Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 64: Ta tâm thành khẩn nhất

Chương 64: Lòng ta thành khẩn nhất Lục Văn không hề nghĩ ngợi, lập tức vung ra một chưởng.
Đùa à?
Lão tử bây giờ cũng là người trong giới giải trí, ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi biết võ công sao?
Trạng thái đỉnh phong của ngươi thì ta đánh không lại, bây giờ bị Thiết Đà Vương đánh cho một trận, lại vừa ngã như thế kia, ngươi lấy gì mà cảm thấy có thể đánh thắng ta?
Ta không thừa lúc ngươi bị thương muốn lấy mạng ngươi thì thôi!
Long Ngạo Thiên cũng không ngờ Lục Văn lại thật sự biết võ công?
Hắn vẫn luôn cảm thấy, ở trong kho hàng, cái gì công phu Bất Động Minh Vương kia nhất định có mờ ám!
Lục Văn dù có là kỳ tài ngút trời, từ trong bụng mẹ đã bắt đầu tu luyện, cũng không thể nào luyện Bất Động Minh Vương công đến mức kia được!
Nó thật sự đáng sợ, đáng sợ đến mức không có đạo lý nào nói, đáng sợ đến không phù hợp lẽ thường.
Không phải hắn thông đồng với Thiết Đà Vương thì mình thật sự nghĩ không ra, sao lại có chuyện đó được.
Nhưng ngay lúc này, Long Ngạo Thiên hiểu rõ, Lục Văn thật sự biết chút võ công.
Tuy không nhiều, nhưng hiển nhiên đã nhập môn.
Cổ võ thuật, chia làm mấy giai đoạn lớn:
Hạ tứ môn, trung tứ môn, thượng tứ môn.
Nghe nói trên nữa còn có cái gì thiên tứ môn, nhưng không ai từng gặp.
Chính mình vì đạt đến độ cao của thượng tứ môn, mới muốn chỉnh hợp tứ đại gia tộc, để có tài lực chống đỡ.
Hiện tại đã là cao thủ trung tứ môn.
Mà Lục Văn, vậy mà cũng đã bước chân vào hàng ngũ cổ võ, nghiễm nhiên đã nhập môn giai đoạn hạ tứ môn – Thối Thể!
Đến giai đoạn này, mới tính chính thức tiến vào hàng ngũ cổ võ giả.
Đừng xem thường giai đoạn thối thể hạ tứ môn này, nó đã có thể nói là khác biệt một trời một vực so với người bình thường.
Cao thủ thối thể, dù chỉ là hạng bét trong hàng ngũ cổ võ, nhưng giữa đám đông thì tuyệt đối cũng là của hiếm có, vạn người khó kiếm.
Cao thủ thối thể, tiềm năng cơ bản của thân thể đã hoàn toàn được kích phát thức tỉnh, độ cường hãn của cơ thể, tốc độ hồi phục, bao gồm tốc độ, lực lượng và bạo phát lực đều là những thứ người thường không thể nào hiểu được.
Có thể nói, một cao thủ thối thể đạt tiêu chuẩn, một mình đánh hai ba mươi người bình thường kia là chuyện thường, cứ như giáo viên thể dục xuống trường mẫu giáo, có thể đi ngang.
Lục Văn quay người đánh một chưởng này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Long Ngạo Thiên, trực tiếp đối nhau, hai người đều không dễ chịu.
Long Ngạo Thiên là do vết thương của mình nặng hơn Lục Văn nhiều.
Hắn không chỉ ngã xuống mà trước đó còn bị Thiết Đà Vương đánh cho tơi bời!
Thiết Đà Vương, mọi người biết rõ mà?
Trong ý thức của hắn, Long Ngạo Thiên là kẻ lừa gạt hắn nhiều lần, vạn ác bất xá.
Đó là hận không thể nghiền nát xương của Long Ngạo Thiên ra nấu canh cho chó ăn nỗi phẫn nộ cùng căm hận!
Vì vậy, hắn gần như là đuổi theo Long Ngạo Thiên đánh, đánh đến sống chết, trước khi Long Ngạo Thiên ngã xuống thì cơ bản hắn đã bị đánh gần như phế rồi.
Nếu không phải rơi xuống vách núi, chắc chắn hắn đã bị Thiết Đà Vương đánh chết tươi rồi.
Cho nên, lúc này Long Ngạo Thiên không mạnh hơn Lục Văn bao nhiêu, thậm chí còn suy yếu hơn Lục Văn rất nhiều.
Một chưởng đối nhau, Long Ngạo Thiên cảm thấy mấy cái xương sườn của mình lại gãy thêm, đau đến mức không thở được, hoa mắt chóng mặt, suýt nữa thì bất tỉnh lần nữa.
Lục Văn cũng bị thương không nhẹ, một ngụm máu tươi trực tiếp trào ra khóe miệng.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, đều muốn đẩy đối phương vào chỗ chết.
Nhưng hiện tại không ai có năng lực đó.
Hồn Thiên Cương ở phía sau cười nói:
"Không tệ, hai tên nhóc các ngươi đều có chút nội tình, không sai không sai."
Hồn Thiên Cương nói: "Xem ra, hai ngươi có thù hận với nhau à?"
Long Ngạo Thiên nghiến răng: "Ta và hắn không đội trời chung!"
Lục Văn cũng trừng Long Ngạo Thiên: "Sớm muộn gì ta cũng phải bẻ xương ngươi cho chó ăn!"
"Ha ha ha! Quả nhiên là huynh đệ đồng lòng, nghĩa bạc vân thiên!"
Hai người cùng nhau nhìn về phía Hồn Thiên Cương, trong lòng nghĩ 'mẹ nó ông là người không vậy? Não ông bị sao à? Ngươi chỗ nào nghe được ra là huynh đệ đồng lòng, nghĩa bạc vân thiên?' Hồn Thiên Cương nói: "Như vậy đi, ta ở đây có một viên Nội Phủ Bát Cung Đan, có thể nhanh chóng phục hồi nội phủ lục tạng bát cung, chữa trị mọi nội thương. Nhưng đan dược cũng chỉ có một viên, hai người các ngươi, ai muốn nó đây?"
Long Ngạo Thiên ôm lấy xương sườn, khó khăn quỳ trên mặt đất: "Tiền bối! Vãn bối tên Long Ngạo Thiên, từ nhỏ đã tập võ, tự đánh giá bản thân là có chút thiên phú, hiện tại là cao thủ Thức Tỉnh trung tứ môn. Nếu tiền bối chịu cứu vãn bối một mạng, vãn bối đời này nhất định mang ơn, cảm niệm ân tình của tiền bối, đáng chết cũng phải báo đáp, xông pha khói lửa, không chối từ!"
Hồn Thiên Cương gật gật đầu: "Tuổi này mà đã thành cao thủ Thức Tỉnh trung tứ môn, xác thực là thiên phú bất phàm."
Lục Văn khẽ ôm quyền: "Tiền bối, mạng vãn bối không may, bất cẩn rơi xuống sơn cốc, vãn bối thấy mình cũng khó thoát khỏi, tỉ lệ lớn là không sống được. Nhưng người như Long Ngạo Thiên thì không thể cứu, viên đan dược này, ta xin tiền bối hãy cho Tuyết Ngưng cô nương. Nàng còn trẻ thiện lương, tương lai có hy vọng, không đáng phải chết ở cái nơi này."
Long Ngạo Thiên vội nói: "Tiền bối, Tuyết Ngưng là người hầu cận của vãn bối, chỉ cần một ngày nội công của vãn bối phục hồi, nội thương khỏi hẳn, sẽ có thể dùng nội công chữa thương cho nàng, ban tặng đan dược cho vãn bối chẳng khác nào cứu hai mạng người! Mà Lục Văn, hắn chỉ có thực lực nhập môn sơ cấp Thối Thể, hoàn toàn không có cách nào dùng nội công thay người chữa thương được."
"Ừm." Hồn Thiên Cương gật gật đầu: "Lục Văn đúng không? Đến lượt ngươi nói."
Lục Văn nghĩ ngợi: "Hoa Tuyết Ngưng nàng khỏi ngoại thương rồi, ăn Bát Cung Đan thì nội thương cũng khỏi, một cao thủ cả trong lẫn ngoài đều khỏi hẳn, chẳng lẽ không thể cứu Long Ngạo Thiên sao? Biết đâu nàng vui vẻ còn có thể cứu cả ta đấy chứ. Ha ha."
Hồn Thiên Cương gật gật đầu: "Các ngươi đều là những đứa trẻ có tấm lòng lương thiện, đứa trẻ ngoan."
Hồn Thiên Cương thở dài một tiếng: "Các ngươi có biết không? Ta hồi nhỏ à. . . Ai!"
Nói rồi, ông lại thở dài một tiếng thật nặng nề.
Lục Văn vội nói: "Không phải à?"
"Đúng vậy." Hồn Thiên Cương nhìn về phía xa, vẻ mặt thê lương: "Về sau này, nhân sinh của ta đi theo một hướng khác. . ."
Lục Văn thở dài: "Thì ra là thế."
"Nhưng ai tính được số trời, không ngờ, về sau liền. . . Ai!"
Lục Văn lắc đầu: "Chuyện này đích xác khiến người trong lòng khó chịu."
Hồn Thiên Cương vỗ đùi: "Nhưng ta tin chắc! Người sống không thể để nghẹn tiểu mà chết được, thế là ta liền. . . Ngươi hiểu rồi chứ?"
Lục Văn tán thán nói: "Tiền bối kiên cường, đáng để cho tất cả vãn bối học tập, không ngờ trong hoàn cảnh như thế mà tiền bối vẫn kiên cường dũng cảm như vậy."
"Vì thế, mấy chục năm sau, giang hồ mới có nhân vật như ta. Nhưng mà. . . Câu nói đó là sao nhỉ?"
"Thịnh cực tất suy?"
"Đúng đúng đúng!" Hồn Thiên Cương nói: "Cho đến sau trận đại chiến đó, ta nản lòng thoái chí, đối với thế gian không còn chút gì lưu luyến."
"Vì vậy, ngài mới đến đây ẩn cư, chỉ để tìm sự thanh tịnh."
"Ngươi biết đó, người cả đời này. . ."
"Dạ dạ dạ."
"Nhưng có một số chuyện, nó cứ thích. . ."
"Có thể hiểu được!"
"Ta thì không quan tâm, nhưng cho dù vậy, trong lòng vẫn luôn. . ."
"Đừng nói nữa, ta hiểu ông mà!"
Long Ngạo Thiên đầu óc nhìn người này, lại nhìn người kia, hết nhìn người này lại nhìn người kia.
Trong lòng nghĩ 'hai người các ngươi đang chơi cái gì vậy?
Cái quái gì mà người xướng người họa? Hai người đang tán gẫu hay là châm biếm đấy?
Ta dựa vào, hắn vừa nói cái gì ngươi cũng hiểu rồi?
Đến nội dung cụ thể cũng không có mà! Toàn bộ đều im lặng như tờ, làm sao mà nâng đỡ nhau được?
Còn mang theo kiểu tán gẫu thế này à?
Nếu hai người không phải đang tán gẫu thì hai người nói qua nói lại, ăn ý cực kỳ!
Cảm xúc dạt dào, móc tim móc phổi!
Nếu không phải chênh lệch tuổi tác, chắc giờ này đã quỳ xuống đất kết nghĩa rồi!
Nếu hai người đang tán gẫu, thì cả hai đang nói cái gì vậy trời?
Một chút nội dung chỉnh tề cũng không có, toàn là mấy từ thừa a!
Ừm, à, đúng vậy, ai, này, ơ a. . . Cuối cùng kết một câu ‘ông đi đi’!
Đang chơi cái gì thế?
Long Ngạo Thiên nói: "Lục Văn, rốt cuộc ngươi nghe ra được cái gì rồi?"
Lục Văn lau nước mắt: "Trước đừng nói chuyện với ta, ta nghe chuyện tiền bối gặp phải mà lòng ta đau xót quá!"
Long Ngạo Thiên trong lòng nghĩ 'ta thật sự muốn một tát đập chết ngươi cái thứ đồ vô liêm sỉ này!' Ngươi diễn sâu quá đấy!
Long Ngạo Thiên nói: "Ngươi xác định là ngươi biết rõ chuyện của tiền bối rồi? Ngươi thử nói cho ta nghe xem!"
Lục Văn khó chịu đến không được: "Ngươi nghe được bình sinh của tiền bối mà không cảm động sao? Một đại anh hùng mà gặp phải hoàn cảnh này, nỗi cô độc này, điều này. . . A. . . Ngươi không cảm khái sao? Không đau lòng sao?"
Lúc này Long Ngạo Thiên hận không thể xé nát Lục Văn ra.
Quá vô liêm sỉ!
Thật là quá vô liêm sỉ!
Trời ơi! Lại có thể diễn đến mức này sao? Đem lão già ra làm trò đùa! ?
Long Ngạo Thiên còn định lên tiếng thì Hồn Thiên Cương nói:
"Thế này đi, gặp nhau chính là duyên, không cần biết trước kia các ngươi có ân oán gì, hôm nay ở chỗ này ta làm chủ, hai ngươi kết nghĩa huynh đệ, bái nhập môn hạ của ta. Ân oán trước đây xóa bỏ hết, từ nay về sau sẽ là sư huynh đệ đồng môn, các ngươi thấy sao?"
Long Ngạo Thiên chỉ vào Lục Văn: "Ta? Kết nghĩa với hắn! ? Còn là sư huynh đệ đồng môn! ?"
Lục Văn kích động ôm quyền chắp tay: "Đại ca!"
"***!" Long Ngạo Thiên gần như bùng nổ: "Ta đường đường là Long Ngạo Thiên, chiến thần biên cương, cao thủ trung tứ môn, thiếu chủ của một tổ chức lớn! Mà bắt ta kết nghĩa với ngươi! ?"
Hồn Thiên Cương gật gật đầu: "Quả nhiên là nam nhi giang hồ, ngay thẳng phóng khoáng!"
Long Ngạo Thiên nhìn lão già hồ đồ này, trong lòng nghĩ 'mẹ nó ta mà quay đầu lại thì việc đầu tiên là giết chết ngươi!' Hồn Thiên Cương nói: "Hai người quỳ xuống dập đầu đi, bái sư xong, ta sẽ chữa thương cho các ngươi."
Long Ngạo Thiên nhìn thấy, hiện tại cũng không có cách nào khác.
Hoặc là kết nghĩa với Lục Văn, hoặc là sớm muộn gì ở chỗ này cũng bị lão già hồ đồ này hố chết trong hang núi này thôi.
Hắn cố nén ghê tởm, chậm rãi quỳ xuống.
Hai người hướng về phía Hồn Thiên Cương, dập đầu một cái.
Hồn Thiên Cương nói: "Cái thứ nhất, kính thương thiên!"
Long Ngạo Thiên bực mình nói: "Bái nhập môn hạ sư phụ, kết giao. . ."
Hắn nghiến răng: "Nghĩa đệ Văn, từ nay về sau. . ."
Hắn thật sự không nói nổi nữa!
Lục Văn nói: "Từ nay về sau, chúng ta huynh đệ đồng lòng, vĩnh viễn không phản bội! Nếu bất kính với sư phụ. . ."
Lục Văn quay người về phía Long Ngạo Thiên chắp tay: "Đại ca!"
Sau đó lại hướng về phía Hồn Thiên Cương nói: "Chết không yên lành!"
"Nếu như sau này chúng ta làm điều sai trái. . ."
Lại quay người về phía Long Ngạo Thiên chắp tay, kích động kêu lên: "Đại ca!"
Sau đó lại hướng về phía Hồn Thiên Cương: "Ngũ mã phanh thây!"
"Nếu như sau này chúng ta phản bội sư môn. . ."
Lại quay người về phía Long Ngạo Thiên chắp tay: "Đại ca!"
Sau đó lại tiếp tục hướng về phía Hồn Thiên Cương: "Thất khiếu chảy máu mà chết!"
Lục Văn bắt đầu nói từng lời thề một, mỗi một lời thề trước đó cũng phải gọi Long Ngạo Thiên:
"Đại ca!"
"Ruột nát bụng tan!"
"Đại ca!"
"Vạn tiễn xuyên tâm!"
"Đại ca!"
"Đầu một nơi thân một nẻo!"
"Đại ca!"
"Thiên lôi đánh xuống!"
"Đại ca!"
"Đoạn tử tuyệt tôn!"
"Đại ca!"
"Bị người giẫm nát cho chó ăn!"
"Đại ca!"
"Bị hơn trăm người thay nhau giẫm đá, chuyên đánh vào chỗ đó, đánh xong dùng lửa thiêu, thiêu xong lại đánh, đến khi. . ."
Long Ngạo Thiên kéo hắn lại: "Được rồi được rồi, ta chết chắc rồi."
Lục Văn sững sờ: "Ta còn chưa hết hận đâu."
Hồn Thiên Cương lau nước mắt: "Văn à, con là người trẻ tuổi mà ta từng gặp bái sư thành tâm nhất!"
Long Ngạo Thiên không nhịn được nữa, lại một ngụm máu tươi trào ra khóe miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận