Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1388: Nắm giữ càn khôn Hà Lực Hành

Hà Lực Hành cười nói: "Đói bụng là tốt, biết đói có nghĩa là ngươi còn sống. Biết đói có nghĩa là ngươi còn muốn sống."
Trần Hạo Nam liền bình tĩnh nhìn hắn, không nói gì.
Hà Lực Hành nói: "Nói trước đã, khế đất có phải ở trên người ngươi không. Nói rõ ra, muốn gì có nấy. Đương nhiên, ta không phải kẻ cướp trắng trợn, cũng sẽ không bạc đãi ngươi, tiền của ngươi nên có, một phần cũng không thiếu, thậm chí còn hơn."
Lúc này, đà chủ gõ cửa, bước vào nhà: "Thiếu chủ, Long thiếu chủ đến, muốn gặp ngài."
"Ngạo Thiên?" Hà Lực Hành nhíu mày: "Hắn tới làm gì? Bảo hắn ta đang bận, không có thời gian tiếp."
"Không được a, hắn... tính khí rất lớn, vừa nghe tin Tuyết Thành rục rịch gây dựng lại liền đến, còn nói chúng ta muốn đánh hắn... Nói chung là bốc hỏa."
"Mẹ nó, tiểu tử! Đúng là chiều hư, nếu không phải phụ vương thiên vị hắn, thì chỉ bằng bản lĩnh của hắn, đớp phân cũng không kịp đồ nóng."
Hà Lực Hành đứng lên định đi, lại quay người lại, chỉ vào Trần Hạo Nam: "Ta đi ra ngoài một lát, ngươi ở đây suy nghĩ cho kỹ, cẩn thận suy nghĩ đấy, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội! Lát nữa ta quay lại, nếu ngươi không cho ta một câu trả lời hài lòng, ta sẽ đem ngươi..."
Hà Lực Hành làm một bộ mặt hung tợn, rồi xoay người rời đi.
Phòng khách.
Hà Lực Hành vừa ra đến liền lớn tiếng nói: "Lão thập tam! Ha ha ha, hảo huynh đệ, đã lâu không gặp a!"
Long Ngạo Thiên đứng dậy: "Thập nhất ca, nghe nói ngài đến đây, ta đặc biệt đến thăm ngài."
"Ngồi ngồi ngồi." Hà Lực Hành ngồi vào ghế chủ vị, đà chủ đứng sau lưng.
Long Ngạo Thiên ngồi vào ghế khách, nhìn Hà Lực Hành: "Nghe đà chủ nói, thập nhất ca đến đây là để nắm giữ kế hoạch kiếm tiền?"
"À, cái này!" Hà Lực Hành cười hai tiếng: "Chẳng phải là lộ tuyến của ngươi đổi sao, phụ vương nói ngươi được thiên đại cơ duyên, phân thân không xuể, nên mới để ta tới lo việc kiếm tiền. Yên tâm đi, ngươi và ta là hai đường khác nhau, không liên quan tới nhau."
Long Ngạo Thiên nhìn hắn: "Ngươi định làm gì?"
"Ha ha ha! Vậy ngươi đừng quan tâm, nói chung là, mọi chuyện thuận lợi hơn dự tính của ta."
"Ngươi bị thương rồi?"
"Ây... Bị thương nhẹ thôi, không sao." Hà Lực Hành nói: "Sau này, khu vực Bắc Quốc này ca ca sẽ định đoạt, cần giúp đỡ gì cứ nói."
Long Ngạo Thiên cười gượng một tiếng: "Ngươi định làm gì ta không quản, nhưng Lục Văn thì ngươi không được đụng vào."
"Ồ? Tại sao?"
Long Ngạo Thiên nói: "Tóm lại là không thể đụng, ai động vào hắn người đó xui xẻo, chuyện của Thất ca ngươi cũng biết..."
"Thất ca là thất ca, ta là ta, ngươi đem ta so với hắn làm gì?" Hà Lực Hành làm mặt nhâng nháo: "Không giấu gì ngươi, mục tiêu hàng đầu của ta là Lục Văn."
Long Ngạo Thiên sốt ruột, đứng lên nói: "Thập nhất ca, Lục Văn không đơn giản như vậy, ta với Thất ca còn không chiếm được chút lợi gì từ hắn, nếu ngươi tùy tiện ra tay, phía ta cũng khó làm, hay là ngươi đồng ý đi Tịnh Châu hoặc Thanh Châu trước đi, nói chung hắn..."
"Ngạo Thiên à." Hà Lực Hành ngắt lời: "Ngươi có vương bá chi khí, nên phụ vương một mực thiên vị ngươi, ta biết, ta hiểu. Ta cũng thông cảm. Ta không giống mấy huynh đệ kia, ta không ghen tị với ngươi."
"Không phải, ta không phải nói cái đó, ta là nói..."
"Nói chung, ngươi cứ làm đại nghiệp vương bá của ngươi, còn ta làm kế hoạch kiếm tiền của ta, nước sông không phạm nước giếng. Sau này cần tiền, ca ca còn có thể giúp ngươi một tay. Còn Lục Văn... Ta biết ngươi và hắn tính là huynh đệ đồng môn, nhưng đừng quên, ngươi là con của phụ vương, cũng là huynh đệ của ta. Cái khuỷu tay này... không thể bẻ ra ngoài được!"
Long Ngạo Thiên kích động: "Thập nhất ca, ngươi nghĩ ta Long Ngạo Thiên là người thế nào!? Ngươi cho là ta sợ ngươi lập công, tranh sủng hay sao? Bắc Quốc, nhất là khu vực Tuyết Thành này, nước rất sâu, đến giờ ta vẫn chưa sờ tới đáy. Thất ca còn ngông cuồng hơn ngươi, đụng vào Lục Văn thì sao? Ngày nào cũng bị đánh! Nhìn mà ta hả hê, không, xót xa."
Hà Lực Hành nhìn Long Ngạo Thiên: "Ngạo Thiên, không sợ nói cho ngươi, ta đã gặp Lục Văn, không tà dị như ngươi nói, rất biết thời thế. Mà còn, ta sắp có một vụ làm ăn lớn với hắn, siêu cấp lớn."
Long Ngạo Thiên hoảng hốt: "Ngươi đừng cho hắn tiền đấy?"
"Vẫn chưa."
Long Ngạo Thiên đi tới khuyên nhủ: "Thập nhất ca, ta thật không ghen tị ngươi, cũng không phải tranh sủng, Lục Văn ngàn vạn lần đừng trêu vào, ta đi theo hắn một năm trời, không kiếm được đồng nào từ hắn! Hắn còn lợi dụng thời gian rảnh để mà hành hạ ta! Hắn không phải người, hắn là... Hắn có năng khiếu bẫy người, chơi người không biết, rất nhiều người bị hắn chơi sống dở chết dở mà vẫn còn nằm trong mộng..."
"Được rồi!" Hà Lực Hành bực bội vung tay lên: "Ngạo Thiên, không sợ nói cho ngươi biết, ta đã tóm được điểm yếu của Lục Văn, hắn à, trốn không khỏi lòng bàn tay ta đâu."
"Điểm yếu gì!?"
"Ha ha ha ha..." Hà Lực Hành ngửa mặt lên trời cười lớn: "Tự nhiên là... lĩnh vực kinh doanh mà hắn để ý nhất."
"Kế hoạch Văn Khu!?"
"Nói nhảm!" Hà Lực Hành nói: "Lục Văn đang ấp ủ một vụ làm ăn ngàn tỷ, thứ cần nhất là khu đất phía đông, mà mảnh đất đó hiện giờ do ca ca ta quyết định."
"Khu đất phía đông? Không được!" Long Ngạo Thiên kinh hãi: "Thập nhất ca, mảnh đất đó đã không biết chôn vùi bao nhiêu anh hùng hào kiệt, tài phiệt, cả ta còn... Mảnh đất đó tà môn lại quỷ dị, tuyệt đối không thể chiếm!"
"Đương nhiên bất thường!" Hà Lực Hành nói: "Nhưng ta đã nắm quyền chủ động rồi."
"Hắn cho ngươi thấy ngươi nắm quyền chủ động ư!?"
Hà Lực Hành liếc Long Ngạo Thiên một cái: "Ta đã nắm chắc yết hầu của Lục Văn rồi!"
"Hắn cho ngươi cảm giác ngươi đã nắm chắc phần thắng ư!?"
"Ngươi bị bệnh à!?" Hà Lực Hành nói: "Không có ta, hắn làm sao thực hiện được vụ làm ăn đó! Đừng nói là một nghìn tỷ, ngay cả một tỷ hắn cũng đừng mơ kiếm được!"
"Hắn còn cho ngươi cảm thấy ngươi có thể hợp tác bình đẳng với hắn, thậm chí còn có thể vượt mặt hắn!?"
"Không phải lão thập tam ngươi có cái bệnh gì thế, sao cùng một câu nói, mà để ngươi nói nghe kỳ cục vậy!?"
Hà Lực Hành bất mãn nói: "Không sợ nói cho ngươi, hắn ở mảnh đất đó nuôi ba lão già, ngươi biết không?"
"Ta biết, ba người đó không làm việc, chỉ suốt ngày đánh bài poker, ngủ và uống rượu."
"Ha ha ha, ngươi biết vì sao Lục Văn nuôi họ không?"
"Ta biết, nhưng ta thấy chắc ngươi không biết đâu."
"Vì trong ba người đó, có một người đang giữ khế đất!"
Long Ngạo Thiên nghĩ nghĩ: "Không đúng, không đúng... Mảnh đất đó hồi trước do chính phủ cấp cho Lục Văn miễn phí để bù đắp tổn thất của hắn ở hạng mục Văn Khu, với lại để đền đáp Lục Văn quyên tặng tòa nhà trường tiểu học, sân bãi và bàn ghế... Khế đất không thể ở chỗ ông lão được."
"Nên ta mới nói ngươi bị mù thông tin!" Hà Lực Hành đắc ý cầm chén trà lên: "Nhưng ngươi đừng lo, ta đã bắt một lão già rồi, ta tự tin, khế đất chắc chắn ở trên người hắn."
"Lão già!?" Long Ngạo Thiên nói: "Lão già nào?"
Hà Lực Hành xích lại gần Long Ngạo Thiên: "Chính là cái người mang theo khế đất đó, có thể khống chế toàn bộ kế hoạch mở rộng của Lục Văn đó! Lão đệ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận