Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1114: Kết nghĩa kim lan hoặc tần tấn chi hảo

"Tốt!" Không đợi bất kỳ ai mở miệng, Điếu Ông đã nhảy dựng lên: "Cái tên tiểu tử Thiên Cương này, cùng đồ đệ của Dược lão kết nghĩa kim lan, ha ha, đúng là chính thống truyền thừa, nghĩa khí tiếp nối a!"
"Hay lắm!" Nam Cực cũng vỗ tay, hưng phấn ra mặt: "Lần này thì hay rồi, cứ thế này, chuyện của Lục Văn sẽ không còn là chuyện, Tiểu Hổ điện hạ không chỉ có được bái danh sư, còn có thêm huynh đệ khác họ. Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời!"
Tiểu Lệ trầm ngâm một chút, rồi nhìn Khương Thương.
Mặt Khương Thương đã tái xanh.
Lẽ ra... đây là một ý kiến rất hay.
Khương gia kỳ thực rất muốn điều này: Vừa hóa giải được nguy cơ hiện tại, lại có bậc thang để các thế lực xuống nước, còn có thể để ba vị gia chủ khác nhìn thấy thực lực và mối quan hệ của Khương gia.
Nhưng mà... Lục Văn...
Kia là do tự tay ta dẫn... Đi một vòng lớn ở t·r·ư·ờ·n·g m·ô·n·g mới vào được mà!
Ta lưu hắn một vòng lớn như vậy, cuối cùng lại để cháu trai ta cùng hắn kết nghĩa... Ta... Đúng là... Giá mà đổi người khác thì quá tốt.
Nhưng mà địa vị của Lục Văn lại quá thấp, chỉ là một thương nhân.
Tuy sư phụ là Hồn Thiên Cương, nhưng Hồn Thiên Cương đã rời khỏi giang hồ quá lâu, nhiều người không biết đến, thậm chí không hề hay biết nhân vật này.
Người cũng điên điên khùng khùng, tầm ảnh hưởng của hắn, hoàn toàn không bằng Dược Ông, Điếu Ông mấy lão già đang còn độ tuổi khoẻ mạnh.
Gia cảnh của Lục Văn, cũng như Lưu Bị tự xưng hậu duệ của Tĩnh Vương Trung Sơn, huyền tôn của Hiếu Cảnh Đế vậy, chỉ khoái trá mồm miệng chút thôi, chẳng có ý nghĩa thực tế nào.
Lục Văn ngược lại có thể dùng giao tình này, nương ánh hào quang của Khương gia, hễ động chuyện gì là lại lôi thân phận huynh đệ Khương gia Hổ Điện ra gây sự.
Khương Thương có chút chần chừ.
Khương Ba Chính cũng đang cân nhắc điều này, hai người đều có chút mông lung.
Mà ba vị Ngũ Lão Ông đã mở lời, bọn họ mà muốn phản bác, cũng cần phải có lý do giải thích thật hay mới được.
Khương Tiểu Hổ bỗng đứng bật dậy: "Cái gì!? Ta cùng hắn kết bái!? Ta cùng hắn kết bái!? Ta!? Với hắn!? Kết bái!?"
Lục Văn kích động nói: "Đại ca! Không ngờ ngài vừa thích liền nhận luôn ta làm đệ đệ! Còn hô lớn ba tiếng trước mặt mọi người!"
"Ai, mẹ nó..."
"Người đâu!" Lục Văn hô to: "Chuẩn bị nghi thức kết bái!"
Tiểu Lệ cười: "Cũng được, oan gia nên giải không nên kết, đã là thủ đồ của Thiên Cương, cũng coi như xứng với hậu bối Khương gia. Cho cái lão già kia chút thể diện vậy."
Khương Tiểu Hổ tiến lên một bước: "Lão tổ tông! Con cùng hắn kết bái? Con? Cùng hắn? Còn kết bái!?"
Lục Văn ra vẻ rất kích động, xoa tay vào nhau.
Trong lòng chắc đang nghĩ: 【Mẹ nó, dám làm ta vui vẻ!? Còn khinh thường người ta!? Đầu óc như heo, tên kia Long Ngạo Thiên còn phản ứng nhanh hơn ngươi đấy!】 Ngoài miệng lại nói: "Mọi người, đại ca con kích động quá mà nói năng lộn xộn đó thôi!"
Khương Tiểu Hổ trực tiếp đá một cước vào lưng Lục Văn, Lục Văn bổ nhào ngang ra ngoài, bị Khương Tiểu Hầu nhanh tay đỡ lấy.
Lục Văn ôm lưng, nhe răng nhếch miệng, còn muốn khen: "Đại ca ta khỏe quá!"
Khương Tiểu Hầu chớp mắt với Lục Văn, giúp hắn giải bớt lực đạo, bằng không, một cước này của Khương Tiểu Hổ có thể lấy mạng của Lục Văn!
Trán Lục Văn đổ mồ hôi hột, Khương Tiểu Hầu xoa eo cho hắn: "Không sao, không bị thương đến chỗ hiểm là tốt rồi."
Lục Văn nở nụ cười: "Tiểu Hầu muội muội thật là biết đau người nha!"
Khương Tiểu Hổ muốn nổ tung!
Việc này đối với hắn mà nói, quả thật vô cùng nhục nhã!
Hắn vung tay: "Ta không đồng ý! Lục Văn là cái thá gì? Mà đòi bước chân vào ngưỡng cửa Khương gia!? Ta Khương Tiểu Hổ uy danh lẫy lừng, sau này còn phải dương danh lập vạn ở giang hồ đó! Kết bái với hắn, ta mất mặt quá!"
"Làm càn!"
Tiểu Lệ cũng giận.
"Hắn là thủ đồ của Thiên Cương, tiền đồ không thể lường được! Dư sức xứng với ngươi, Khương Tiểu Hổ! Làm chuyện gì cũng phải dùng đầu suy nghĩ không hả? Chuyện này là do sư phụ ngươi đề nghị! Đây là thái độ gì?"
Khương Tiểu Hổ ngây người, quay đầu nhìn Dược Ông.
Quả nhiên, sắc mặt Dược Ông tối sầm như mây đen.
Khương Tiểu Hổ nhào tới, chỉ vào Lục Văn: "Sư phụ, con không thể kết bái với loại người này được! Chuyện này mà truyền đi, con mất mặt lắm!"
Dược Ông hừ một tiếng: "Việc ta nói, với ngươi chỉ như đánh rắm, vậy việc của Khương gia các ngươi tự giải quyết đi. Lục Văn ta mang đi, ai muốn ngăn thì cứ thử."
Tình hình đã lắng xuống, nay lại về điểm xuất phát.
Khương Thương vội vàng chạy đến hòa giải: "A ha ha ha, Dược lão bớt giận, Dược lão bớt giận, cháu trai ta nó tính tình vốn vậy, thiếu giáo dục thôi, ha ha ha, Dược lão à, mời ngài ngồi xuống, chúng ta bàn bạc kỹ hơn."
Dược Ông không phải người dễ thuyết phục, ông phất tay áo một cái: "Người ta mang đi, các ngươi tự bàn bạc đi."
Nam Cực kéo tay ông lại: "Lão Dược, tính tình ông đúng là ha ha ha, thôi được rồi, hôm nay nể mặt ta, coi như nể mặt Nam Cực ta chút, ông không thể để tôi mất mặt chứ?"
Điếu Ông đỡ Khương Tiểu Hổ dậy: "Cái thằng bé này, vừa vào sư môn đã chọc sư phụ nổi giận. Sư phụ con làm hại con sao? Lục Văn hiện tại nhìn thì chẳng ra gì, vừa tới đã không có đến cái quần, mà ba lão già chúng ta cứ bám lấy hắn xoay vòng vòng, Thiên Cương thu hắn, Địa Sát bảo vệ hắn, con không nghĩ tới lý do à?"
Khương Tiểu Hổ sao mà lọt tai được những lời này?
Trong lòng hắn phải là những nhân vật anh hùng, hoặc uy phong lẫm liệt như cha và ông nội của mình!
Hoặc là mấy lão quái nhân Ngũ Lão Ông này, bản thân cũng đã kính nể.
Nhưng mà Lục Văn... người này ăn nói, làm việc, biểu hiện, khí chất... rõ ràng chỉ là một tên tiểu nhân.
Hiện giờ Khương Tiểu Hổ thà để Lục Văn cút đi còn hơn kết bái với hắn.
Nhưng mà các bậc trưởng bối, các tiền bối đều ở đây, mình không làm gì được, chỉ hận sắp phát khóc.
Lúc này Khương Ba Chính đột nhiên lên tiếng: "Ta còn có một biện pháp, cũng có thể hóa giải chuyện hôm nay."
Mọi người cùng nhau nhìn sang.
Khương Ba Chính cười ha hả: "Lục Văn, ta thấy con và Tiểu Hầu nhà ta, hình như cũng rất có cảm tình đó?"
Lục Văn ngẩn người, rồi vỗ tay: "Đúng đó!"
Lục Văn cũng không khách khí, kéo tay Khương Tiểu Hầu, lôi cô nàng tới.
Khương Tiểu Hầu ngẩn người, mặt đỏ lên, tùy ý Lục Văn nắm tay.
Lục Văn dắt Khương Tiểu Hầu, đi đến trước mặt Khương Tiểu Hổ: "Ba chúng ta kết nghĩa!"
Khương Tiểu Hổ sững sờ, trợn tròn mắt.
Khương Tiểu Hầu cũng sững sờ, mắt mở lớn.
Lục Văn nói: "Sau này ba chúng ta sẽ là huynh muội khác họ! Như người một nhà!"
Khương Ba Chính cười nói: "Lục Văn, ta tính toán, gả Tiểu Hầu cho con, con có nguyện ý không?"
Lục Văn cười ha hả: "Con quá nguyện ý luôn! Phải nói là tiền bối ngài có tầm nhìn xa đó, làm sao ngài lại nhìn ra được chứ... Ấy, khoan đã... Ngươi... ngươi... vừa nói cái gì!?"
Khương Ba Chính cười nói: "Gả Tiểu Hầu cho con, con có nguyện ý không?"
Lục Văn nhìn Khương Ba Chính, người đã ngơ ngác cả ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận