Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 45: Ngươi đừng muốn thông đồng ta!

Chương 45: Ngươi đừng hòng thông đồng ta! Từ Tuyết Kiều có tỉ lệ thân hình có thể nói là hoàn mỹ. Chiều cao khoảng một mét sáu mấy, đứng trước mặt Lục Văn cũng không hẳn là cao gầy, mà lại lộ ra vẻ nhỏ nhắn xinh xắn. Đặc biệt là khi nàng mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, cùng váy kẻ ô vuông hồng JK, trước n·g·ự·c còn thắt một chiếc nơ bướm lớn. Kết hợp thêm một đôi tất trắng tinh và giày da học sinh màu nâu đậm thoải mái, đôi chân thon dài lộ ra một cách tự nhiên, như thể không vướng chút bụi trần nào... Nói thế nào nhỉ... Hai chữ thanh thuần hoàn toàn không đủ để diễn tả. Ngoài vẻ thanh thuần, còn có sự hấp dẫn nữa. Cái cảm giác thiếu nữ, vừa thuần khiết vừa quyến rũ ấy cứ đan xen nhau, đ·á·n·h thẳng vào thị giác, khiến ai nhìn cũng thấy tim đập nhanh hơn, khao khát được gần gũi thân mật với nàng. Lục Văn thở hắt ra một hơi, mặc dù trong lòng áp lực nặng nề, nhưng vẫn nở nụ cười, chân thành khen ngợi: “Tuyết Kiều, em thật sự rất xinh đẹp.” Lục Văn nói rất chân thành, nhưng lại vô cùng bình tĩnh. Khiến cho người ta có cảm giác, dù anh có mệt mỏi đến đâu, nhưng khi nhìn thấy em ăn mặc như thế này, anh vẫn cảm thấy kinh diễm. Từ Tuyết Kiều vốn cho rằng Lục Văn sẽ giống như một tên háo sắc, khoa trương nói mình xinh đẹp động lòng người thế nào; hoặc là có ý đồ xấu đụng chạm; hoặc là sẽ mở miệng nói vài câu tán tỉnh, trêu chọc lấy chút t·i·ệ·n nghi… Nhưng nàng không ngờ Lục Văn lại có thái độ như vậy. Mặc dù ngữ khí bình thản, nhưng lại lộ ra vẻ chân thành đáng tin. Nếu Lục Văn giở trò lưu manh với nàng, nàng có cả trăm cách để cãi nhau tay đôi với hắn. Nhưng khi Lục Văn đột nhiên trở nên như thế này, Từ Tuyết Kiều lại không biết phải làm gì. Nàng vậy mà lại bắt đầu hồi hộp. Đứng ở đó, nàng cảm thấy mọi động tác đều không tự nhiên, tim đập loạn xạ, ngại ngùng nói: "Anh… Sao đột nhiên nghiêm túc vậy? Làm em có chút không quen." Lục Văn cười cười: "Đừng nên mặc như vậy thường xuyên, lực s·á·t thương lớn quá, coi chừng trai Tuyết Thành mất ngủ vì em đấy." Từ Tuyết Kiều vui vẻ nhào tới, ôm lấy Lục Văn: "Vậy còn anh? Anh có mất ngủ vì em không?" Lục Văn xoa đầu nàng: "Anh có quá nhiều chuyện phải mất ngủ rồi. Tuyết Kiều, nếu gặp lại Thiết Đà Vương, em hãy nhớ, chỉ cần nói cho hắn biết, em là bạn của Long Ngạo Thiên, hắn chắc chắn sẽ không dám làm gì em đâu, nhớ chưa?" "Em có quen Long Ngạo Thiên là ai đâu? Em quen anh là được rồi, không phải sao?" Lục Văn tiếc nuối lắc đầu: "Hôm nay anh chỉ đang bày trương thanh thế thôi, hắn tưởng nhầm anh là Long Ngạo Thiên nên mới vừa kính vừa sợ anh như vậy. Chứ nếu hắn biết anh chỉ là một tên phú nhị đại, có lẽ sẽ đ·á·nh c·hết anh." "Ha ha ha, khoác lác, đâu có chuyện đó chứ?" "Anh nghiêm túc đấy, em nhất định phải nhớ những lời anh nói, nhớ kỹ đấy." Từ Tuyết Kiều nhận thấy hôm nay Lục Văn rất chân thành, nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Lục Văn: "Vậy nên... Trong xe anh mới hoảng sợ như vậy hả?" Lục Văn gật đầu: "Người của Long Ngạo Thiên rất phức tạp, khó đối phó. Thực ra... Hắn rất thích em, nếu em bằng lòng đi với hắn, hắn sẽ bảo vệ em..." "Anh nói bậy bạ gì đó hả!?" Từ Tuyết Kiều lúc này không vui: "Em đang ở trong lồng n·g·ự·c của anh, anh đang nói cái gì vậy hả?" Lúc này Lục Văn mới nhận ra, mình lại tự nhiên ôm Từ Tuyết Kiều như vậy. Lục Văn chậm rãi đẩy Từ Tuyết Kiều ra: "Tuyết Kiều, chúng ta chỉ có thể làm bạn thôi." Từ Tuyết Kiều nhíu mày: "Anh có ý gì?" "Ý theo mặt chữ đấy." Lục Văn nói: "Anh còn nhiều chuyện phải làm, anh không thể giải thích cho em được, nhưng chuyện anh làm nhất định phải tự mình làm. Em, Thanh Thu, Mộng Vân... Các em nên tránh xa anh ra, chuyện anh muốn làm rất nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút là c·h·ết ngay." "Em không sợ! Long Ngạo Thiên có gì hơn người chứ? Một kẻ làm người khác buồn n·ô·n! Em không thích ở cùng loại người đó đâu!" "Tuyết Kiều, có rất nhiều chuyện em không biết..." "Em không biết thì anh có thể nói cho em biết mà! Là chuyện làm ăn hả?" "Không phải, không đơn giản vậy đâu." Lục Văn nói: "Long Ngạo Thiên thực ra cũng tính là một nhân vật chính p·h·ái, hắn..." "Hắn chính p·h·ái hả!?" Từ Tuyết Kiều nói: "Khi em khám b·ệ·n·h cho ông Trần, hắn vậy mà lại định giở trò đ·ộ·c thủ ở sau lưng, may mà có anh ngăn cản kịp thời!" Lục Văn rất ngạc nhiên: "Em... Em thấy rồi sao?" "Đúng vậy!" Từ Tuyết Kiều nói: "Một người xưng là y giả, trong lúc bác sĩ khác chữa b·ệ·n·h cho b·ệ·n·h nhân, lại vì thể hiện bản thân mình có năng lực mà không quan tâm đến tính m·ạ·n·g của b·ệ·n·h nhân, làm ra cái hành động t·i·ệ·n hạ này, anh nói hắn chính p·h·ái à?" Lục Văn thở dài: "Việc làm của Tôn Tử đúng là có chút thất đức." "Còn anh, vì một lô dược liệu không đạt chuẩn mà bị tiêu hủy, thiệt hại mấy ức mà mặt cũng không biến sắc một lần, anh mới là người chính p·h·ái." Lục Văn không ngừng kêu khổ: "Anh chính p·h·ái cái rắm, lô t·h·u·ố·c này là do người nhà anh làm ra vấn đề đấy." "Nhưng đó đâu phải trách nhiệm của anh, anh là người dũng cảm gánh vác trách nhiệm mà." Từ Tuyết Kiều nói: "Em phát hiện, trước đây em đều hiểu lầm anh cả. Anh đối với bạn bè rất nghĩa khí, ví dụ như lúc đi học, nghe nói anh từng bị đ·á·n·h không ít lần vì Trần Mặc Quần; anh cũng rất tốt với bạn gái, chị Mộng Vân thường kể với em về những điều tốt đẹp của anh, nói anh đã từng che chở cho chị ấy, bảo vệ chị như em gái ruột của mình; còn có, anh rất hiếu thảo với cha mẹ, chị Mộng Vân nói, chú Lục thường xuyên đ·á·n·h anh, anh chưa từng tức giận, còn phải dỗ dành để chú và dì Lục vui vẻ… Nói tóm lại, em cảm thấy anh thật ra là một người tốt. Chỉ là anh luôn cố ý giả vờ mình là kẻ xấu thôi." Lục Văn dở khóc dở cười. Nhưng câu nói của Từ Tuyết Kiều đã khiến anh tỉnh ngộ. Đúng vậy, mình có thể trốn đi, nhưng bố mẹ thì sao? Họ hoàn toàn không biết mình đang trong nguy hiểm. Nếu mình bỏ đi một mạch, ném tập đoàn Đại Thánh cho cha mình tiếp tục điều hành, thì chắc chắn sẽ đối đầu trực tiếp với Long Ngạo Thiên. Mà cha anh lại không hề biết đối phương là loại người nào, có kỹ năng gì, chắc chắn sẽ bị hắn vượt tháp cường s·á·t mất. Mình không thể đi được. Mình cần phải ở lại, chỉ có mình mới biết rõ nội tình của con thú Long Ngạo Thiên, chỉ có mình mới có thể tìm mọi cách để bảo toàn tập đoàn Đại Thánh, bảo vệ cha mẹ. Lục Văn cảm thấy mình đang bị dồn vào đường cùng. Đi, không được. Ở lại là chờ c·h·ết. Thiết Đà Vương vậy mà lại xuất hiện sớm, thời gian này đã tới rồi sao? Mình còn đang định từ từ thôi, kiếm thêm chút đồ ở thôn tân thủ, để chuẩn bị cho đoàn chiến sau này. Hiện tại thì hay rồi, gặp cả người đ·á·n·h dã. Một mình Long Ngạo Thiên đã có thể solo đánh tan nát mình rồi, vậy mà còn tới d·ụ dỗ đánh ké, có cần thiết vậy không? Có thật sự cần thiết như vậy không? Lục Văn cảm thấy đầu mình như có sáu cái vậy. Mấy người bên cạnh đều không th·e·o kịch bản gì cả, các tình tiết nên đi đều bị cái "x·u·y·ê·n việt thức tỉnh" của mình làm cho rối tung cả lên. Hiện tại thì mình vẫn chưa bị thương, nhưng mục tiêu của mình không phải là không bị thương, mà là cẩu đến phút cuối cùng! Nhưng bây giờ kịch bản phát triển ngày càng nguy hiểm rồi. Mình đi thả thính mấy muội muội nữ chính, tội c·h·ết. Mình nhiều lần ngăn cản nhân vật chính trang b·ứ·c, cũng vẫn là t·ử tội. Bây giờ mình còn g·iả m·ạ·o nhân vật chính, thu phục một hai tên lâu la của hắn… Ngoài việc chưa làm bậy làm bạ gì, thì những chuyện tìm c·h·ết có thể làm được mình đã làm gần hết cả rồi. Ngay lúc này, Lãnh Thanh Thu lại gọi điện tới, nói có chuyện quan trọng muốn lập tức thương lượng với mình, phải gặp mình ngay. Lục Văn còn không biết nên đồng ý hay không. Lúc này mà gặp mặt bất kỳ một nữ chính nào, cũng đều rất nguy hiểm. Đặc biệt là Lãnh Thanh Thu! Lãnh Thanh Thu đã công khai nói muốn theo đuổi mình rồi. 【Ha ha, má nó, cảm ơn cô a!】 Lục Văn không thể hiểu n·ổi, rốt cuộc thì phụ nữ là loài vật gì vậy? 【Tôi đuổi theo anh ba năm, liều m·ạ·n·g đuổi theo, anh xem tôi như c·h·ó hôi.】【Hiện tại tôi ước gì anh cách xa tôi tám trượng, cả đời không qua lại, vậy mà kết quả cô lại bắt đầu hăng hái!】 Từ Tuyết Kiều nhìn biểu cảm biến đổi trên mặt Lục Văn, nghe được tiếng lòng của Lục Văn, trong lòng vừa tức giận, lại vừa vui sướng. “Uy, có phải là anh thật sự không thích Lãnh Thanh Thu nữa rồi không?” “Nói thừa.” “Hắc hắc, vậy thì anh làm bạn trai em đi, người ta siêu muốn yêu một lần đó!” Thấy thế, Lục Văn nghĩ, vậy là có gì khác sao? Sao mà ai cũng có cái giọng điệu này vậy hả!? Có cái gì khác nhau giữa cô ta và nàng ấy!? Lục Văn nói: "Em, à, ở đâu đến thì về chỗ đó đi, không có việc gì thì đi c·ô·ng ty làm ăn, đừng rảnh rỗi cứ lượn qua lượn lại trước mắt anh. Phiền c·h·ết đi được." Lúc này Từ Tuyết Kiều tức giận, đá một cú vào bắp chân Lục Văn: "Vậy hôm nay anh vì sao cứu em?" Lục Văn xoa xoa bắp chân: "Anh bị b·ệ·n·h! Được chưa?" "Không được, anh đã bị b·ệ·n·h thì phải bị cho trót! Đi, em đi cùng anh gặp Lãnh Thanh Thu!" "Em đi làm gì chứ?" "Để cho cô ta biết, mình đã hết thời, em mới là chủ nhân mới của anh!" "Em đang nói cái gì vậy hả!?" "Ai da đi thôi mà!" "Anh cảnh cáo em, đừng có làm loạn đấy nhé!" "Yên tâm, chắc chắn sẽ cho anh nở mày nở mặt!" Tập đoàn Thiên Phong. Phòng họp. Lãnh Thanh Thu ngồi trên ghế ông chủ, không giận mà uy, khí tràng tỏa ra toàn bộ. Lãnh Thiên Hào ngồi ở vị trí chủ tọa, mặt mày cũng cau có, vô cùng nghiêm túc. Lục Văn nghĩ bụng, hai cha con này có phải lại bắt đầu đối đầu nhau rồi không? Chuyện của nhà các người mà cứ tìm tôi làm cái gì thế! "Chú Lãnh, Thanh Thu, có chuyện gì phải không ạ?" Lãnh Thanh Thu nói: "Ngồi xuống đã." Từ Tuyết Kiều cười nói: "Chú Lãnh khỏe ạ." Lãnh Thiên Hào vội vàng cười nói: "Ôi chao, Tuyết Kiều cũng tới à, ngồi đi ngồi đi." Lục Văn vừa ngồi xuống, Lãnh Thiên Hào liền nói: "Văn, có chuyện này ta phải nói rõ với con, hôn ước của con với Thanh Thu, không thể thực hiện được." "Dạ." Lãnh Thiên Hào thở dài: "Ta biết, con sẽ không đồng ý, nhưng tiền của con đã rót vào tài khoản của ta rồi, tóm lại, Lãnh Thiên Hào ta trước giờ không làm ăn lỗ vốn, nên ta kiên quyết phản đối các con ở bên nhau! Lát nữa ta sẽ nói rõ với ba con." "Dạ vâng." Lãnh Thiên Hào nghĩ không đúng, thằng nhóc này là sao? Nghe tin này mà vẫn bình tĩnh vậy sao!? Không phải nó không có Lãnh Thanh Thu thì không sống nổi hay sao? Ba năm nay, nó nịnh bợ mình đến mức mình sắp chịu không nổi rồi ấy. Nghe tin này nó đáng ra phải không thể chấp nhận được mới phải chứ! Sao lại thế này? "Ta cảnh cáo con, ta không có dọa con đâu, ta nói thật đấy." Lục Văn gật đầu: "Vậy thì tốt, như vậy, bây giờ chú gọi điện cho cha cháu đi, nói rõ mọi chuyện, không cần gia đình cháu còn phải chuẩn bị nghi thức đính hôn tháng sau làm gì." Lãnh Thiên Hào vô cùng kinh ngạc. Thầm nghĩ, thằng nhóc, mày đang thách thức ta đúng không? Mày thật cho rằng ta không dám à? "Được, ta gọi ngay bây giờ." Lãnh Thanh Thu nhìn Lục Văn: "Lục Văn, anh có ý gì?" Lục Văn cười ha ha một tiếng: "Chính là ý này đấy ạ, chú Lãnh cùng cháu ý hợp tâm đầu, chẳng phải cô cũng ghét cháu sao?" "Hôm nay tôi nói như thế hả? Tôi rõ ràng đã nói..." Lãnh Thanh Thu nhìn Lục Văn bạc tình bạc nghĩa, vừa gấp vừa tức. "Hai người nói gì tôi không quan tâm, tóm lại, từ hôm nay, ai đi đường nấy." Lãnh Thiên Hào gọi điện thoại không ai bắt máy, lúng túng nói: "Để lát nữa ta nói với ba con sau vậy." "Được ạ, không còn chuyện gì nữa chứ? Vậy cháu đi đây ạ." Lúc này một người đẩy cửa bước vào, mặt tươi cười. Là Long Ngạo Thiên. Long Ngạo Thiên vừa vào đã đảo mắt nhìn xung quanh, rồi nói với Lãnh Thiên Hào: "Chú à, cháu đã tìm được một nhà tài phiệt, bằng lòng cho cháu vay 50 tỷ tiền mặt, lãi suất chỉ có 1% để cháu đầu tư cho tập đoàn Thiên Phong ạ." Lãnh Thiên Hào cười ha ha, gần như đập bàn đứng dậy: "Tốt! Như vậy, cục diện này hoàn toàn nằm trong tay ta!" Lãnh Thiên Hào khinh miệt liếc nhìn Lục Văn, lớn tiếng nói: "Tiễn kh·á·c·h!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận