Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 151: Tình cũ khó quên

Chương 151: Tình cũ khó quên
Lục Văn cùng Trần Mộng Vân lên lầu, hai người cần thiết một lần riêng tư nói chuyện.
Phía dưới Trần Mặc Quần cùng người nhà họ Lục ăn lẩu, trò chuyện phiếm.
"Mặc Quần ca, anh trai ta gần đây có phải bị điên rồi không? Ta nghe được tin đồn, hắn muốn làm hơn mười vạn người tiến vào khu nhà lều để toàn diện khởi công. Anh trai, mười vạn người! Cái này tốn bao nhiêu tiền của?"
"Ha ha, cái này ngươi hỏi đúng người rồi!" Trần Mặc Quần nói: "Nếu ngươi hỏi ta về chuyện theo đuổi con gái, ta có thể viết cho ngươi vài cuốn sách để ngươi từ từ học. Ngươi nói làm ăn? Ta đến cái bánh rán quả còn bán không xong."
Trần Mặc Quần nói với Lục Quảng Hoành: "Thưa chú, con thấy, chị con so với Lãnh Thanh Thu mạnh hơn nhiều, so với Từ Tuyết Kiều lại càng mạnh á! Hơn nữa chị ấy cùng Lục Văn đúng là thanh mai trúc mã, chị con đến bây giờ vẫn còn nhớ tới hắn đấy."
Lục Quảng Hoành thở dài: "Ta làm sao mà không biết? Con và chị con cũng là hai đứa trẻ chúng ta nhìn lớn lên, chú hiểu rõ hết. Chỉ là mấy năm nay hai người không liên lạc, chúng ta đều xem như đoạn duyên rồi. Với lại… Cái thằng Lục Văn vô tích sự này, cùng với Lãnh Thanh Thu dính vào nhau, ai da, chúng ta làm cha mẹ cũng hết cách!"
Trần Mặc Quần nói: "Hiện tại chẳng phải tình cũ quay lại rồi đây sao! Chú nói với cha con một tiếng, nhanh chóng định chuyện hôn sự của bọn họ là được rồi."
"Cái này ta thật sự đã nói với ba ngươi rồi." Lục Quảng Hoành thở dài: "Ta vừa mới nhắc đến chuyện này thôi, ba ngươi đã nổi cáu, suýt chút nữa trở mặt với ta. Còn nói khắp thiên hạ nam nhân chết hết cũng không để con gái mình lấy con trai ta. Ai, ngươi nói xem, con trai ta kém đến thế à?"
Trần Mặc Quần nói: "Cha con ấy mà, là người hai mặt. Để con dạy cho mọi người một chiêu, bây giờ chị con chẳng phải ở nhà mọi người sao? Thì cứ để hai người mỗi ngày ở nhà tạo tiểu nhân đi!"
Lục Quảng Hoành và mẹ Lục đều đặt đũa xuống, cảm thấy thằng bé này có chút… khó hiểu.
Trần Mặc Quần tiếp tục nói: "Ba tháng sau, đem giấy siêu âm thai chụp cho ông già kia xem, xem ông ta còn gì để nói nữa! Ông ta không phải luôn nói mình là quý tộc sao? Quý tộc mà con gái ăn ở nhà người ta, lại còn sắp sinh con, chẳng lẽ không làm đám cưới?"
Lục Quảng Hoành cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ba ngươi… có đánh ngươi bao giờ chưa?"
Trần Mặc Quần đang nhét đầy đồ ăn trong miệng nói: "Đánh rồi! Ông ấy nói con có máu phản bội, là loại ăn cháo đá bát, ông ấy chỉ thật thà trước mặt mẹ con thôi."
Lục Quảng Hoành cùng mẹ Lục cùng nhau gật đầu: "À, vậy chúng ta yên tâm rồi."
...
Trần Mộng Vân ngồi trên ghế, hơi cúi đầu, không nói gì.
Lục Văn cũng rất xấu hổ, có chút không biết nên bắt đầu từ đâu.
Trần Mộng Vân là người phá vỡ sự im lặng trước, nàng ngẩng đầu: "Ngươi khát không?"
"Hả?"
"Nếu ngươi khát, ta đi pha trà cho ngươi."
"À, không cần. Vừa rồi… thật xin lỗi."
Trần Mộng Vân cười một tiếng: "Không có gì. Ta biết gần đây ngươi nhiều việc, áp lực lớn. Ta không biết nội tâm ngươi nghĩ gì, nhưng mà hạng mục khu nhà lều muốn mở rộng toàn diện thì cần rất nhiều chi phí. Bên ta sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi kiếm tiền, nhưng mà chỉ dựa vào tiền mặt của hai nhà chúng ta, e là không đủ để lo cho dự án này. Ngươi vẫn nên sớm tính toán."
Lục Văn gật đầu: "Những chuyện vất vả này ngươi lo cả rồi."
"Không vất vả."
Trần Mộng Vân hết sức vui mừng cười, hình như khi nghe Lục Văn khen mình một câu "vất vả" thôi mà tất cả đều đáng giá.
"Lúc đó… là ta hơi xúc động." Trần Mộng Vân ngượng ngùng chỉnh lại tóc mình: "Thực ra… Muốn một người như ngươi phải giữ mãi một người phụ nữ bên mình, cũng không phải là chuyện có đạo lý gì. À, cha ta có rất nhiều phụ nữ, thực ra Mặc Quần và Mặc Hoan không phải là do mẹ ta sinh ra."
Lục Văn rất giật mình: "Thật hay giả vậy?"
Trần Mộng Vân cười nói: "Gạt ngươi làm gì, Mặc Quần là con của nhị phòng, Mặc Hoan là do người đàn bà bên ngoài sinh ra. Nhưng may mà, các cô ấy đều là ham tiền chứ không ham người, cha ta đưa cho một khoản tiền rồi ôm các cô ấy về. Từ nhỏ đã được mẹ ta nuôi, biết rõ đây là nhà của mình."
Lục Văn gật gật đầu, lại không biết phải nói gì.
Trần Mộng Vân nói: "Ta cũng có thể."
"Có thể cái gì?"
"Làm người phụ nữ phía sau lưng ngươi." Trần Mộng Vân thăm dò duỗi tay ra, muốn bắt lấy tay Lục Văn, có cảm nhận được sự phản kháng và phản cảm của Lục Văn, mới thở phào: "Sau này chuyện của ngươi ta sẽ không hỏi nhiều, ngươi... chỉ cần... cưới ta... ta liền... có thể giống mẹ đối tốt với ngươi."
Lục Văn khó hiểu: "Nhà ngươi là quý tộc, cha ngươi con mắt mọc trên đỉnh đầu, không ưa gì loại nhà giàu mới nổi như chúng ta."
Trần Mộng Vân nói: "Thời trẻ ông ta đã không quản được ta, bây giờ ông ta càng không quản được! Chỉ cần ta không ghét bỏ ngươi là được."
Lục Văn nhìn Trần Mộng Vân: "Vì cái gì? Ta, Lục Văn, có giá trị vậy sao? Với điều kiện của ngươi, khắp thiên hạ đàn ông đều sẽ yêu thích ngươi đến phát điên."
"Có thể là ta cứ thích ngươi đến phát điên, thì sao giờ?" Trần Mộng Vân cười nói: "Ba năm qua là ta đang giận dỗi với ngươi, ta không thể tin được, ngươi lại bỏ rơi ta, đi yêu người khác. Nhưng bây giờ ta nghĩ thông suốt rồi, ngươi sinh ra vốn không phải người an phận, luôn muốn làm ra những chuyện khó chịu."
"Ta và ngươi không giống nhau, ta thích yên tĩnh, thích cuộc sống bình lặng. Nhưng ta không thể dùng tính cách của mình để trói buộc ngươi, cũng không trói được. Thực ra ta..."
"Được rồi, ngươi đừng nói nữa."
Lục Văn càng áy náy.
【 Thực ra lấy vợ, loại phụ nữ dịu dàng, chung thủy, biết lo cho gia đình lại cam tâm dâng hiến như thế này, thật là lựa chọn hàng đầu. Lúc đầu nếu ta không hồ đồ, hiện tại có khi đã có con rồi. 】
【 Có điều... ta có xứng đáng với tình cảm sâu đậm này không? 】
Lục Văn lo lắng là có đạo lý.
Bản thân vẫn luôn nhớ nhung và muốn trở về thế giới của mình, hắn luôn cảm giác mình ở thế giới này chỉ là một khách qua đường.
Cưỡi ngựa xem hoa đi dạo một vòng, nếu có thể sống sót đến đoạn kết, thì có thể mang theo phần thưởng trở về nhà thăm mẹ.
Nhưng vấn đề bây giờ lại trở nên phức tạp.
Cuốn sách này đã hoàn toàn hỏng rồi!
Đoạn kết là cái gì? Không biết!
Mình muốn cố gắng sống đến bao giờ? Không biết!
Cuối cùng mình còn có thể quay về được không? Không biết!
Tất cả đều chưa rõ ràng.
Tại chỗ này mình nợ quá nhiều tình cảm, có thật sự không có vấn đề gì không? Hay là nói thật ra mình sẽ không thể quay về, phải ở lại đây luôn?
Nếu là vế sau, thì ngược lại cũng bớt lo.
Mình cứ an tâm ở đây làm một phú ông, cùng với Long Ngạo Thiên kia đấu đá từ chết đến lết, xem ai là người cứng đầu hơn.
Nhưng mà bây giờ...
Không biết!
Trần Mộng Vân chỉ nghe được vài tiếng lòng của Lục Văn, rất nhiều thứ liên quan đến bí mật cốt lõi của thế giới này, nàng không nghe được, cho nên thấy Lục Văn cau mày suy nghĩ, còn tưởng Lục Văn đang cân nhắc do dự, không thể quyết định, vẫn là không vừa ý với mình.
Nàng lấy hết dũng khí, đứng dậy, đi đến trước mặt Lục Văn, nhẹ nhàng ngồi lên đùi Lục Văn.
Lục Văn ngây người, từ trong suy nghĩ trở về thần.
"Mộng Vân..."
Trần Mộng Vân nhẹ nhàng ôm lấy Lục Văn, ghé môi lại.
Hai đôi môi chạm vào nhau.
Trần Mộng Vân hôn, dịu dàng, sâu đậm, chậm rãi, ấm áp...
Lục Văn cảm thấy mình giống như đang cố gắng bắt lấy một đám mây, lại vuột mất, lại bắt được, lại vuột mất...
Ở ngoài hành lang tầng hai, cả gia đình Lục cùng với Trần Mặc Quần đang bưng bát nhìn về phía này.
Trần Mặc Quần gật đầu: "Nam nữ cuối cùng rồi cũng thành thân thuộc."
Một hồi lâu sau, hai người từ từ tách ra.
Lục Văn và Trần Mộng Vân tách nhau ra, nhìn vào đôi mắt đen láy của nàng, đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện thời niên thiếu.
Bản thân mình mặc quần đùi, bị ngã trầy đầu gối, không có tiền đồ mà ngồi khóc trong vườn hoa, Trần Mộng Vân giống như một người chị vỗ về an ủi hắn, còn thổi hơi vào đầu gối của hắn, còn chủ động ôm lấy hắn một cái.
Mình lớn hơn một chút lại hay nghịch ngợm, lừa cô nàng xuống giếng cạn rồi tự mình bỏ chạy, cô nàng khóc rất lâu mới được người lớn phát hiện. Kết quả hôm sau lại tới tìm mình chơi.
Lớn hơn nữa một chút, Lục Văn lừa nàng vào một góc, nhất quyết muốn khám xét thân thể của nàng. Lúc đó cô nàng thực ra đã hiểu hết mọi chuyện, vẫn còn đỏ mặt giả vờ ngây ngốc, để mình vén váy của cô lên...
Đến thời trung học, Lục Văn thích chơi bóng, bơi lội và trượt tuyết, Trần Mộng Vân căn bản không thích vận động.
Lục Văn trượt tuyết, nàng té ngã khóc mấy lần;
Lục Văn bơi lội, nàng dẫn theo một đám bảo mẫu và người hầu theo hầu hạ.
Lục Văn chơi bóng, nàng làm cổ động viên, Lục Văn chỉ cần ghi bàn nàng sẽ nhảy lên reo hò cổ vũ!
Lục Văn thua cầu lại tức giận, nàng sẽ dỗ dành Lục Văn, giống như một người chị vậy.
Đến khi lên đại học, Lục Văn bắt đầu khắp nơi đánh nhau.
Mỗi ngày nàng đều lo lắng, mỗi khi nhìn thấy Lục Văn mặt mày bầm dập, lại còn đang hưng phấn khoác lác với người ta, nói mình vừa đánh một chọi mười, nàng sẽ xót xa lén lau nước mắt, nhưng thực ra đều bị Lục Văn nhìn thấy hết.
Lúc trước tại sao lại không biết trân trọng chứ?
Khi đó trong đầu mình rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy?
Cái gì cũng muốn thử, cái gì cũng tò mò, thích đánh nhau, uống rượu, tán gái, đua xe, hoàn toàn lấn át hết thảy.
Chỉ cảm thấy bạn gái thật phiền, luôn đi theo mình không cho mình làm cái này, không cho mình làm cái kia.
Giống như một bà mẹ vậy, ngày nào cũng lải nhải.
Mình bực mình, vừa cãi nhau với nàng thì nàng sẽ khóc, xong rồi thì vẫn dính lấy mình như cao da.
Thật là trẻ người non dạ!
Cái gì cũng không nắm chắc, cái gì cũng không trân trọng.
Bạn gái càng tốt với mình, càng dính mình, mình lại càng hướng tới tự do, càng muốn làm những việc mà cô ấy không cho phép.
Trong lòng Lục Văn cảm thấy ngũ vị tạp trần, khóe mắt anh có ánh nước lấp lánh, đột nhiên anh nhận ra.
Nhiều năm như vậy, mình chưa từng thật sự đối xử tốt với nàng.
Cứ luôn xem sự dịu dàng của nàng là lẽ đương nhiên, cảm giác như từ lúc mình biết nhận thức đến giờ, nàng vốn là của mình, nàng vốn là theo mình, nàng vốn là thuộc về mình.
Vì thế… không hề nghĩ đến chuyện trân trọng và bảo vệ.
【 Mình là đồ cặn bã, không xứng để em thích đâu đồ ngốc ạ. 】
【 Mộng Vân, anh có lỗi với em. 】
Trần Mộng Vân nghe được hai câu nói trong lòng này, đột nhiên khóc lớn, ôm chặt Lục Văn không buông, khóc nức nở.
"Ta còn tưởng... ô ô ô... ngươi thật... ô ô ô... không muốn ta nữa rồi... ô ô ô, ngươi hù chết ta rồi!"
Lục Văn ôm cô, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô: "Không có, anh không có, anh chỉ là... anh chỉ là đầu óc có chút vấn đề thôi."
"Đáng ghét chết đi được, ta ghét ngươi! Ghét ngươi! Cả đời này đều ghét ngươi!"
Lục Văn chậm rãi đẩy cô ra: "Chuyện trước kia là anh sai, nhưng mà tình huống hiện tại cũng có thay đổi, anh thật sự... Ngô ngô ngô."
Mẹ Lục nhíu mày: "Lại hôn nhau nữa hả?"
Lục Quảng Hoành gật đầu: "Thằng con ta cái chiêu làm con gái đổ này, giống hệt ta hồi còn trẻ."
Mẹ Lục liếc mắt nhìn ông: "Thật không?"
"A? Ha ha, thời trẻ... non nớt, non nớt."
Lục Vũ nói: "Vốn là như vậy, tôi chán cái cô Lãnh Thanh Thu rồi! Đây mới đúng là chị dâu của tôi này!"
Mẹ Lục véo cậu một cái: "Cô ấy là người chiều chuộng con từ nhỏ, lén cho con tiền tiêu, con đương nhiên nhận cô ấy làm chị dâu rồi!"
Trần bàn tử lau nước mắt: "Tôi cảm động quá! Không nói nữa, tối nay cho bọn họ động phòng đi!"
Nghe đến đó, hai ông bà nhà họ Lục đều khó xử.
Chuyện này có vẻ đi quá xa rồi thì phải!
Trong nhà mình đã có cả Lãnh Thanh Thu, Từ Tuyết Kiều rồi Trần Mộng Vân nữa.
Cái này... rốt cuộc ai mới là chính chủ đây?
Lục Văn, rốt cuộc con làm cái gì vậy? Con có thể nhắm chuẩn một mục tiêu mà bắn được không?
Con đi tán gái khắp nơi như thế có được không?
Cả ba cô khuê nữ nhà gia tộc lớn đều bị con thu về, ta biết phải làm sao bây giờ? Ta phải làm thế nào đây?
Con dứt khoát đừng làm tổng tài nữa, dựa vào việc tán gái chắc chắn cũng không chết đói được đâu!
Lục Văn ôm lấy Trần Mộng Vân: "Mộng Vân, cuộc sống sau này sẽ rất nguy hiểm..."
"Em không sợ."
"Em còn chưa biết nguy hiểm thế nào mà."
"Nguy hiểm thế nào em cũng không sợ!"
"Em... về nhà với anh đi, anh có chuyện muốn nói với em."
"Ừm."
Trần Mộng Vân đỏ mặt, cho rằng Lục Văn đêm nay muốn có mình, nhẹ nhàng nói: "Vậy để em... chuẩn bị chút quần áo với đồ dùng cá nhân."
Lục Văn không hiểu: "Được, em nhanh lên."
Trong giờ phút này.
Gia Cát Tiểu Hoa, một trong Tứ Đại Ám Ảnh thiếu nữ, đang trên đường ám sát Lục Văn, cách biệt thự của Lục Văn còn khoảng bảy cây số nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận