Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 04: Tại sao lại là ngươi

Lục Văn mắt đẫm lệ, hai tay nắm lấy cổ áo Triệu Cương: "Ta đã chết sáu lần rồi, lần này tính toán cẩn thận đến cùng, ta nhất định sẽ cẩn thận đến cùng."
Triệu Cương làm sao hiểu được: "Lục thiếu, ngài vẫn là nói tiếng người đi."
Lục Văn một mực ôm chặt hai hàng cổ áo, nghiến răng nghiến lợi: "Huynh đệ, chỉ cần chuyện này ngươi làm tốt, trong gara nhà ta gần đây hẳn là mới về một chiếc xe thể thao, ta tặng cho ngươi."
Triệu Cương nói: "Kia có thể là một chiếc Porsche đó!"
"Tặng ngươi."
Triệu Cương lau nước mắt, chắp tay thi lễ: "Trời cao đất dày, không có Lục thiếu đối đãi ta thân tình; trời rộng đất lớn, không bằng ân tình dày của Lục thiếu với ta. Từ nay về sau, thân thể Triệu Cương là thân thể của Lục thiếu, mệnh lệnh Triệu Cương là mệnh lệnh của Lục thiếu..."
"Đừng lảm nhảm nữa, đi chuẩn bị quà tặng cho người bệnh, đem xe lái ra đây, ta đi gặp tổ tông ta."
"Vâng! Lão đại!"
...
Trần phủ.
Lục Văn đi vào phòng bệnh của lão gia tử, đặt lễ vật xuống, cùng lão gia tử nói vài câu chuyện nhà.
Đang định tìm lý do thoái thác thì quản gia vào báo: "Lão gia, đại tiểu thư Từ gia đến, tiểu thiếu gia cũng về, còn mang theo một người, nói là thần y."
Trần Thu Thu ngẩn người: "Tuyết Kiều chẳng phải là y thuật đại gia nổi danh gần xa sao? Sao Tiểu Hoan lại mang cái gì thần y đến? Dù sao cứ cho tất cả vào đi."
Lục Văn vừa nghe, ta dựa vào a!
Cái hệ thống chó má này đang chơi ta! Cái này cũng không tránh được!
Đây rõ ràng là kịch bản phía sau mà!
Từ Tuyết Kiều chữa bệnh thất bại, tính mạng Trần lão gia tử như ngàn cân treo sợi tóc, sau đó Long Ngạo Thiên ra tay tương trợ, Từ Tuyết Kiều đối với y thuật tinh xảo của hắn bái phục, phương tâm thầm yêu.
Trần gia lão gia tử cảm động đến rơi nước mắt, sau đó mới tạo ra một đoạn nhân duyên giữa Long Ngạo Thiên cùng trưởng nữ Trần gia là Trần Mộng Vân, cùng với tài nữ Từ gia là Từ Tuyết Kiều...
Bộ kịch bản này không có chuyện của ta mà!
Ta có chuyện gì mà lại xuất hiện ở đây? Ngay cả thời gian chạy trốn cũng không cho ta sao?
Lục Văn nhanh chóng đứng dậy: "Tổ tông, ngài nghỉ ngơi cho tốt, công ty của cháu có vấn đề, cháu về trước đây."
"Ừm... Ngươi đừng đi."
Chết tiệt.
Trần gia lão gia tử rất thích Lục Văn!
Lục Văn lại không có tình cảm gì với ông ta cả.
Dựa theo kịch bản, Lục Văn về sau còn muốn lợi dụng tín nhiệm của lão gia tử hố Trần gia một lần.
Sau đó Long Ngạo Thiên xuất hiện, cứu vớt Trần gia, lại một lần nữa trừng phạt mình.
Nhưng là trước đó, Trần gia lão gia tử đối với mình rất là tín nhiệm.
Đúng vậy, ông ta không tin mình, thì mình có thể hố được ông ta sao?
Mình không hố ông ta, Long Ngạo Thiên có lý do đánh mình tàn phế sao?
Long Ngạo Thiên không đánh mình tàn phế, thì có thể có được phương tâm của Từ Tuyết Kiều và Trần Mộng Vân sao?
Nhân vật chính là muốn tán gái đó!
Ngươi Lục Văn đóng vai một nhân vật phản diện kinh điển, vì sự nghiệp tán gái của nhân vật chính bỏ chút sức có sao? Sao!! Á!?
Ta không đồng ý!
Lục Văn gào thét trong lòng!
Lão tử muốn nghịch thiên cải mệnh!
Mệnh ta do ta không do trời!
Ta xem có cửa sau nào để dùng mà chuồn đi không...
Trần gia lão gia tử kéo lấy Lục Văn, Lục Văn giả cười dùng sức đẩy tay ông ta ra: "Trần gia gia, ngài không sao đâu, cháu phải đi, ngài buông tay."
Lục Văn nhân lúc người khác không thấy mà đánh vào tay lão gia tử: "Buông tay, buông tay, ngươi buông tay, còn không buông tay nữa..."
Lúc này Từ Tuyết Kiều đã đi vào.
Mặt lạnh tanh thốt: "Lục Văn, Trần gia gia thích ngươi nhất, ngươi vừa đến năm phút đã đòi đi, quá vô lương tâm đi?"
Lục Văn nhìn thấy Từ Tuyết Kiều.
Cũng thấy Trần Mặc Hoan mang Long Ngạo Thiên đến.
Long Ngạo Thiên vừa nhìn thấy Lục Văn đã nheo mắt lại, hận ý thấu xương.
Lục Văn nghĩ đúng rồi, phản diện, là phải để người ta nhìn vào là hận đến ngứa răng mới được.
Lục Văn liếc qua Từ Tuyết Kiều.
Nha...
Một bé loli thật hoàn mỹ!
Dáng người nhỏ nhắn, nhưng tỉ lệ cân đối; ngũ quan tinh xảo lanh lợi đáng yêu đến cực hạn; mấu chốt là thân thể xinh xắn này, vậy mà vòng một lại sóng lớn dữ dội, bành trướng hung hãn...
Lúc này đang mặc một bộ đồng phục JK, trông thanh xuân động lòng người, đặc biệt là đôi chân thon dài đang mang tất cotton dài trắng tinh, thật sự thu hút!
Từ Tuyết Kiều hòa nhã chào Trần gia gia, rồi bắt đầu kiểm tra nguyên nhân bệnh cho Trần gia gia.
Cái nha đầu con nít ranh này không lớn đã chú trọng phát triển vòng một, sau này nhất định là kẻ gây họa!
Chậc chậc chậc, đúng là có đầu óc mà! Tuyệt đối có đầu óc! Lại còn là bé loli thích mặc đồng phục nữa chứ!
Từ Tuyết Kiều quay đầu, trừng mắt nhìn.
"Ngươi nói gì đó?"
"Hả? Ta đâu có nói gì!"
"Ngươi nói đó! Cái đồ háo sắc!"
Trần Mặc Hoan vội nói: "Tuyết Kiều, muội làm gì thế, người ta Lục thiếu không nói gì cả."
Từ Tuyết Kiều ngẩn người, chẳng lẽ mình bị ảo giác?
Liếc nhìn Lục Văn một cái, xoay người tiếp tục kiểm tra nguyên nhân bệnh cho Trần gia gia.
Ôi chao, cái mông thật tròn trịa! Đúng là đường cong nhỏ nhắn mê người!
Bé loli dáng người bốc lửa, lại còn thích mặc đồng phục nữa! Nếu mà từ phía sau dày vò thì thích thú biết bao! Chậc chậc chậc, Long Ngạo Thiên thật là có phúc!
Từ Tuyết Kiều lại quay người trừng mắt giận dữ nhìn Lục Văn.
Lục Văn sững sờ.
Từ Tuyết Kiều từ từ nhìn những người khác, có chuyện gì vậy? Vẻ mặt mọi người giống như không nghe thấy hắn nói hươu nói vượn vậy!
Hơn nữa... Âm thanh cũng không giống như bình thường phát ra, chẳng lẽ là hắn nghĩ trong lòng?
Lục Văn đang ý dâm Từ Tuyết Kiều thì cảm thấy gáy lạnh toát, nhìn lại thì thấy Long Ngạo Thiên đang nhìn chằm chằm mình.
Từ Tuyết Kiều cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng loại chuyện này nói ra cũng chẳng ai tin cả!
Từ Tuyết Kiều kiểm tra xong, cười nói: "Trần gia gia, chỉ có vài chỗ mạch máu bị tắc thôi, con dùng ngân châm thông một chút là được, ông thả lỏng ra ạ!"
Long Ngạo Thiên nói: "Tiểu muội muội, e là sự việc không đơn giản như vậy đâu?"
Từ Tuyết Kiều đứng dậy nhìn Long Ngạo Thiên: "Ngươi là ai?"
Trần Mặc Hoan vội giới thiệu: "À, quên mất giới thiệu, vị này là bạn tốt của ta, Long Ngạo Thiên! Y thuật tinh xảo, ta đặc biệt dẫn hắn đến xem bệnh cho ông."
Từ Tuyết Kiều nhăn mặt: "Danh y ở Bắc Quốc ta đều biết cả, chưa từng nghe qua thần y trẻ tuổi nào tên là Long Ngạo Thiên. Sức khỏe của gia gia quan trọng, Mặc Hoan ca đừng nên tùy tiện tin tưởng người khác."
"Ha ha ha!" Long Ngạo Thiên nói: "Tiểu muội muội, bởi vì cái gọi là cao nhân không xuất hiện thì thôi, hễ xuất hiện thì không phải cao nhân, đừng nên coi thường người khác nha."
Từ Tuyết Kiều vừa muốn lên tiếng thì nghe thấy hoạt động nội tâm của Lục Văn:
Đúng rồi, chính là tiết tấu này, tiếp tục đi!
Ngươi hãy trị cái ông Trần gia gia nửa sống nửa chết thành chết hẳn đi, sau đó đại hiệp Long Ngạo Thiên xuất thủ cứu mạng!
Hai người giằng co vừa rồi bất quá chỉ là khúc nhạc dạo tán tỉnh thôi, sau đó ngươi phương tâm thầm yêu hắn, cam tâm vào hậu cung, cùng Lãnh Thanh Thu các ngươi làm chị em tốt đi!
Từ Tuyết Kiều quay lại nhìn Lục Văn, tức đến mặt mày ủ rũ.
Cái thứ gì vậy! Y thuật của ta có vấn đề á! Trị cho Trần gia gia thành nửa sống nửa chết?
Ta còn muốn làm hậu cung cho cái tên nói năng lung tung này á? Còn cùng Lãnh Thanh Thu cùng nhau nữa chứ!
Lãnh Thanh Thu là cái thá gì? Cái bộ dạng ra vẻ người khác thì phiền muốn chết, ta sẽ cùng nàng làm hậu cung cho người ta chắc!
"Ngươi im miệng cho ta!"
Lục Văn ngớ người, mọi người đều ngớ người.
Lục Văn chỉ vào Long Ngạo Thiên: "Hắn ở bên kia kìa."
"Ta nói ngươi đó!"
Lục Văn sắp khóc đến nơi: "Ta có rắm nào đâu mà nói, ngươi hỏi mọi người xem!"
Long Ngạo Thiên cười ha ha: "Tiểu muội muội, bệnh của lão gia tử e rằng cả Bắc Quốc, không, cả Lam Quốc, trừ ta Long Ngạo Thiên ra, không ai có thể chữa được."
Từ Tuyết Kiều sắp bị hai người này làm cho tức chết rồi.
Một tên thì trong lòng thì thầm cái gì, một tên thì bên cạnh giở giọng âm dương quái gở.
Thật là một đám khiến người ta ghét cay ghét đắng!
"Ta đi châm cứu, tất cả im lặng cho ta!"
Từ Tuyết Kiều trừng hai người mỗi người một cái, rồi chuyên tâm bắt đầu châm cứu cho Trần Thu Thu.
Lục Văn ở đằng sau lắc đầu Đáng tiếc thật! Văn Vương cửu châm là châm pháp thượng đẳng, nhưng nha đầu này ra tay quá bảo thủ, lướt qua hai đại huyệt đạo, kết quả là vì một sơ sẩy này mà khiến Trần gia gia đi gặp Diêm Vương rồi.
Chờ Long Ngạo Thiên đến giờ phút mấu chốt xuất thủ cứu người, Từ Tuyết Kiều sẽ ngả mũ bái phục Long Ngạo Thiên thôi.
Haizzz, đáng tiếc một đời loli của Từ Tuyết Kiều... Không đúng, là một đời danh y, trẻ tuổi thành danh mà phải làm hậu cung của Long Ngạo Thiên.
Từ Tuyết Kiều trong lòng hơi giật mình!
Tên xấu xa này, lại còn hiểu y thuật sao?
Vừa rồi quả thật là mình đã dùng phép châm cứu ôn hòa, mà cũng quả thật là đã vòng qua hai huyệt vị nguy hiểm.
Vậy mà hắn cũng nhìn ra được?
Hắn... từ khi nào mà lại hiểu y thuật vậy?
Quả nhiên, Trần Thu Thu đột nhiên ho kịch liệt, thân thể run rẩy không ngừng, cuối cùng khóe miệng chảy máu, bắt đầu trợn mắt.
Trần Mặc Hoan lập tức hét lớn: "Gia gia! Gia gia! Tuyết Kiều tỷ, muội làm thế nào vậy? Chuyện lớn rồi!"
Sắc mặt Từ Tuyết Kiều tối sầm, nhưng lúc này nàng đã biết rõ mấu chốt ở đâu.
Long Ngạo Thiên vung tay lên, lấy châm bao của mình ra: "Tiểu muội muội nhường ra, ta sẽ giúp lão gia tử khởi tử hồi sinh!"
"Gia gia còn sống."
Từ Tuyết Kiều chỉ kiên định nói một câu như vậy, rồi nhặt lên một cây ngân châm, trực tiếp châm thẳng vào một huyệt yếu.
Quả nhiên, châm này xuống, Trần Thu Thu lập tức dịu đi một chút, nhưng vẫn còn đang hôn mê.
Long Ngạo Thiên giật nảy mình!
Cây châm của cô mỹ nữ vừa rồi hoàn toàn không giống với trước, đột nhiên trở nên táo bạo hơn, hơn nữa còn tìm huyệt vị rất chuẩn!
Ngay sau đó lại một cây nữa, vừa định châm xuống, thì tay Long Ngạo Thiên giấu trong tay áo búng ra.
Lục Văn sớm đã nhìn chằm chằm tiểu tử này rồi, thấy ánh mắt hắn không đúng, lại thấy tay hắn thụt về sau một chút, bắt đầu vận kình...
Lục Văn trong lòng hơi giật mình Không xong! Tiểu tử này muốn giở trò!
Lục Văn chẳng thèm quan tâm nữa, trực tiếp đi qua kéo cánh tay Long Ngạo Thiên: "Ngạo Thiên huynh!"
Long Ngạo Thiên bị hắn dọa cho giật mình.
"A? Dạ... Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là cảm thấy huynh rất đẹp trai!"
"À, cám ơn."
"Không có gì."
Từ Tuyết Kiều đã nghe thấy độc thoại nội tâm của Lục Văn, lúc đó còn giật cả mình, nhưng trong lúc châm cứu quan trọng, cô không thể buông ra, hơi quay đầu lại, liếc mắt liền thấy tư thế giở trò của tay Long Ngạo Thiên.
Ngay sau đó, Lục Văn liền che tầm mắt của cô lại, đương nhiên, cũng là ngăn tay Long Ngạo Thiên lại.
Từ Tuyết Kiều đã châm hai mũi, sắc mặt Trần lão gia tử từng bước hồi phục hồng hào, chưa đến nửa phút đã mở mắt ra.
"Tuyết Kiều à."
"Trần gia gia."
"Có cháu ở đây thật tốt, lần này đừng đi, cứ ở lại Tuyết Thành đi."
"Gia gia, ngài cứ an tâm dưỡng bệnh đi ạ!"
Trần Thu Thu vừa mới tỉnh táo lại một chút: "Văn đâu? Cháu đích tôn của ta đâu?"
Lục Văn nhanh chóng tiến lên: "Gia gia."
"Văn à, sao tay của ông lại đau thế này?"
Lục Văn vừa nhìn, thì ra vừa rồi mình giãy dụa liền xoay qua đánh, tay của ông cụ đã đánh đỏ hết cả rồi.
"Không sao, là để cho cường gân hoạt huyết."
Long Ngạo Thiên tức gần chết.
Mình chưa trang bức được nửa thì đã bị cản trở chết rồi!
Chết tiệt Lục Văn, sao chỗ nào cũng có mặt ngươi vậy?
Lục Văn xoay người, thấy Long Ngạo Thiên đang trừng mình, Trần Mặc Hoan cũng đang nhìn mình chằm chằm.
Lão gia tử quá thiên vị tiểu tử Lục gia rồi! Ta Trần Mặc Hoan mới là cháu ruột của ông mà!
Lục Văn nghĩ Trời ạ, con xin phép đi cho nhanh. Ở đây ngoại trừ ông Trần già nửa sống nửa chết thích mình ra, những người khác đều hận không thể bóp chết mình rồi.
Long Ngạo Thiên thì vì mình ngăn cản con đường tán gái của hắn, hận không thể chơi chết mình; Trần Mặc Hoan thì vì gia gia mình sủng mình mà muốn đạp chết mình; Từ Tuyết Kiều từ nhỏ đã không ưa mình, hôm nay còn không rõ là uống nhầm thuốc gì, hình như là hận không thể bóp chết mình luôn rồi.
Ta phải nhanh chóng chạy mới được.
Từ Tuyết Kiều nghe được câu này thì trong lòng bật cười.
Nhưng nghĩ đến lúc nãy hắn lao ra giúp mình, trong lòng không khỏi ấm áp.
Gã này cũng không phải là người vô tình vô nghĩa.
Lúc này Triệu Cương đến trước mặt Lục Văn, ghé vào tai hắn, khẩn trương nói: "Lục thiếu, có chuyện lớn rồi, ngài phải nhanh chóng đến xưởng thuốc một chuyến."
Lục Văn giật mình kinh hãi.
Xưởng thuốc! Có chuyện rồi á!
Bạn cần đăng nhập để bình luận