Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1100: Lưỡng tình tương duyệt! ?

Chương 1100: Lưỡng tình tương duyệt!?
Tất cả mọi người nhìn sang, đều có chút ngoài ý muốn.
Khương Thương cười ha ha một tiếng: "Ai da, cháu gái lớn của ta trở về rồi á! Ha ha ha... Nhanh đến đây, nhanh tới đây."
Mặc Trần cười ha ha một tiếng: "Tiểu Hầu tử càng thêm tuấn tú, Lão Thương, là nên gả đi rồi!"
Khương Thương nói: "Còn nhỏ đâu, ai da, ta thật không nỡ mà! Cháu gái ta tuổi còn nhỏ, ta còn chưa thương đủ đâu."
Hạ Vạn Niên nói: "Nhanh, để đại chất nữ mau chóng ngồi vào vị trí."
Khương Tiểu Hầu chậm rãi đi tới, quả thực là thục nữ phong phạm mười phần, hơn nữa có vẻ ung dung và lộng lẫy của công chúa một nước.
Đi đến trước mặt, khẽ khom người, cung kính chào hỏi: "Tiểu Hầu tử tham kiến Dược Ông, Nam Cực Tiên Ông, Điếu Ông ba vị tiền bối, được thấy ba vị tiền bối tôn vinh, Tiểu Hầu tử cảm thấy vô cùng vinh hạnh."
Điếu Ông và Nam Cực liếc nhau, thầm nghĩ chúng ta đâu phải lần đầu tiên gặp mặt, con bé này diễn kịch rất giỏi.
Nhưng là đều giả vờ như chưa từng gặp qua.
Điếu Ông vui mừng nói: "Ôi chao, con bé này lớn lên xinh đẹp quá! Khương Thương, ngươi có phúc lớn rồi đó!"
Nam Cực Tiên Ông cũng nói: "Nghe danh đã lâu Khương gia có một hổ một khỉ, đều là những nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất, quả nhiên, Hầu tử điện hạ thật thông tuệ hơn người, khí chất cao quý!"
Dược Ông nhìn nàng một cái, nheo mắt lại: Cái trận tử cứ lảng vảng gần chỗ chúng ta nãy giờ là nàng à? Chẳng lẽ đan dược là nàng trộm? Không liên quan đến chuyện của Tiểu Hổ? Để nhìn kỹ đã.
Dược Ông cười một tiếng: "Mau đứng lên đi, bọn ta đám lão già này không có nhiều quy củ như vậy."
Khương Tiểu Hầu lại lần lượt hướng Mặc Trần, Hạ Vạn Niên và Bạch Môn Nha làm lễ, lại gọi Khương Ba Chính là phụ thân, sau cùng, nhìn Lục Văn, hơi nghiêng đầu, khóe miệng mỉm cười: "Vị ca ca này là..."
Lục Văn sớm đã nhìn chằm chằm vào nàng!
Giống! Giống đến bảy, tám phần!
Người phụ nữ kia, ép ta gϊếŧ người, ép ta đào áo khoác ngoài, ép ta làm nhiều chuyện xấu xa, còn gây rối, hơn phân nửa chính là nàng!
Lục Văn thử dùng ảo tưởng lực để nàng đeo mặt nạ.
Thanh âm khác với trước, trước kia thì lạnh như băng, hiện tại lại ngọt ngào nhu thuận; bất quá âm sắc thì rất giống.
Đáng tiếc, nàng mặc nhiều quần áo quá, nếu lộ ra cặp đùi to, chắc chắn ta có thể xác định!
Không, như thế này cũng có thể xác định đến bảy, tám phần rồi!
Khương Thương lập tức nói: "Đây là cao đồ của Hồn Thiên Cương tiền bối, tên gọi Lục Văn."
Khương Tiểu Hầu không nhúc nhích, tròng mắt từ trên xuống dưới nhìn một lần, mỉm cười, hơi có ý giễu cợt.
Lục Văn nheo mắt lại:【 Sao nhìn thế nào cũng thấy giống ả đàn bà xấu xa kia!】
Khương Tiểu Hầu khẽ khom người: "Tiểu Hầu tử gặp qua Văn ca ca, Văn ca ca... vì sao không mặc quần áo?"
Lục Văn sững sờ, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình cười.
【 Cười đi, các ngươi cái đám vương bát đản! Không một ai là người tốt! Sớm muộn cũng giày vò chết các ngươi!】
Lục Văn cười ha ha một tiếng: "Phong cách cá nhân thôi. Oa, Hầu tử muội muội thật xinh đẹp a! Hân hạnh, hân hạnh."
Lục Văn vừa nói xong, liền bưng chén rượu lên uống, không để ý đến Tiểu Hầu tử nữa.
Bốn nha hoàn giúp Tiểu Hầu tử cởi lễ phục, Tiểu Hầu tử cung kính ngồi vào bàn.
Yến hội tiến vào giai đoạn tiếp theo.
Ở nhà Lão Khương uống rượu, đương nhiên khó tránh khỏi phải khen Khương gia một chút, trên bàn có Tiểu Hầu tử, tự nhiên mọi người đều khen ngợi.
Khương Tiểu Hầu nói chuyện khéo léo, cử chỉ ôn hòa, lễ phép, lại có khí độ bất phàm.
Lục Văn thì chỉ mải mê uống rượu giải sầu.
Hạ Vạn Niên nói: "Nói đi thì nói lại, Tiểu Hầu tử năm nay cũng hai mươi rồi nhỉ?"
"Ừm." Khương Ba Chính nói: "Nàng đó, đừng nhìn trước mặt chúng ta có quy củ như vậy, chứ thực ra tinh nghịch cực kỳ, ai, ta đứa con trai cùng con gái này, một đứa cũng không quản được. Lão huynh, dùng bữa dùng bữa..."
Mọi người cười toe toét, nói chuyện đều có ẩn ý bên trong.
Khương Ba Chính sao không muốn tìm cho con gái mình một nhà chồng?
Mấu chốt là ai muốn rước nàng về?
Nàng thì ngược lại xinh đẹp, nhưng tính tình quái gở này... Khương Tiểu Hầu chạy loạn khắp nơi, không che miệng, hành vi quái dị, không xem trọng giáo lý, cử chỉ lỗ mãng... Những điều này không phải là bí mật gì.
Khương Ba Chính biết rõ, các đại gia tộc không ai dám nhận Tiểu Hầu tử về nhà, người ta chỉ là khách khí thôi, cho nên ông chỉ có thể nói, mình là đau lòng con gái, luyến tiếc để nàng xuất giá. Để tự cho mình có mặt mũi.
Điếu Ông nói: "Ai! Ta cảm thấy, Lục Văn và Tiểu Hầu tử, rất xứng đôi đó chứ!"
Điếu Ông nhìn mọi người: "Mọi người thấy sao? Hắc, trưởng nữ nhà họ Khương, cùng ái đồ của Thiên Cương, cũng là môn đăng hộ đối, mọi người thấy thế nào?"
Lục Văn cười.
【Gà rừng ca ngươi là cây cải dầu!】
【Mẹ nó, ta chỉ cần nhìn biểu tình của mấy vị gia chủ này thì biết ngay, con nhỏ Tiểu Hầu tử này không phải dạng đèn hết dầu, mà ông còn ở đây... Tiểu Hầu tử!?】
Lục Văn đột nhiên hơi giật mình.
Khương Tiểu Hầu trong lòng hoảng hốt, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, một tay che ống tay áo, duỗi ra cánh tay ngọc, nhẹ nhàng gắp một miếng củ sen, bỏ vào miệng, chậm rãi nhai ngẫm nghĩ.
Không nhìn Lục Văn.
Lục Văn ngược lại bắt đầu nghiêm túc quan sát: 【Giống á! Đừng nói, lông mày mắt cũng có chút giống Tiểu Hầu tử nhà ta.】
【Ta cũng bị bệnh rồi! Nàng bao nhiêu tuổi rồi? Tiểu Hầu tử nhà ta mới bao nhiêu tuổi? Thân cao, thể hình đều không giống. Cái loại xưng hô Tiểu Hầu tử này, thiên hạ không có một vạn cũng phải tám ngàn. Ta hoảng hốt cái gì?】
【Tiểu Hầu tử nhà ta thì nhu thuận đáng yêu, giống như một chú chim sẻ nhỏ bị thương, làm người ta đau lòng, muốn cưng nựng.】
【Cô nhóc này nhìn qua cũng phải cao gần mét tám rồi, mang giày cao gót chắc còn cao hơn cả ta ấy?】
【Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.】
Khương Tiểu Hầu khẽ thở ra một hơi.
Bên kia Khương Thương trong lòng rối như tơ vò.
Tiểu Hầu tử nhà mình dù thanh danh không tốt, suy cho cùng cũng là trưởng nữ Khương gia, hổ nữ sao có thể xứng với khuyển tử! ?
Nhưng mà trên bàn rượu, không tiện phát tác, dù sao đề nghị là của Điếu Ông, một trong Ngũ Lão Ông, người ta nói cũng hợp tình hợp lý: Môn đăng hộ đối.
Đồ đệ của Ngũ Lão Ông, quả thực danh đầu đó có thể xứng với bất kỳ đại gia tộc nào.
Nhưng mà... Hồn Thiên Cương đã điên điên khùng khùng, đồ đệ của ông ta lại không thèm mặc quần, như vậy là thế nào! ?
Chẳng phải làm ta ác cả lòng đây sao!?
Khương Thương cười xấu hổ, không nói gì.
Khương Ba Chính vội vàng: "Tiền bối nói đùa, cao đồ của tiền bối Thiên Cương, thân phận tôn quý, địa vị cao thượng, tiền đồ rộng lớn, tương lai có hy vọng, hơn nữa mông lớn như tuyết... Tiểu Hầu tử nhà ta tính tình tự do ngang bướng, sao có thể xứng với cao đồ của Thiên Cương tiền bối chứ? Ha ha ha, mọi người uống rượu, uống rượu đi."
"Không phải chứ!" Nam Cực Tiên Ông nói: "Ta cũng thấy bọn họ rất xứng đôi a! A, Lục Văn tuy không mặc quần, nhưng chắc chắn là không phải không mua nổi. Hơn nữa, đệ tử của Hồn Thiên Cương, đây tuyệt đối là nhân trung long phượng, tương lai đầy hứa hẹn. Về phần hắn... Mọi người rõ như ban ngày mà..."
Lục Văn nhanh chóng ngăn lại: "Tiền bối, Lục Văn ta tuy là đồ đệ của sư phụ, nhưng cũng chỉ là nhị đồ đệ, không quan trọng trong môn phái. Với lại, ta chỉ là một thương nhân, ha ha, ta... không xứng với Hầu tử điện hạ cao quý thánh khiết như vậy."
Dược Ông nói: "Cái mẹ gì mà xứng hay không! Thiên hạ người tầm thường quá nhiều, chuyện đơn giản cũng làm phức tạp lên! Ta thấy, chỉ cần hai người có duyên phận, có tâm ý, cái gì môn phái, gia tộc... đều là nhảm nhí. Lục Văn, ngươi thấy Tiểu Hầu tử có đẹp không? Ngươi có thích không?"
Lục Văn hít sâu một hơi.
【Lão Dược, ông đợi đến khi nào ta có thể đánh thắng ông đi!】
Bạn cần đăng nhập để bình luận