Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1352: Chính nghĩa đại hiệp Triệu Nhật Thiên

Chương 1352: Chính nghĩa đại hiệp Triệu Nhật Thiên Trên máy bay.
Lục Văn, Long Ngạo Thiên cùng Triệu Nhật Thiên, ba người ngồi trên một chiếc ghế dài.
Ba người đều mặt mày bầm dập, hung tợn nhìn nhau.
Lục Văn sờ sờ chiếc băng dán cá nhân trên mũi mình: "Lần này lại vì cái gì đánh nhau?"
Triệu Nhật Thiên nói: "Hắn lòng dạ hẹp hòi thôi! Ta chỉ nói hắn lúc khóc giống đàn bà, rồi đột nhiên nghĩ, nếu hắn đã không phải đàn ông, có phải có thể nghĩ cách làm thành đàn bà, thế là hắn nổi cáu."
Long Ngạo Thiên nói với Lục Văn: "Ngươi nghe xem, đây có phải lời người không?"
Lục Văn bực bội: "Triệu Nhật Thiên, nếu người khác nói với ngươi như vậy, ngươi có vui không?"
Triệu Nhật Thiên nói: "Nhưng mà hắn xác thực đã không phải rồi sao! Vậy ta còn phải để ý hắn làm gì!"
Lục Văn rất bất ngờ: "Được đó! Ngươi biết quan tâm đại sư huynh rồi à?"
"Đúng vậy a! Ta hỏi hắn lúc đi tiểu có phải ngồi xổm, có làm ướt mông không, hắn liền nổi điên!"
Lục Văn nhìn Triệu Nhật Thiên: "Triệu Nhật Thiên, ta cảm thấy ngươi cố ý."
Triệu Nhật Thiên rất kinh ngạc: "Cái này rõ như ban ngày sao! ?"
Long Ngạo Thiên cười: "Vì vậy ta đạp cho hắn một phát ra ngoài xe rồi!"
Lục Văn nhìn Long Ngạo Thiên: "Ngươi cũng là chủ mưu lâu rồi phải không?"
Long Ngạo Thiên không phản bác: "Mới học chiêu thức, luôn muốn tìm người thử."
Lục Văn phiền muộn vô cùng: "Đừng đánh nữa! Các ngươi! Liễu Như Yên đang ở bên cạnh, ta cần nàng giải độc, còn cần các ngươi giúp ta trấn áp nàng! Bằng không, ba người chúng ta đều thua dưới tay nữ nhân, các ngươi chịu được à?"
Liễu Như Yên nhìn ba người, bực bội lắc đầu.
Long Ngạo Thiên thâm quầng mắt, cái vẻ mặt kia buồn cười thấy phát sợ.
Cái người nghiêm túc, cẩn trọng, khí tràng ngút trời, giết người quyết đoán, biên cương chiến thần dĩ vãng đâu mất rồi. . .
Bây giờ động tay động chân đều toàn mùi vị chợ búa, cùng Lục Văn, Triệu Nhật Thiên hai thằng ngốc này chung đụng một hồi, đến hắn cũng có vẻ ngốc đi mấy phần.
Còn cái tên Triệu Nhật Thiên rõ ràng là một thằng thiểu năng!
Đôi mắt to ngây thơ vô tội, tràn đầy tự tin lóe lên vẻ ngu xuẩn vô tri. Không nói chuyện thì còn có vẻ giống người, vừa mở miệng là não bị lộ ra có dung lượng cực kỳ ít.
Đáng ghét nhất là Lục Văn.
Một kẻ chỉ biết trộm gian giở mánh lới, nịnh nọt bợ đỡ, đơm đặt thị phi, ba hoa chích chòe hạ lưu, nhưng hết lần này đến lần khác mình trúng độc lại cần chân khí Thái Cổ Viên Thần của hắn mới giải được!
Lại còn dám nói mình là cặn bã nữ!
Ta cặn bã ai hả! ? Ta có chỗ nào cặn bã! ? Lúc nào cũng cười nhạo tên ta, tên này không phải rất hay sao!
Sao có thể vì tên mà gọi người là cặn bã nữ được! ?
Ông trời phái ba người này đến trêu ta sao! ?
Triệu Nhật Thiên, hừ, đạp cho chó gặm!
Long Ngạo Thiên, hừ, bắt về rút hết cái khí phách vương giả của hắn!
Còn Lục Văn... Ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết! Ta sẽ để ngươi như sống trong ác mộng, nhìn thấy ta liền hai chân run rẩy, như vào địa ngục vô gián, luân hồi vô tận. . . Mới hả được cơn hận!
Máy bay hạ cánh.
Tôn Trạch nhận điện thoại.
"Sao anh lại đến đây?" Lục Văn rất bất ngờ.
Tôn Trạch nói: "Lịch trình của anh lộ rồi, cả Tịnh Châu đều đang lan truyền tin anh hôm nay sẽ ký hợp đồng với tập đoàn khai thác mỏ."
"Sao có thể có chuyện đó? Chỉ là giao dịch thương mại bình thường thôi mà, tôi có phạm pháp đâu."
"Không phải thế, Âu Dương gia đã trở mặt với Khương gia!"
"Hả! ? Sao có thể?"
"Âu Dương Đức mất đi con trai, cháu trai, cả người sụp đổ rồi, đã thu thập tất cả chứng cứ phạm tội, tuyên bố mình muốn chết, và số tài liệu này sẽ được gửi đến các môn phái lớn, gia tộc, tổ chức trong hộp thư. Hiện giờ Khương gia đã giam lỏng Khương Tiểu Cẩu, có chút không nỡ xuống tay với Âu Dương gia. Âu Dương Đức tuyên bố, chỉ cần có đầu của anh, Long Ngạo Thiên và Triệu Nhật Thiên, ông ta sẽ tiêu hủy tất cả chứng cứ, bằng lòng đầu thú."
Lục Văn cười lạnh: "Lão già này nóng ruột muốn nhảy tường rồi."
Tôn Trạch nói: "Rất nhanh thôi, rất nhiều người sẽ tìm anh nói chuyện, Lục tổng, anh phải có tính toán trong đầu đấy."
"Chỗ này an toàn chứ?"
"Xung quanh đều là người của chúng ta, nhưng, lực lượng còn lại của Âu Dương gia cũng rất mạnh. Hơn nữa, Âu Dương Đức đã điên rồi, vô cùng. Ông ta tuyên bố, ai có thể lấy được đầu của ba người các anh, sẽ có thưởng lớn. Chém giết Lục Văn, tiền thưởng một trăm triệu đô la Mỹ! Bắt sống đưa cho ông ta, hai trăm triệu!"
Lục Văn kinh ngạc mở to mắt: "Hắn vẫn còn tiền sao! ?"
Tôn Trạch nhìn Lục Văn: "Đấy là trọng điểm sao! ? Còn có, chém giết Long Ngạo Thiên, tiền thưởng 30 triệu đô la!"
Triệu Nhật Thiên đến gần: "Vậy ta thì sao! ?"
"Cũng có anh. Chém giết Triệu Nhật Thiên, tiền thưởng năm triệu đô."
Triệu Nhật Thiên cuống lên: "Dựa vào cái gì! ? Phun phân long đã 30 triệu, ta chỉ có năm triệu! ?"
Tôn Trạch nói: "Bọn họ đang tập hợp một đám liều mạng, anh biết đó, anh ở giới võ cổ Bắc Quốc... kẻ thù không ít, rất nhiều người đều đang chạy về đây. Nhưng mà các bạn của tôi báo tin về, hình như đa số đều chỉ đứng ngoài quan sát thôi. Tức là nói, đều muốn kiếm chút lợi nhỏ, chứ không ai nghĩ đến chuyện liều mạng với anh."
Lục Văn quay người, nhìn Long Ngạo Thiên và Triệu Nhật Thiên: "Âu Dương gia sắp kết thúc rồi, nhưng mà càng đi vào đường cùng, lão già Âu Dương càng điên cuồng hơn, càng không kiêng nể gì. Đại sư huynh, Nhật Thiên, đây là trận chiến cuối cùng giữa Diễm Tráo môn chúng ta và Âu Dương gia. Làm cho ra trò đi."
Long Ngạo Thiên nói: "Thú vị, không ngờ Âu Dương gia lớn mạnh thế kia mà cũng có thể bị từng bước tan rã, tiêu diệt. Trận chiến cuối cùng, để lão tặc Âu Dương biết rõ, Diễm Tráo môn, không phải ai cũng có thể chọc vào."
Triệu Nhật Thiên cũng gật đầu: "Chơi chết lão tặc đó! Vì sư thúc báo thù, vì giới võ cổ Bắc Quốc trừ hại!"
Lục Văn cười: "Nếu ai lấy được chứng cứ phạm tội của bọn chúng... tôi cho một ngàn vạn đô la Mỹ."
Triệu Nhật Thiên cười ha ha: "Giao cho ta!"
Long Ngạo Thiên nói: "Văn, ngươi muốn làm gì?"
Lục Văn cười: "Thứ này dễ dùng thế này, không giữ lại tự bảo vệ thì lãng phí."
Long Ngạo Thiên cảm thấy không đúng: "Ngươi muốn ra tay với Khương gia! ?"
Lục Văn nói: "Sao có thể như thế? Ta giỏi quá nhỉ? Người Khương gia làm chuyện xấu, ta lại đi đâm thủng chỗ này, vậy thì không phải ta còn thảm hơn cả Âu Dương Đức chết à? Giữ lại chứng cứ, sau này người Khương gia ít nhiều cũng phải e dè một chút. Mà không được, thì giao chứng cứ cho Khương Tiểu Cẩu, để hắn có chút tình người, sau này hắn sẽ không nhằm vào chúng ta."
"Cái gì! ?" Triệu Nhật Thiên kích động nói: "Người Khương gia chà đạp pháp luật, người chấp pháp lại phạm pháp, cố ý làm trái, dựa vào quyền hành chèn ép người chính nghĩa, làm ô dù cho thế lực hắc ám, cấu kết với lão già Âu Dương Đức để làm chuyện xấu, cướp tài hại mệnh, kiếm lời béo bở! Anh lại lấy cái chuyện đó ra để làm giao dịch! ? Anh còn có nhân tính không?"
Lục Văn nhìn hắn: "Vậy ngươi nói nên làm thế nào?"
"Phải vạch trần ra! Vạch trần những hành vi đáng tởm của người Khương gia cho cả thế giới biết! Để cho cả Long Quốc, cả giới võ cổ đều biết, người Khương gia không ra gì! Chúng ta sẽ cùng với ba đại gia tộc khác vạch trần chuyện này, để họ liên thủ gây áp lực lên Khương gia, tước đoạt quyền chấp pháp của bọn chúng, bắt hết người Khương gia liên quan đến vụ này để giới võ cổ dựa theo pháp luật xét xử tội lỗi, bắt chúng đền tội! Trả lại cho giới võ cổ một trời đất quang minh! Thái bình thịnh thế!"
Lục Văn gật đầu: "Tốt, nghe ngươi."
Triệu Nhật Thiên sững sờ: "Nghe. . . nghe ta rồi sao?"
"Ngươi có tinh thần chính nghĩa như vậy, đương nhiên phải nghe ngươi rồi."
"Sao ta có cảm giác. . . ngươi muốn hố ta vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận