Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1111: Ngươi lão tổ tông ta sư nương

Chương 1111: Ngươi lão tổ tông, ta sư nương"Không phải Lục Văn, mẹ nó ngươi. . .""Ngươi có chút hiếu tâm được không?" Lục Văn dạy dỗ Khương Tiểu Hổ: "Hiếu thuận, hiếu thuận, đã muốn hiếu, thì cũng phải thuận! Bảo ngươi q·u·ỳ là cái m·ệ·n·h lệnh phức tạp lắm sao? Ta mà có cái quần thì q·u·ỳ phải quy củ."
"Ngươi. . .""Ngươi đúng là không có quy củ!" Lục Văn nói: "Q·u·ỳ yên đấy, đừng có mà lên tiếng! Chỗ nào chỗ nào cũng có ngươi, sư nương ta, lão tổ tông ngươi bảo ngươi q·u·ỳ thì ngươi ngoan ngoãn q·u·ỳ cho tốt là được!"
Tiểu Lệ tức giận, có chút nũng nịu, đáng yêu —— liếc Lục Văn một cái, quay người nói:
"Tiểu tử này, thật là ăn nói hàm hồ, ồn ào cả lỗ tai ta."
"Vâng, vâng, vâng..." Mọi người đồng thanh nói.
Tiểu Lệ lại nói: "Cái thằng nhãi này nhìn mặt đã thấy gian xảo, nhìn cái dáng điệu nói hươu nói vượn, bày điều thị phi, cũng có quen tay."
"Vâng, vâng, vâng..."
"Đáng tiếc a!" Tiểu Lệ chỉnh lại váy dài: "Với cái vốn liếng này của nó thì chưa qua mắt được bà già ta."
"Đúng vậy, đúng vậy..." Mọi người tiếp lời.
"Người đâu!" Tiểu Lệ cất giọng.
Khương Tiểu Hổ thở phào một hơi: Cuối cùng cũng muốn chém Lục Văn rồi.
"Đi mang Văn thay bộ quần áo khác, rồi lại nói chuyện. Hắn là quý kh·á·c·h, phải khách khí một chút."
Hả!?
Khương Tiểu Hổ ngơ ngác.
Mọi người xung quanh đều cười thầm.
Bạch Môn Nha cúi đầu nghịch chén trà, cười không nói gì.
Các gia chủ khác cũng hai mặt nhìn nhau, cảm thấy sự tình thật kỳ quặc.
Ba vị lão ông đều thấy rất thoải mái.
Cái này cũng được à!? Lục Văn cũng giỏi đấy chứ!
Tính khí của Tiểu Lệ này, e là khó chiều lắm.
Lục Văn thay bộ quần áo khác xong đi ra, nom cũng ra gì đấy.
Lục Văn lần đầu mặc trường bào kiểu cổ, đừng nói, rất hợp.
Ta chính là vai phản diện!
Thế nào là vai phản diện? Thì phải vừa cao, vừa đẹ·p tr·ai, vừa có tiền, trời sinh dáng móc treo quần áo!
Dành cho đại nam chính dùng để chà đ·ạ·p, nh·ụ·c mạ người, không xuất chúng chút thì sao mà làm nền?
Lục Văn vừa ra, Khương Tiểu Hổ nhìn hắn mà tức đến muốn bốc khói.
Đây không phải là quần áo của ta sao!? Quạt cũng là của ta! Ta!
Lục Văn mở quạt ra, tạo dáng vẻ tao nhã, bản thân cũng rất hài lòng.
Tiểu Lệ xị mặt xuống: "Lục Văn, ngươi đắc ý lắm à?"
Lục Văn nhanh chóng thu người lại như mèo rồi đi đến: "Sư nương, người đối với đồ nhi tốt quá! Bộ quần áo này vừa đẹp lại vừa cao cấp. Sư nương người đúng là đỉnh cao, Dược lão tuy là anh hùng hào kiệt được thiên hạ công nhận, nhưng chỉ cần vài ba câu của người, hắn đã ngoan ngoãn ngồi ở đấy làm khách rồi. Đương nhiên, đó là tình nghĩa thâm giao giữa người với nhau, vượt qua điều này chính là trí tuệ vĩ đại, tấm lòng rộng lượng, cùng mưu lược cao thâm của người... người thật là..."
Tiểu Lệ lạnh lùng ngắt lời: "Bớt trò này đi, bà già này ghét nhất cái lũ nịnh nọt."
Lục Văn gật đầu: 【Biết rõ mà! Ta quá biết rõ! Bà cùng sư phụ ta là một khuôn giọt!】 Khương Tiểu Hổ trợn mắt nhìn Lục Văn: "Nghe rõ chưa? Nịnh nọt mông ngựa lão tổ tông nhà ta là vô dụng!"
Tiểu Lệ thản nhiên nói: "Cho Văn một chỗ ngồi."
"Hả!?" Khương Tiểu Hổ nhìn tổ tông nhà mình: Chẳng phải ghét nịnh nọt sao? Ta với Tiểu Hầu cùng nhau q·u·ỳ, người lại cho nó ngồi?
Lục Văn ung dung ngồi xuống, hai chân dang ra tự nhiên, có vẻ phong độ của bậc đại nhân vật.
Tiện tay sờ khay trà, ngẩng đầu nhìn nha hoàn: "Trà đâu? Trà!"
Tiểu Lệ mím môi cười: "Còn không mau rót trà cho quý khách?"
"Dạ."
Thanh Phong, Minh Nguyệt đều cảm thấy, mọi chuyện biến hóa quá nhanh, Lục Văn lúc nãy còn không có quần, vậy mà... Sao bỗng chốc lại như thiếu gia nhà họ Khương vậy?
Lục Văn cầm chén trà lên, tự nhiên như đã quen nếp, cứ như hắn vừa bước vào đây đã mang thân phận và diện mạo này vậy, còn nâng chén mời:
"Ài!? Các vị gia chủ, các vị tiền bối, mời, mời, mời!"
Bạch Môn Nha chẳng buồn để ý đến hắn, ngược lại Hạ Vạn Niên và Mặc Trần đều rất nể mặt Lục Văn, cũng cười đáp lễ: "Văn, mời."
Lục Văn uống một ngụm, đặt chén xuống: "Ày... Cái này, để ta nói vài câu."
Khương Tiểu Hổ đứng bật dậy: "Ngươi nói cái gì!? Chỗ này có phần cho ngươi nói sao? Ngươi q·u·ỳ xuống cho ta!"
Lục Văn liếc nhìn hắn: "Sư nương ta, lão tổ tông ngươi, cho ta ngồi, cho ngươi q·u·ỳ. Sao lời ngươi còn linh nghiệm hơn sư nương ta, lão tổ tông ngươi thế hả? Q·u·ỳ xuống đi!"
Khương Tiểu Hổ tức đến bốc khói đầu!
Hắn thật muốn nhảy vào tát nát cái não của Lục Văn để cho óc của hắn rải đầy trên đất nước Long Quốc.
Tiểu Lệ đặt chén trà xuống: "Tiểu Hổ, con cũng lớn rồi, một chút nóng giận còn không kiềm được. Ta đã bảo con rồi, nhìn cái thế giới này, nhìn người khác, đừng chỉ dùng mắt thường để nhìn, phải dùng tâm nhãn mà nhìn! Khi nào con mới lớn lên được?"
Khương Tiểu Hổ không phục chút nào!
Tâm nhãn nhìn thế nào được? Ai chẳng phải nhìn bằng mắt thường? Lão nhân gia, chỉ biết nói những thứ huyền hồ đó.
Lục Văn vội vàng nói: "Sư nương đừng giận, Hổ điện hạ khí khái anh hùng, tài năng tung hoành, chỉ là thiếu trải nghiệm thôi. Ta tin tưởng, chỉ cần cho cậu ta thời gian, tương lai nhất định sẽ trở thành một đại hiệp đỉnh cao trong giang hồ."
Tiểu Lệ thở dài: "Đám nhóc này, ta cưng nhất là Tiểu Hổ với Tiểu Hầu, ai, đều hư cả rồi."
"Không có, không có, không có!" Lục Văn vội vàng nói: "Bọn họ đều rất tôn kính người, người yêu bọn họ, trong lòng họ đều nhớ cả."
Tiểu Lệ cười: "Còn ngươi thì sao? So với sư phụ ngươi thế nào?"
"Ôi trời." Lục Văn xoạc cây quạt ra, quạt lung tung: "Sư phụ ông ấy coi con như con đẻ, có thể nói ân trọng như núi. Ta Lục Văn tuy không giỏi văn chương nhưng cũng biết thô sơ đạo lý hiếu kính! Con đối với sư phụ thì vừa kính vừa sợ, con đối với các bậc trưởng bối trong sư môn thì tuyệt đối là cung cung kính kính, khiêm tốn cẩn t·h·ậ·n, không kiêu ngạo, như dẫm trên băng mỏng..."
"Ồ... Vậy sư thúc ngươi thì sao?"
"Cái lão già c·hết tiệt đó, cái thằng nhóc..."
"Hả?!"
"Áy... Sư thúc con ấy mà." Lục Văn vội vàng ngồi xuống: "Thật ra con rất tôn kính ông ấy."
"Không hiểu."
"Hai chúng con không có xích míc gì hết."
"Hả?!"
"Ách không phải... Ý con là..." Lục Văn cười nói: "Sư nương, sư thúc con là em của người mà, người rõ ông ấy nhất, con mà là cái kiểu ngoan ngoãn, vừa gặp là d·ậ·p đầu, không có việc gì lại nịnh hót, thì ông ấy cũng chẳng ưa con. Con với ông ấy phải làm bạn mới được, có thế ông ấy mới thèm để ý đến con."
Tiểu Lệ gật gù: "Vậy cũng đúng. Thiên Cương, Địa Sát, Thất Thải Phượng, không có ai là chịu bó buộc theo khuôn phép cả. Ha ha, môn phái của bọn nó đúng là toàn người kiệt xuất, ai cũng là quái tài."
Lục Văn nói: "Sư nương, hai Hổ Điện với Hầu Điện q·u·ỳ lâu rồi, người xem cho con xin một tí tình nghĩa, cho bọn họ đứng lên đi."
"Ngươi á? Lục Văn, ngươi ở chỗ ta có lớn mặt đến thế à?"
Lục Văn vỗ tay: "Vậy là đương nhiên! Người coi như là nể mặt sư phụ con đi! Xem lão nhân gia người vì người mà mong nhớ đêm ngày, trong lòng chỉ toàn cảm thấy mắc nợ mà."
"Mắc nợ?" Tiểu Lệ đau buồn cười một tiếng: "Hắn tự xưng là đại đạo chính tông, trong lòng phải chứa thiên hạ, chứa thương sinh, chứa tương lai, chứa cả thế giới... Còn ta? Chỉ là một nữ nhân, có đáng để hắn phải hao tâm tổn sức như thế không? E là hắn hận ta không sớm c·h·ết để hắn được thảnh thơi ấy chứ."
Khương Tiểu Hổ đứng phắt dậy: "Lục Văn! Nghe rõ chưa, ở đây ngươi không có mặt mũi, ngươi cút đi! Cởi quần áo của ta ra! Cả quạt của ta nữa..."
Lục Văn nhìn hắn: "Ngươi q·u·ỳ cho ngay ngắn vào! Ta với sư nương ta, lão tổ tông của ngươi đang nói chuyện, ngươi xía vào làm gì? Chẳng có chút tôn ti trật tự nào."
Tiểu Lệ trừng mắt Khương Tiểu Hổ một cái, Khương Tiểu Hổ tức điên, đành phải lần nữa q·u·ỳ xuống.
Từ đầu đến cuối, Khương Thương ngồi ở một bên, mặt không chút cảm xúc, mắt lạnh lùng nhìn Lục Văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận