâng vâng vâng, Địa Sát công thật là uy phong!"
Ngoài cửa.
Khương Tiểu Hầu buồn chán chơi sỏi: "Chán quá, cũng không biết ca ca kia bên kia thế nào rồi."
Địa Sát công uống rượu: "Bên cạnh hắn có Sầm Tiên Nhi và Quan Thư Nãi mà, hai nha đầu đó thực lực mạnh lắm, sẽ không để hắn chịu thiệt đâu."
"Hai cái đồ đê tiện!" Khương Tiểu Hầu sắc mặt tức giận: "Dám câu dẫn ca ca ta!"
"Ngươi gấp cũng vô dụng! Bản thân ngươi cũng phải nỗ lực lên!"
Khương Tiểu Hầu ủy khuất nói: "Ta cố gắng rồi, ca ca không thích ta!"
"Ha ha ha! Ngươi biến thành bộ dạng con nít như thế, hắn có thể thích ngươi sao? Ngươi cứ bộ dạng như thế đi câu dẫn hắn, khẳng định được!"
"Ta không dám." Khương Tiểu Hầu cúi đầu: "Gần đây cảm xúc ca ca thật ra không tốt lắm, ghét nhất là có người lừa hắn. Mà hắn là người lừa người mà, ta biết rõ cảm giác đó. Nếu để hắn biết ta chính là Tiểu Hầu tử... có thể... sẽ không thèm để ý tới ta nữa."
Địa Sát công gật đầu: "Ừm, vậy cũng ngược lại là đúng. Mà nói đi nói lại, ta cũng lừa hắn, vậy... ngươi nói hắn không tức thì ta cũng muốn chém chứ?"
Khương Tiểu Hầu cười khúc khích: "Ngươi cái này gọi là già mà không kính."
Địa Sát công nói: "Ta bày cho hắn một sân khấu lớn thế này, còn cầm cả một đại gia tộc để cho hắn luyện tập, đáng lẽ hắn phải cảm ơn ta! Cả đời ta chưa từng đối tốt với ai như vậy đấy!"
"Vâng vâng vâng! Địa Sát tiền bối vất vả rồi, ái u, ngài cứ giúp ca ca ta đi! Hắn không giống Long Ngạo Thiên, có dã tâm lớn vậy, không có động lực, hắn cứ muốn yên ổn làm người có tiền thôi."
"Tốt tốt tốt! Đúng là... Tiểu Hầu tử, ta đây đều là nể mặt mũi của ngươi."
Khương Tiểu Hầu cười hì hì: "Địa Sát công vất vả rồi! Về sau ca ca cưới ta, ta sẽ mời ngài uống rượu! Hì hì!"
Địa Sát công thở dài: "Tính đi tính lại không ra sau này các ngươi sẽ thế nào..."
Lúc này, trợ thủ bên trong nói: "Oa, thiếu gia vết thương ở cúc hoa lớn nhất, có vá không?"
Bố Cốc nói: "Nói thừa! Tiền bối đã nói thế nào? Cứ thế mà làm thôi!"
"Vậy Âu Dương Tả Hằng đâu? Cúc hoa của hắn đâu có bị thương."
Bố Cốc vung một dao phẫu thuật xuống: "Bây giờ thì có."
Bạn cần đăng nhập để bình luận