Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1163: Âu Dương Tả Hằng

Lục Văn giơ tay giữa không trung hồi lâu. Cuối cùng hắn chỉ có thể hít sâu một hơi: "Triệu Cương, đưa cô ta đi, ăn ngon uống sướng sắp xếp cho tốt, cô ta muốn gì thì cho cái đó, sau cùng phái xe đưa cô ta. . . Tóm lại, mang đi! Nhanh chóng mang đi! Nhanh nhanh nhanh, ta một phút cũng không muốn nhìn thấy cái của nợ này!" Đường Y Y nói: "Lục tổng, vậy ngài bảo trọng, ta còn sẽ đến chọc tức ngài." "Đồ con ranh, ngươi quá đáng vừa thôi có phải không! ? Có phải quá đáng rồi không!?" Lục Văn muốn xông lên đánh người, quay đầu trừng mắt Triệu Cương: "Mẹ nó... Cấm ngươi ngăn cản ta!" Triệu Cương ngẩn người: "À! Dạ..." Sau đó nhanh chóng chặn ngang Lục Văn, miệng không ngừng khuyên nhủ: "Lục tổng được rồi, thôi Lục tổng, bớt giận, bớt giận, một cô nhóc thôi mà, ngủ vài lần là ngoan ngay..." Đường Y Y bĩu môi: "Thần Nhi tỷ tỷ nói, hắn chỉ ngủ bạn gái mình thôi, những người phụ nữ bên ngoài kia, khẳng định hắn sẽ không động đến." Lục Văn đẩy mạnh Triệu Cương ra: "Còn ngăn cản ta làm gì, bắt con thần kinh này đi cho ta! Bắt đi!" Đường Y Y bị Triệu Cương đẩy ra cửa, còn quay đầu hô to: "Lục tổng bảo trọng! Có thời gian ta lại đến chọc tức ngài!" Lục Văn thở hồng hộc giận dữ, quay đầu nhìn thấy Thương Ương Ức Đóa và Trương Kinh Tế đều đang cười. Thương Ương Ức Đóa nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường: "Vậy, Lục tổng ngài cứ từ từ, chúng ta xin phép cáo từ." Lục Văn gật đầu: "Mỹ Thược, tiễn khách giúp ta." Lục Văn vừa quay người định đi thì một giọng nói vang lên: "Lục tổng, mở tiệc mà không gọi ta a!" Quả nhiên, Âu Dương Phấn lại đến. Lần này Âu Dương Phấn vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy Thương Ương Ức Đóa. "Oa! Đây chẳng phải Thương Ương tiểu thư sao?" Thương Ương Ức Đóa sững sờ: "Ngài là..." Lục Văn nhanh chóng chạy tới: "Ôi, cậu Phấn! Mời vào, mời vào! Mỹ Thược, tiễn khách giúp ta, cậu Phấn, mời vào trong, chúng ta hàn huyên." Âu Dương Phấn đẩy Lục Văn ra, chặn Thương Ương Ức Đóa lại: "Lục tổng lợi hại thật đấy, ngay cả Thương Ương lão sư nổi tiếng cũng là khách quý trong tiệc của ngài, không tầm thường. Thiên hạ đồn rằng Thương Ương Ức Đóa giữ mình trong sạch, không bao giờ tham gia những hoạt động này, xem ra, ha ha ha, cao sang cũng chỉ là lộn xộn thôi." Thương Ương Ức Đóa lộ vẻ khó chịu: "Trương Kinh Tế, chúng ta đi thôi." "Đứng lại." Âu Dương Phấn ngăn lại, một tay nắm lấy tay Thương Ương Ức Đóa: "Bồi Lục tổng cũng là bồi, bồi ta cũng là bồi, đã đến rồi, cứ ra giá đi, Lục tổng không trả giá, đúng không Lục tổng?" "Đúng đúng đúng!" Lục Văn nhanh chóng chạy tới giải vây: "Hôm nay thật là có hai cực phẩm, một người tên Điềm Điềm, một người tên Tô Tô, bảo đảm cậu Phấn hài lòng. Thương Ương tiểu thư là khách của ta, chỉ là tán gẫu về kế hoạch đầu tư mới thôi, không phải khách tiệc." "Đừng dùng chiêu này nữa, ông đây còn chưa ngủ qua cô minh tinh nổi tiếng nào đấy! Ha ha ha! Hôm nay chính là cô ta!" Thương Ương Ức Đóa tức giận: "Bỏ tay ra! Tên cặn bã nhà ngươi, còn không bỏ ra tôi báo cảnh sát!" "Ha ha ha ha!" Âu Dương Phấn cười ha hả: "Phụ nữ mà Âu Dương Phấn này đã để mắt thì không ai thoát được đâu!" Vừa nói liền xé rách ống tay áo của Thương Ương Ức Đóa. Thương Ương Ức Đóa sợ hãi, kinh hô một tiếng. Lục Văn trực tiếp đứng chắn ở giữa, cười tươi: "Cậu Phấn, cô ấy thật sự không phải loại người cậu nghĩ đâu, không tiếp khách..." "Cô ta tiếp tao, chẳng phải là xong! A ha ha ha!" "Người ta không định giá, có nhiều tiền cũng không muốn." "Vậy thì tốt, tao tiết kiệm được một khoản rồi!" "Không phải, cậu Phấn, xin nghe tôi nói..." "Mẹ mày đủ chưa!?" Âu Dương Phấn giận dữ nói: "Lục Văn! Đám phụ nữ bên cạnh mày, tao muốn chơi một lượt, hai đứa hôm qua, còn cả cô thư ký xinh đẹp kia, còn cả con nhóc kia, cả cô ta nữa, tao đều muốn!" Lục Văn nhìn hắn: "Cậu Phấn, vết thương của ngài còn chưa lành, không thích hợp vận động mạnh." "Tao có thể để tụi nó tự động mà! Mẹ mày đừng được nước lấn tới, Lục Văn, không có Âu Dương Phấn này, mày có thể dễ dàng mà ăn nên làm ra ở Tịnh Châu sao!? Mày nằm mơ đi!" "Âu Dương Phấn!" Lục Văn nhẫn nhịn đến giờ cũng nổi giận: "Mày có gan thì giết tao đi! Giết tao xong, Âu Dương gia bọn mày bỏ ra hai trăm ức coi như đổ sông đổ biển!" "Đệt, Lục Văn, mày dám lớn tiếng với tao!? Mày thật sự nghĩ là tao không dám đánh chết mày à!? A Lai!" A Lai không còn cách nào, đành tiến lên một bước: "Lục tổng, đừng làm khó tôi." "Ai mẹ nó làm khó ai!? Ông đây từng bước nhường nhịn là để làm ăn, để mọi người kiếm tiền! Còn cái thứ như mày là cái gì!? Là cái gì!?" "Tao đệt mẹ mày..." "Má nó, Âu Dương Phấn, bất quá là cá chết rách lưới! Mày bảo bọn chúng cùng lên! Hôm nay mày muốn ngủ bạn của tao? Bước qua xác tao trước đi!" Lúc này một người cười nói: "Lục tổng, bớt giận nha." Mọi người cùng nhau nhìn sang, một người đàn ông trung niên chưa tới năm mươi tuổi đang cười híp mắt đứng ở cửa. A Lai và hai người còn lại cùng nhau quay người, đối diện với ông ta, khẽ cúi đầu. Âu Dương Phấn ngẩn người: "Cha?" Âu Dương Tả Hằng đi tới, tươi cười, đi ngang qua Âu Dương Phấn, liền tát cho một cái. "Cha!?" Âu Dương Tả Hằng cười nói: "Xin lỗi nha Lục tổng, ta không biết dạy con, đứa con này là do mẹ nó nuông chiều hư." Lục Văn nhìn ông ta: "Các hạ là..." "Âu Dương gia, Âu Dương Tả Hằng. Rất vui được gặp." Ông ta còn lịch sự đưa tay ra trước. Lục Văn bắt tay với ông ta: "Âu Dương thiếu gia quá bá đạo rồi, làm ăn không phải kiểu như thế!" "Dạ dạ dạ, Lục tổng à, bớt giận, hay là, chúng ta nói chuyện nhé?" Lục Văn nhìn Thích Mỹ Thược: "Tiễn khách." Thích Mỹ Thược cảnh giác nhìn chằm chằm đám người này, nói với Thương Ương Ức Đóa: "Thương Ương tiểu thư, mời đi bên này." Âu Dương Phấn còn muốn ngăn cản: "Ê, cô không được đi..." Âu Dương Tả Hằng quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái. Âu Dương Phấn chỉ đành thôi, hung tợn nhìn Lục Văn. ... Bên trong phòng. Tất cả mọi người ngồi xuống. Âu Dương Tả Hằng cười nói: "Khuyển tử không gánh nổi đại sự, gây phiền phức cho Lục tổng." Lục Văn chỉnh trang lại quần áo của mình: "Âu Dương tiên sinh, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cái hợp đồng này là do các người ép tôi ký, tôi nói vậy có vấn đề gì không?" "Ha ha ha, đôi bên cùng có lợi mà." "Tôi được lợi gì chứ!?" Lục Văn nói: "Trong tay các người có tiền, nhưng lại cần một xí nghiệp tốt giúp các người kiếm tiền! Các người không dám động đến người khác, chỉ dám có ý đồ với tôi, tôi nói không sai chứ?" Âu Dương Tả Hằng cười gật đầu: "Là thế." "Vì sao!? Vì sao lại chọn tôi!?" "Loại làm ăn này, chỉ có thể hợp tác với Lục tổng. Thứ nhất, Lục tổng có năng lực kiếm tiền rất mạnh. Thứ hai... Có Ăn No Rỗi Việc các ngài cũng không quản. Nhưng mà, Âu Dương gia chúng ta hợp tác với ngài cũng là thành tâm. Phần hợp đồng kia thì đúng là có chút không công bằng với Lục tổng. Vì vậy, ở Tịnh Châu, tất cả mọi chuyện Âu Dương gia sẽ cố gắng giúp đỡ chu toàn." "Tốt!" Lục Văn nói: "Mỹ Thược, đi lấy rượu." Rót thêm rượu, Lục Văn nâng chén: "Làm ăn, thì cứ làm, muốn phát tài thì cùng nhau phát tài. Với lại số tiền đó trong mắt tôi chỉ là một món nhỏ, sau này làm ăn lớn, chúng ta có thể dùng nó làm nhiều việc lớn hơn." "Lục tổng có chí lớn, Tả Hằng rất bội phục." "Nhưng mà, đã là đối tác, thì chính là bạn bè, là anh em!" "Đương nhiên!" "Giữa bạn bè thì phải nói đến nghĩa khí! Chứ không phải lấy mạnh hiếp yếu, luôn luôn chèn ép." "Dạ dạ dạ, Lục tổng à, ngài hiểu lầm rồi, bản ý của Âu Dương gia là muốn làm bạn với Lục tổng." Lục Văn xích lại gần Âu Dương Tả Hằng: "Các người sớm đã muốn vung tay ở Tịnh Châu rồi, nhưng lại sợ bị Ăn No chế tài, cho nên không có cách nào dùng vũ lực tham gia vào thị trường khai thác mỏ địa phương, có đúng không?" "Chúng tôi sợ Ăn No Rỗi Việc!?" Âu Dương Phấn lập tức bất mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận