Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 07: Nữ chính nhóm đều làm sao rồi

Chương 07: Các nữ chính đều làm sao rồi Lục Văn tìm đến Trần Mặc Quần.
Trần Mặc Quần là đồng đảng của Lục Văn, là anh trai của Trần Mặc Hoan, cũng là em trai của Trần Mộng Vân.
Trần Mặc Quần không có cái khí chất soái ca của Trần Mặc Hoan, là một tên công tử bột chính hiệu.
Xí nghiệp nhà họ Trần hiện tại do Trần Mộng Vân quản lý, nhưng người nắm cổ phần nhiều nhất lại là Trần Mặc Quần.
Cũng có nghĩa là, tên tiểu tử này gần như không làm chuyện gì ra hồn, cả ngày chỉ lái xe thể thao, cặp kè gái Tây, tiền mặt xài không hết.
Trần Mặc Quần có rất nhiều 'ngựa quen', nhưng cơ bản là không có bạn bè.
Hắn ta duy nhất người bạn tốt, tự nhận là đồng đảng, chính là Lục Văn.
Khi Trần Mặc Quần nhận được điện thoại của Lục Văn, ngẩn người một chút, vừa nghe Lục Văn muốn tìm việc vui, hắn lập tức phấn khích tột độ, trực tiếp gửi vị trí cho Lục Văn.
Một hội quán tư nhân xa hoa, bên trong các cô nàng đều là "người mẫu".
Ở chỗ này, một buổi tối ngươi mà không tiêu hết mười vạn, tám vạn thì quả thực không có mặt mũi mà vào.
Đây là đối với đám thổ hào bình thường mà nói, Trần Mặc Quần đến đây một lần mà không vung tay trăm tám chục vạn, thì chính là tự làm đau lòng cha mình, tiết kiệm tiền cho gia đình.
Vì vậy, dù mập mạp, đãi ngộ mà hắn được hưởng ở chỗ này chắc chắn là hàng đỉnh.
Lục Văn thì tâm trạng bực bội.
Hắn cũng không phải người chưa trải sự đời. Hắn trước đây từng đóng sáu vai phản diện, biết rõ người có tiền ăn chơi thế nào, đối với cái loại địa phương này cũng không lạ gì.
Hắn phát hiện Trần Mặc Quần đúng là rảnh rỗi đến phát rồ, ở chỗ này nhìn gái đẹp đến hoa cả mắt, muốn hưởng thụ cũng đã hưởng thụ đủ rồi, chẳng biết nên tìm thú vui thế nào cho mình nữa.
Bất quá Trần Mặc Quần lại hăng hái hơn Lục Văn nhiều, hớn hở nói: "Sally, Tuyết Nhi, còn có cô… cô tên gì nhỉ? Gọi thêm người đến đi."
"Anh, em tên Điềm Điềm nha!"
"Không quan trọng không quan trọng, các cô mấy người hầu hạ đại ca của ta cho tốt, hắn có thể là tùy tiện không đến chỗ như thế đâu, hôm nay các cô mà làm hắn tiêu hồn thực cốt thì hắc hắc, bổn thiếu gia lì xì cho mỗi người các cô mười vạn, không giới hạn!"
Mấy cô nàng một phen hưng phấn hẳn lên, chen chúc xung quanh Lục Văn.
"Lục thiếu, ngài muốn kiểu gì ạ?"
"Lục thiếu, chúng ta chơi trò chơi nhé? Chúng em có rất nhiều trò chơi, đều rất tiêu hồn thực cốt đó!"
Lục Văn vốn đến để mua vui, lại phát hiện mình hoàn toàn không vui nổi.
"Các người trật tự chút, để ta nói chuyện với tên công tử bột này đã."
Mấy cô gái ngoan ngoãn lui sang một bên, bật nhạc lên, bưng ly rượu nhỏ nhẹ nhàng nói chuyện.
"Sao thế?" Trần Mặc Quần hỏi, "Không thích à? Đổi đám khác?"
"Không phải." Lục Văn thở dài: "Ta với Lãnh Thanh Thu sắp đính hôn, ngươi biết không?"
"Biết chứ." Trần Mặc Quần hừ một tiếng, "Chỉ có Lãnh Thanh Thu kia... ta thật không biết nên nói ngươi thế nào cho phải. Nàng có cái gì tốt? Vóc dáng? Mặt mũi? Cô nàng nào mà chả có? Ngươi cái này ba năm chậm trễ không biết bao nhiêu mỹ nữ xuân xanh đấy ngươi biết không?"
"Lại nói, cho dù ngươi thích làm 'chó liếm', ngươi liếm nàng làm gì chứ? Cái đức hạnh của Lãnh Thanh Thu kia... Nhà họ Lãnh của nàng còn cái gì? Chẳng phải là chỉ còn cách trông chờ vào nhà Lão Lục các ngươi để mà kéo dài mạng sống sao? Ấy vậy mà nàng còn làm ra vẻ kéo giá hai năm tám vạn, cả ngày cứ mặt mày cau có? Nhìn thấy nàng ta chỉ muốn ói!"
Lục Văn nhìn xung quanh: "Chúng ta từ thời đại học đã đến mấy cái chỗ này để vung tiền, mua vui, nhiều năm như vậy ngươi vẫn còn chơi à? Chưa đủ sao?"
"Đã sớm mẹ nó đủ rồi." Trần Mặc Quần nói: "Nhưng tao biết làm gì? Tao biết làm cái gì? Tao vào phòng ban, ngủ một giấc trưa đủ ba lần. Đám thuộc hạ báo cáo nội dung công việc cho tao, tao mẹ nó căn bản nghe không hiểu gì! Cái khác thì tao cũng không biết, tao chỉ biết xài tiền, chỉ biết chơi, chỉ biết cặp gái thôi."
Lục Văn nhìn hắn: "Cái đó của mày không gọi là cặp gái. Cặp, là chỉ sự theo đuổi, không phải kiểu mày chịu chi tiền, ngoắc ngón tay cái là người ta đến cái loại đó."
"Chẳng lẽ tao lại phải như mày? Theo đuổi con nhỏ Lãnh Thanh Thu kia suốt ngày chẳng có vẻ mặt tốt đẹp gì à?"
"Ít nhất cô ấy là một cô gái tốt."
"Vậy chị gái tao cũng là cô gái tốt nha!" Trần Mặc Quần vặn hỏi, "Vì sao mày với chị gái tao lại chia tay? Vì sao mày lại đi liếm Lãnh Thanh Thu mà không liếm chị gái tao? Chị gái tao với mày là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau từ nhỏ, nếu mày đem cái đám 'đạn pháo' này trong ba năm qua mà dồn hết cho chị tao, sớm đã thành anh rể tao, chắc giờ này tao bế cả cháu trai rồi ấy chứ!"
Lục Văn nhìn cái tên mặt dày mày dạn Trần Mặc Quần này, "Mẹ nó tao với chị gái mày vì sao chia tay trong lòng mày không có số sao? Chẳng phải tại mày ép tao uống say rồi đưa cho tao mấy cô gái nước ngoài lên giường tao, để chị mày tóm được đấy à?"
"Tao khi đó là trẻ người non dạ, chúng ta có thể giải thích mà! Thế còn mày thì sao? Cậy mình là đại thiếu gia nhà họ Lục, thế mà trực tiếp phất tay từ bỏ! Nói thật, mày rốt cuộc có 'cưa' được chị gái tao không đấy? Hay là chơi chán rồi cố tình vứt bỏ người ta?"
Lục Văn nhìn hắn gần như quát lên, "Tao với chị gái mày khi đó là đang học cấp ba! Mẹ nó cấp ba đấy! Tao cái gì cũng không hiểu! Tao hôn má nàng một cái ba ngày không ngủ được vì tương tư đấy!"
"Các người đại học ba năm đều ở bên nhau, mày mất trí nhớ à?" Trần Mặc Quần cũng quát lên.
"Chẳng phải mày bảo với tao là phải tìm mấy cô khác luyện tay, nếu không 'công phu' chưa tới nơi tới chốn chị tao sẽ ghét tao hay sao?"
"Lục Văn, mày nói cho rõ ra xem, lần đầu tiên là tao bảo mày luyện tay, lần thứ hai là mày kéo tao, nói muốn học thuộc lòng mấy bài trong sách, củng cố kiến thức đã học, để thi được thành tích tốt trên người chị gái tao, đúng không? Có đúng là mày không?"
"Móa! Sao lại đổ thừa cho tao?" Lục Văn kích động nói, "Lúc cái cô thỏ chân dài múa cột, mẹ nó mày quỳ xuống đất khóc như người sắp chết, nói tao là ân nhân tái tạo của mày, còn nói nửa đời sau của mày mỗi ngày muốn chơi như thế này, có phải mày không?"
"Tao còn bé! Còn chưa biết gì! Chẳng lẽ mày không nương theo tính tình của tao một chút à? Tao lúc nhỏ còn mơ ước làm bác sĩ, luật sư, phi hành gia, kết quả bị mày lôi xuống hố, giờ đến c*t cũng không phải! Giờ tao là trò cười trong nhà!"
"Vậy mày không làm bác sĩ, luật sư, phi hành gia à?"
Lục Văn vừa hỏi, Trần Mặc Quần ngớ người ra, rồi gật gật đầu: "Có làm chứ. Tao từng làm bác sĩ khoa sản sẩy thai của một cô gái, hóa thân thành luật sư phong lưu bào chữa cho một nữ bị cáo gợi cảm, còn diễn vai một vị hạm trưởng tàu vũ trụ tòm tem với nữ phi hành gia trong khoang nữa chứ…"
Hai người mặt đối mặt một hồi, đột nhiên cùng nhau cười phá lên.
Lục Văn cười nói: "Mày đúng là tiện thật."
Trần Mặc Quần hết sức tán thành: "Tao đáng lẽ nên đi làm diễn viên."
Đúng lúc này, điện thoại Lục Văn vang lên.
Lục Văn vừa nhìn thấy tên Lãnh Thanh Thu, mặt mày lúc đó liền biến sắc, lập tức hét to lên: "Nhanh nhanh nhanh, bảo đám con gái qua đây! Bật nhạc hết cỡ lên, hết cỡ lên! Lớn tiếng một chút! Phải high lên hết!"
Trần Mặc Quần đờ cả người: "Sao tự nhiên lại thế này?"
"Bớt xàm đi, Lãnh Thanh Thu, điện thoại Lãnh Thanh Thu đấy, tao phải để cô ta cách xa tao một chút!"
Vừa nghe thấy là điện thoại của Lãnh Thanh Thu, Trần Mặc Quần gần hai trăm cân thế mà lại nhảy cẫng lên, nghiến răng nghiến lợi: "Này! Vào đây chết đi cho tao!"
Cho nên, mới có cuộc điện thoại vừa nãy.
Vốn nghĩ sau khi cúp điện thoại, sự việc liền kết thúc.
Nhưng chưa được ba mươi phút, quản lý hội sở đã đến, ghé vào tai Lục Văn nói: "Lục thiếu, Lãnh tổng đã đến, người đã vào thang máy rồi. Hay là... cho mấy cô kia lui xuống trước đi?"
Quản lý cũng là người tinh ý, hiểu rõ mối quan hệ của đám người ở đây.
Nói thật, những cậu ấm cô chiêu trong tứ đại gia tộc Tuyết Thành có tình huống cá nhân gì, hội sở nào mà không nắm rõ?
Bọn họ là cái cây tiền, bọn họ là khách hàng chí tôn!
Bạn gái hay vợ của họ, số điện thoại, biển số xe, tính tình bản tính, quan hệ nhân mạch... bọn họ đều nắm rõ.
Nếu không thì, cái đám phụ nữ kéo đến hội sở bắt gian có mà đứng xếp hàng, ai mà chịu được?
Nhưng hiện tại, Lục Văn không cần đám người này tinh ý làm gì, ít nhất ở chỗ Lãnh Thanh Thu thì là không cần thiết.
Thế là, sau khi Lãnh Thanh Thu vừa bước vào, liền thấy Lục Văn đang ôm hai cô gái xinh đẹp, nhắm mắt gào: "Ai bảo ta phong lưu phóng khoáng vô địch, ngạo nghễ Bá Vương Thương oai hùng..."
Chi ——!
Tiếng nhạc đột nhiên dừng.
"Ai? Sao lại dừng rồi? Tôi còn muốn thể hiện cái giọng nam cao mật ngọt nữa chứ!"
Lục Văn quay đầu lại: "Ây da, đây chẳng phải là vị hôn thê của ta, đại mỹ nhân Lãnh Thanh Thu đây sao! Ha ha ha, nhanh ngồi, nhanh ngồi, gọi hát đi!"
Lãnh Thanh Thu lạnh lùng nhìn Lục Văn: "Anh sung sướng nhỉ?"
"Cũng tạm được thôi, tìm chút thú vui. Tìm tôi có chuyện gì không?"
Một câu khiến Lãnh Thanh Thu á khẩu.
Đúng vậy, ba năm nay toàn là hắn chủ động tìm mình, mình lúc nào tìm hắn cơ chứ?
Lãnh Thanh Thu mím môi: "Đi với tôi. Có chuyện muốn hỏi anh."
Đối với Lục Văn, Lãnh Thanh Thu quá quen cái giọng điệu này rồi.
Trong tiềm thức của cô, việc mình có thể chủ động nói chuyện với hắn, đã là ưu ái cho hắn lắm rồi.
Hắn nhất định sẽ lập tức cười hề hề, mừng như mở cờ trong bụng mà theo mình, không hề có ý kiến gì.
Nhưng lần này, mọi thứ không như trước nữa.
Lục Văn cười: "Ta là đàn ông! Một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, ngạo cốt anh phong thiếu niên hảo hán! Tìm mấy cô em có sao? Sao! À! Hay là em không vui? Hay là em giận rồi? Được, giải trừ hôn ước!"
Tất cả mọi người đều kinh hãi vạn phần.
Tổng quản lý đang trực sẵn chuẩn bị xông ra can ngăn, vừa nghe cái giọng điệu này là biết không ổn!
Lục thiếu hôm nay hoàn toàn không nể mặt Lãnh Thanh Thu, mà còn... dường như là đang cố tình gây sự chia tay?
Đừng nhúc nhích!
Để quan sát thêm đã.
Lục Văn mười phần đắc ý.
Lãnh Thanh Thu, đừng trách ông đây không cho cô cơ hội, nếu như ngay cả thế này cô còn nhịn được, thì ông đây xin thua!
Ây da, tức đến phập phồng cả ngực rồi kìa! Tức giận chưa? Phẫn nộ chưa? Muốn phát tiết chưa?
Trước mặt cô có ly bia đấy, cứ cầm lấy mà giáng thẳng lên mặt ông đây đi, là hai ta mỗi người một ngả luôn nhé.
Lãnh Thanh Thu vận khí một hồi, đột nhiên lại cười.
Lãnh Thanh Thu bước đến trước mặt, một cô gái vội vàng lảng sang chỗ khác, Lãnh Thanh Thu ngồi xuống bên cạnh Lục Văn, nhiệt tình kéo lấy tay hắn: "Ấy da, anh làm gì mà tức giận vậy? Người ta là lo lắng cho anh mà!"
Lục Văn kinh ngạc đến muốn nổ tung ngay tại chỗ.
Nào chỉ có Lục Văn, tên công tử bột Trần Mặc Quần cũng đờ đẫn cả người, đám quản lý hội sở đứng sau đang trực chờ "dập lửa" lại càng trợn tròn hai mắt, không thể tin được đây là một con người Lãnh Thanh Thu sét đánh giữa trời quang.
Lục Văn bị Lãnh Thanh Thu dọa đến nỗi thân thể theo bản năng rụt người lại né tránh, miệng vẫn còn mạnh miệng: "Cô... cô đừng tưởng rằng xin lỗi là tôi không mắng cô..."
Lãnh Thanh Thu ôm lấy hắn: "Hôm nay anh đừng chơi nữa có được không? Hôm nay em đặc biệt muốn cùng anh trò chuyện."
Lục Văn nhìn Lãnh Thanh Thu, cảm thấy hết sức kinh ngạc, đến chết lặng.
Các nữ chính của cuốn tiểu thuyết này rốt cuộc là đang làm cái trò gì thế!
Từ Tuyết Kiều đột nhiên "đột biến gen" quỷ dị đã đủ cho mình uống cả một bình rồi.
Cái cô Lãnh Thanh Thu này hôm nay rốt cuộc bị cái gì nhập vậy?
Đang làm trò gì thế này? Mình chỉ là muốn làm một tên phản diện nho nhỏ, qua mấy ngày sống yên ổn, không muốn dây dưa cùng đám đại nhân vật các người! Thế mà lại khó đến thế?
Chúng ta cứ ai nấy sống đời mình thì không tốt sao? Cả đời không qua lại với nhau chẳng phải êm đẹp hơn sao? Sao không ai thèm để ý ai lại khó đến vậy cơ chứ?
Lãnh Thanh Thu nghe được tiếng lòng của Lục Văn, trong lòng cảm thấy vô cùng khổ sở.
Tên gia hỏa này, là thật sự muốn cho mình cút càng xa càng tốt sao?
Lục Văn nghiến răng một cái thật mạnh.
Hắn quyết định sẽ chơi liều một phen!
Bạn cần đăng nhập để bình luận