Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1389: Ngươi bắt cái Diêm Vương gia a ca!

Long Ngạo Thiên kinh ngạc đến ngây người. Hắn nhìn xuống dưới đất, nhíu chặt mày, ánh mắt tràn đầy chấn kinh, cẩn thận suy tư: "Không đúng, không đúng... Chỗ này rất cổ quái. Lục Văn là một người Thánh Mẫu, hắn đến cả thịt chó cũng không ăn, không có khả năng để ngươi ở ngay trước mặt hắn bắt đi lão đầu. Chỗ nào có vấn đề, khẳng định là chỗ nào đó đã xảy ra vấn đề..."
"Xảy ra vấn đề gì!" Hà Lực Hành nhìn Long Ngạo Thiên với vẻ không có tiền đồ, một mặt xem thường: "Tóm lại, ngươi cứ chờ tin tức tốt của ta là được."
Long Ngạo Thiên ngẩng đầu: "Thập nhất ca, ngươi phải nói rõ với ta, nếu không xảy ra chuyện ta không giúp được ngươi đâu!"
"Ôi! Không cần ngươi giúp đỡ! Ta lúc nào cũng không cần ngươi giúp đỡ, ta nói thẳng với lão đệ, ngươi đừng gây thêm phiền phức cho ta, là ta đã tạ trời tạ đất rồi!
"Thập nhất ca, ngươi còn chưa biết rõ tình hình nơi này..."
"Được rồi!" Hà Lực Hành nói: "Tóm lại, phía ta dù thế nào cũng không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào của ngươi, còn ngươi thì tốt nhất đừng nói một câu nào, cũng đừng có hành động gì. Ta thiệt một chút cũng được, tự ta lo liệu, ta kiếm tiền, ha ha, cũng sẽ không bạc đãi ngươi đâu. Yên tâm."
Hà Lực Hành vẫn luyên thuyên khoe khoang, nói về sự nghiệp bá đạo của mình.
Long Ngạo Thiên nhìn phía sau hắn, ở cửa hông, một lão đầu bình tĩnh bước ra. Long Ngạo Thiên chớp mắt, mở to hai mắt, chưa từng thấy lớn như vậy! Hắn tận mắt thấy, Trần Hạo Nam bước ra.
Tên đà chủ kia vừa quay đầu, đã bị ông ta chỉ tay điểm vào mi tâm, sau đó nằm trên đất ngủ, không chút do dự.
Hà Lực Hành vẫn lải nhải: "Ta nói mắt ngươi trợn to như vậy làm gì? Đừng có ghen tị với ta, nếu ngươi nhất định muốn ghen tị, ha ha ha, cũng được thôi, suy cho cùng... Cả năm ngươi chẳng có thu hoạch gì, ta vừa đến đây đã bắt được điểm mấu chốt, đúng là có chút khiến ngươi mất mặt, nhưng mà ngươi nên nghĩ thế này, người với người khác nhau, ta đây, bất kể võ công hay mưu trí, đều hơn ngươi một chút..."
Long Ngạo Thiên giơ tay: "Vị lão tiền bối này là lão đăng mà ngươi bắt về?"
Hà Lực Hành nhìn lại, lập tức giật mình: "Sao ngươi ra đây rồi! ? Cút vào!" Sau đó quay sang nói với Long Ngạo Thiên: "Ngạo Thiên à... ha ha ha, được thôi, để ngươi thấy cũng chẳng sao, tóm lại, ta sẽ bắt ông ta giao ra khế đất..."
Long Ngạo Thiên lùi lại hai bước: "Ta không quen ông ấy. Thật đấy."
Hà Lực Hành cảm thấy bộ dạng này của Long Ngạo Thiên thật mất mặt, lại sợ sệt lại phế vật. Hắn quay đầu nhìn Trần Hạo Nam: "Lão già, ta cho ngươi ra đây à?"
Rồi bá khí gầm thét: "Mẹ nó ta cho phép ngươi ra đây à! ? Muốn ăn đòn có phải không!"
Long Ngạo Thiên lắc đầu, thầm nghĩ: Thông rồi! Cứ như vậy là thông hết! Đừng nói Lục Văn không quản, đổi lại ta ta cũng chẳng quản! Mà có quản cũng không nổi! Ngươi đúng là trên trời dưới đất không ai chọc mà đi chọc quỷ. Đến Bắc Quốc trực tiếp bắt cái người đánh nhau giỏi nhất về để chơi à ngươi!
Hà Lực Hành nhìn Trần Hạo Nam: "Ta mẹ nó đang nói chuyện với ngươi đây, ngươi nghe thấy không vậy? Tai cũng bị điếc rồi à? Này! ? Ta nói, bảo ngươi quay về! Quay về mau! Mẹ kiếp, cái lão phế vật này, mẹ nó tai điếc cả rồi..."
Trần Hạo Nam hỏi Long Ngạo Thiên: "Hắn là huynh đệ của ngươi?"
Long Ngạo Thiên lắc đầu: "Không phải. Không quen. Không biết."
Hà Lực Hành sững sờ: "Mẹ kiếp ngươi nghe được người ta nói chuyện đấy à, tao còn tưởng mẹ nó mày bị điếc rồi chứ..."
Trần Hạo Nam hỏi Long Ngạo Thiên: "Những chuyện hắn làm, có phần của ngươi không?"
"Không có, ta không biết, ta mới đến. Ta còn khuyên hắn mà, ta nói thiện chí giúp người, tôn lão kính già là truyền thống tốt đẹp của chúng ta, bảo vệ cây cỏ là đạo đức và nghĩa vụ của mỗi công dân, bảo vệ môi trường là của chúng ta nhân loại..." Long Ngạo Thiên bùm quỳ xuống đất: "Ta sai rồi, ô ô ô..."
Hà Lực Hành nhìn Long Ngạo Thiên: "Ngươi bị bệnh à?! Ngươi tự nhiên làm cái trò gì vậy, ngươi, ai nha, mẹ kiếp——!"
Trần Hạo Nam một tay tóm lấy cánh tay của Hà Lực Hành, bóp gãy xương. Hà Lực Hành quay đầu kinh hãi nhìn Trần Hạo Nam, nghiến răng căm giận: "Lão đăng, ngươi dám đánh ta! ?"
Răng rắc!
Hà Lực Hành cảm thấy hai chân lập tức mất hết sức lực, hai đầu gối răng rắc một tiếng quỳ trên mặt đất, ngực khó chịu, vết thương vừa mới đỡ một chút, lập tức bộc phát.
Hà Lực Hành vô cùng kinh hãi. Trần Hạo Nam xắn tay áo lên, thổi một hơi. Miệng này đúng là hung ác mà! Hà Lực Hành đời này chưa từng bị cái tát như thế bao giờ! Đây là lần đầu tiên trong đời hắn! Cả người cảm thấy... không còn cảm giác! Lão đăng này mạnh như vậy thì đầu của mình chắc có thể từ vai bay ra ngoài mất! Cả người bay ra, nện vào cột nhà, răng rắc, xương sườn vừa mới liền lại gãy tiếp, còn nôn ra một ngụm máu lớn.
Trần Hạo Nam vừa cởi áo khoác, vừa nhìn Hà Lực Hành: "Chúng ta nói chuyện cho cẩn thận, ta mẹ nó muốn biết, ngươi bắt ta về làm gì."
Hà Lực Hành gắng gượng bò dậy, đột nhiên giật mình. Hắn nhìn Trần Hạo Nam, thì thấy quần áo hở giày, cởi quần áo thì thấy toàn thịt! Đừng nhìn ông ta đã lớn tuổi, cơ bắp trên người, từng khối, từng khối, cơ bụng tám múi bóng loáng, cơ ngực thì hùng vĩ cường tráng, hai bắp tay to như hai thanh cốt thép vặn lại... ngực còn xăm hình một con Thanh Long!
Hà Lực Hành còn chưa kịp tỉnh lại, đã bị Trần Hạo Nam túm tóc lôi đi. Sau đó kéo lê trên mặt đất, rồi bắt đầu đánh! Ken két đập! Nội tâm Hà Lực Hành phải thán phục: Công phu thật giỏi! Mẹ nó, so với trận đòn hôm nay thì những trận đòn nửa đời trước mình nhận chỉ là muỗi! Chưa có trận nào đau đến mức mình muốn chết, chưa có trận nào đau đến mức tê cả da đầu, linh hồn Xuất Khiếu như thế này! Hà Lực Hành đến thở cũng không nổi, đừng nói vận khí, hậu môn với cả bàng quang đều nhanh không khống chế nổi nữa. Đột nhiên nhìn thấy Long Ngạo Thiên, đang ngoan ngoãn đứng một bên, hắn khó khăn nói: "Ngạo Thiên, giúp... giúp với..."
Long Ngạo Thiên vẻ mặt khó xử: "Có... Có nhất thiết phải thế không?"
Hà Lực Hành khóc rống lên: "Còn có phải là anh em nữa không! ? Giúp với! Mày cứ đứng nhìn hắn đánh tao à! ?"
Long Ngạo Thiên gật gật đầu, nhìn xung quanh, nhặt một cây côn, xông qua đập thẳng vào đùi Hà Lực Hành một gậy, nghiến răng nghiến lợi: "Mày còn dám không hả! ?"
Hà Lực Hành đau đến phát điên, oa oa gào: "Mày mẹ nó giúp ai đấy! ? Mày bị bệnh à! ?"
Long Ngạo Thiên nói: "Ở Tuyết Thành này, mày nhớ kỹ, anh em à, ai thắng thì tao giúp người đấy." Cuối cùng còn bổ sung thêm: "Lục Văn dạy tao."
Hà Lực Hành hoàn toàn phế, nằm trên đất ngoài khóc rống ra thì không làm gì được nữa. Ồ, quần còn bị bẩn. Đau quá, bàng quang cùng cúc hoa cùng nhau mất kiểm soát, hoàn toàn không có biện pháp để làm người bình thường.
Trần Hạo Nam ngồi trên ghế, cử động quai hàm, Long Ngạo Thiên xán tới châm thuốc cho ông: "Tiền bối, ngài thử cái này."
"Ừm."
Hạo Nam hít một hơi thuốc, nhả ra vòng khói: "Dạo này còn ổn chứ?"
Long Ngạo Thiên mặt mày nịnh nọt tươi cười: "Nhờ phúc của ngài, vẫn ổn ạ."
"Huynh đệ ngươi?"
"Dạ, không phải, ôi, không phải huynh đệ ruột." Long Ngạo Thiên nói: "Nhưng hắn đắc tội ngài, vậy thì là kẻ thù của tôi! Tôi khinh bỉ cái loại người cặn bã này! Tiền bối ngài hết giận rồi chưa? Nếu ngài vẫn chưa hết giận..."
"Lại đánh ngươi một trận?"
"Không phải, đừng, ta là nói, nếu ngài vẫn chưa hết giận, ta đi đánh hắn, đánh đến khi ngài hết giận thì thôi."
Trần Hạo Nam gật đầu: "Vậy sao?"
"Ngài nhìn kỹ nhé!"
Long Ngạo Thiên hướng lòng bàn tay xì một cái, xoa xoa tay, một chân đá nát bàn, xách lấy chân bàn, chỉ vào Hà Lực Hành: "Thập nhất ca, thể hội tình anh em đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận