Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 47: Làm tốt lắm

Chương 47: Làm tốt lắm
Lục Văn ngay lập tức rơi vào mộng mị.
Cục diện hiện tại đã đến bước ngoặt nguy hiểm sinh tử tồn vong!
Hai vị đại nữ chính vác cánh tay mình, Long Ngạo Thiên thì ở ngay phía sau, Thiết Đà Vương lại đứng trước mặt.
Long Ngạo Thiên cùng Thiết Đà Vương nói chưa quá ba câu, cả hai đã bạo nộ, nổi điên lên mà muốn đánh mình.
Đừng nói hai người bọn họ, ngay cả một trong bốn tên cơ bắp mãnh nam sau lưng Thiết Đà Vương tùy tiện lôi ra thôi, cũng có thể trực tiếp siêu độ mình về tân thủ thôn làm người lại.
Đã mấy ngày rồi? Bốn ngày?
Giới hạn của mình chỉ có bốn ngày sao?
Lúc này Từ Tuyết Kiều nhẹ nhàng bấm cánh tay Lục Văn một cái, sau đó đắc ý nói: "Ôi chao, to con, ngươi nhìn quen mắt rồi đó à?"
Thiết Đà Vương mặt đầy vẻ ngại ngùng, cười xấu hổ: "Ai nha, ha ha, cái này... hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi, lúc trước đều là hiểu lầm."
Long Ngạo Thiên nghĩ bụng, đám người này sao còn ngồi đó tán gẫu được thế?
Cái tên đen thui kia chẳng phải Thiết Đà Vương sao? Hắn còn quen biết Lục Văn?
Long Ngạo Thiên lên tiếng: "Có vấn đề gì thì vào trong nói chuyện đi."
Lần này thì Lục Văn không cách nào bỏ chạy được nữa, trốn kiểu gì? Chỉ cần mình có ý định bỏ chạy, lập tức sẽ lộ tẩy.
Không trốn... vậy thì phải nghĩ cách thôi.
Lục Văn vừa đi vừa nghĩ, hai chân dưới chân đều có chút không nghe sai khiến.
Từ Tuyết Kiều lại bấm Lục Văn một cái nữa: "Cố gắng, cố gắng lên a!"
Lãnh Thanh Thu dù không rõ tình huống, nhưng hiển nhiên thấy Lục Văn rất khẩn trương, tay mình đang nắm tay hắn ướt đẫm mồ hôi.
Một người sau lưng ghé lại gần Thiết Đà Vương: "Nghe đồn thiếu chủ võ công cái thế, kỳ tài ngút trời. Sao nhìn hắn bước chân phù phiếm vậy, chẳng giống người biết võ chút nào, mà giống như người mắc bệnh thì hơn?"
Thiết Đà Vương hạ giọng: "Ngươi biết cái gì! Thiếu chủ tại biên cương đã trải qua một trận ác chiến, lập xuống kỳ công cái thế. Nhưng cũng vì thế mà bị trọng thương, hiện tại thực lực không còn ở đỉnh cao. Về đến Bắc Quốc, chính là muốn dùng mưu trí để chiếm đoạt mấy đại gia tộc nơi này, để dành cho sau này sử dụng. Các ngươi không được nói bậy, đắc tội thiếu chủ thì chúng ta đều không gánh nổi."
"Không cần phải xác định lại một lần sao?"
"Xác định cái gì?" Thiết Đà Vương nói: "Ngươi nhìn hắn kìa, phong lưu phóng khoáng, thiết ngọc thâu hương, mỹ nữ vây quanh, còn được hai cô gái dìu đi đường, đúng là trang bức đến cực điểm! Trong thiên hạ, ai có được cái thiên phú trang bức này chứ? Tránh sang một bên đi!"
Đến quán cà phê phòng cao cấp.
Mấy người lần lượt vào chỗ ngồi.
Thiết Đà Vương nhường chỗ ngồi cho Lục Văn, Lục Văn ho nhẹ một tiếng, liếc mắt ra hiệu một cái, Thiết Đà Vương ngầm hiểu, liền ngồi vào ghế chủ vị.
Long Ngạo Thiên cảm thấy không đúng!
Gã này, sao lại không chào mình lấy một tiếng vậy? Ngược lại có vẻ rất cung kính với Lục Văn, là quỷ quái gì thế này?
Chẳng lẽ tên này biết chuyện gì đó? Có khi nào hắn không phải là Thiết Đà Vương?
Long Ngạo Thiên cười: "Xin hỏi các hạ có phải là Thiết tiên sinh không?"
"Không sai, ta chính là Thiết Mộc Nhĩ."
Long Ngạo Thiên sững sờ, nghĩ bụng, cái tên quỷ gì thế? Đặt tên giả thì không thể phổ thông một chút được sao?
"Thiết tiên sinh, trước tiên xin phép để ta giới thiệu một chút. Vị này, chính là tổng tài điều hành tập đoàn Thiên Phong, Lãnh Thanh Thu tiểu thư."
Thiết Mộc Nhĩ nhìn thấy cả Lãnh Thanh Thu và Từ Tuyết Kiều đều níu lấy Lục Văn, trong lòng hết lời tán thưởng.
Quả nhiên là thiếu chủ!
Đã thu phục được hai đại mỹ nữ của hai gia tộc lớn!
Không thể không nói, Lãnh Thanh Thu này quả thật đẹp đến không nói nên lời, khí chất cao hơn cô bé loli kia không biết bao nhiêu.
Mấy tên ngu ngốc chỉ biết tung tin đồn nhảm, rõ ràng thiếu chủ đang đắc ý trong tình trường, tiến triển thần tốc, thế mà lại bảo thiếu chủ gặp phải trở lực, còn nói có thằng nhãi con nào đó dám đối nghịch với thiếu chủ cơ đấy?
Với cái tầm anh hùng nhân vật như thiếu chủ, ai dám đối nghịch với hắn? Ai có thể đối nghịch với hắn chứ? Đây chẳng phải là chán sống sao?
Xem ra chuyến này ta tối đa cũng chỉ là thêu hoa trên gấm, ta phải biểu hiện thật tốt, để lại ấn tượng tốt với thiếu chủ.
Tương lai lên như diều gặp gió, một bước lên mây hay không, phải xem lần này công tác biểu hiện tốt hay không!
Nghĩ tới đây, Thiết Mộc Nhĩ lập tức cười nói: "Lãnh tiểu thư quả nhiên quốc sắc thiên hương, tuổi trẻ tài cao."
Lãnh Thanh Thu gắng gượng nở một nụ cười: "Thiết tiên sinh khách khí."
Lục Văn có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Thiết Đà Vương.
Trong lòng nghĩ: 【Chỉ còn một con đường! Tiếp tục giả trang làm thiếu chủ, lừa gạt cái gã này tin tưởng.】 【Không gạt thì chết, bại lộ cũng chết, chỉ có chết chắc cái tên tháp sắt đen này, mới có khả năng sống sót!】 【Liều! Từ giờ trở đi, ta phải thôi miên chính mình, ta chính là thiếu chủ, ta chính là!】 【Để các ngươi thấy thế nào mới là phái diễn xuất thực thụ!】
Lãnh Thanh Thu lần này đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Từ Tuyết Kiều thì từ đầu đã biết Lục Văn đang lừa tên cá mập đen này, để hắn nhận lầm mình là Long Ngạo Thiên.
Tuy không biết vì sao đến cả tên thật đã lộ ra mà hắn vẫn không nghi ngờ, nhưng đã không bị lộ, vậy thì phải tiếp tục diễn.
Lục Văn không nhìn Thiết Đà Vương, mà quay người lại, nắm cằm Từ Tuyết Kiều, cười hì hì nói: "Tuyết Kiều muội muội, ta rất thích mùi thơm trên người của ngươi."
Hắn không dám diễn quá trớn, sợ Lãnh Thanh Thu bên cạnh nổi giận.
Nhưng điều hắn không ngờ chính là, Lãnh Thanh Thu đã đọc được tình huống lúc này trong lòng hắn, hoàn toàn phối hợp theo.
"Văn ca ca, mùi của Tuyết Kiều muội muội thơm vậy, còn mùi của em thì không thơm sao? Anh ngửi thử xem?"
Lục Văn hết sức giật mình, quay đầu nhìn Lãnh Thanh Thu, trong mắt nàng, hắn thấy được một sự kiên định ủng hộ.
Lục Văn nháy mắt ngầm hiểu, đại trận đã hình thành.
【Tốt! Lãnh Thanh Thu cực kỳ thông minh, không uổng công lão tử liếm láp ngươi ba năm!】 【Chỉ tính riêng với phản ứng nhanh chóng của ngươi hôm nay, ba năm này của lão tử không hề uổng phí chút nào.】
"Ha ha ha!" Lục Văn lại xoay người nắm lấy cằm Lãnh Thanh Thu: "Vậy thì ta phải ngửi qua mới biết được!"
"Vậy... anh cứ ngửi đi!"
Lục Văn liếc nhìn.
【Mẹ nó, cô còn phối hợp thật đó! Lúc này không thể sợ, chuyện này hễ sợ là sẽ chết ngay.】 【Mặc kệ, lát nữa quay lại xin lỗi hai cô em mỹ nữ này vậy, hôm nay không phải là vòng chung kết, mà là mẹ nó vòng loại, mình nhất định phải thắng!】
Lục Văn như một tên háo sắc, trực tiếp vùi đầu vào ngực Lãnh Thanh Thu, hít sâu một hơi, ngẩng lên làm ra vẻ mặt say mê: "Ưm—— thơm thật!"
Từ Tuyết Kiều lại không chịu thua, cơ thể như sắp trèo hẳn lên người Lục Văn, một chân to vắt ngang, đè cả người Lục Văn xuống: "Lục tổng, người ta thấy hơi đau nhức ở chỗ này, anh xoa giúp người ta nhé!"
Lục Văn nghĩ bụng:【Hai vị đại tỷ ơi! Làm ý đến vậy thôi là được rồi, đâu cần kỳ quái đến vậy chứ! Thế này chẳng khác gì ta biến thành tên sắc lang mất sao?】 Nhưng tên đã lên dây rồi, bản thân chỉ còn cách tiếp tục trái lương tâm phối hợp.
Bàn tay to của Lục Văn trực tiếp sờ về phía đùi to của Từ Tuyết Kiều, xoa vuốt đến lui, còn lấn vào phía dưới váy, tăng dần biên độ.
Dĩ nhiên, ở những vị trí dưới váy mà người khác không nhìn thấy, Lục Văn tuyệt đối ngoan ngoãn, chỉ là trông bên ngoài, giống như rất quá đáng mà thôi.
Từ Tuyết Kiều trong cuộc đương nhiên hiểu rõ.
Nhưng Lãnh Thanh Thu thì không hiểu rõ chuyện này!
Lãnh Thanh Thu nghĩ bụng, hai người này quá đáng thật rồi? Trước mặt mình mà lại làm tới nước này?
Trong nàng nổi lên tính hiếu thắng, cũng dán lên người Lục Văn, chân cũng đặt lên người Lục Văn: "Văn ca, người ta chỗ này cũng đau đó, anh xoa giúp một lát được không?"
Lục Văn chỉ còn cách bơi hai bờ...
Thiết Đà Vương trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái: Thiếu chủ, ta thật phục ngài! Với cái tài thuần phục phụ nữ này, trong thiên hạ còn ai có thể sánh với ngài nữa chứ? Không ai cả!
Long Ngạo Thiên thì đã sắp hộc máu rồi.
Mắt hắn gần như phun ra lửa, tròng trắng vằn đầy tia máu, tựa như hận không thể trừng cho nổ cả con ngươi ngay giây phút sau.
Lục Văn! Đồ hỗn đản!
Từ Tuyết Kiều nói: "Ca ca, anh xoa bóp ngực người ta đi, xem nó có to lên được một chút nào không này!"
Lãnh Thanh Thu: "Ca ca, chỗ này của người ta cũng muốn nữa, anh không thể thiên vị nha!"
Hai cô gái bắt đầu đấu phép.
Lục Văn trong lòng thì mắng thầm: 【Không phải chứ đại ca, hai người có bệnh hả!】 【Chuyện này cũng phải tranh giành nhau sao!?】 【Đây là lúc để tranh nhau sao?】
Lục Văn phẩy tay: "Thôi được rồi, tất cả ngồi lại đi, lão tử muốn nói chuyện chính sự."
Từ Tuyết Kiều lập tức vỗ tay: "Oa, Văn ca ca thật là oai phong nha, người ta thích cái kiểu bá khí của anh nhất đấy!"
Lãnh Thanh Thu cũng nói: "Người ta thích cái vẻ hung hăng của anh đó, thật là có khí chất đàn ông mà!"
【Giết tôi đi, sớm muộn gì tôi cũng chết trong tay hai người này thôi.】 【Từ Tuyết Kiều hận mình chết cũng được đi, sao Lãnh Thanh Thu cũng thế này chứ?】 【Nhưng mà nàng ấy ôn nhu như vậy, thật làm người khác thích đấy.】
Lục Văn lên tiếng: "À... Thiết tiên sinh đúng không?"
"Dạ phải, Lục tổng, là tôi."
Long Ngạo Thiên thở ra một hơi, tự nhủ bản thân, cứ nói chuyện chính sự trước, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu.
"Thiết tiên sinh, tại hạ là phó tổng giám đốc mới được bổ nhiệm của tập đoàn Thiên Phong. Lần này muốn bàn bạc với ngài, là chuyện rót vốn năm mươi tỷ vào một hạng mục khu vui chơi giải trí của chúng tôi. Thực tế chi tiết cụ thể thì chắc hẳn ngài cũng đã nắm rõ cả rồi. Tôi nghĩ chi bằng chúng ta bỏ qua các đoạn trung gian, ký kết rồi đánh khoản luôn thôi."
Thiết Mộc Nhĩ liếc hắn một cái, quay sang nhìn Lục Văn: "Lục tổng, ngài thấy sao..."
Lúc này Long Ngạo Thiên lập tức nổi nóng.
Mẹ nó bây giờ đang bàn chuyện làm ăn của Thiên Phong, mày nhìn nó làm cái gì hả?
Long Ngạo Thiên nén giận, cười nói: "Thiết tiên sinh, vụ giao dịch này là của tập đoàn Thiên Phong, không phải tập đoàn Đại Thánh, không liên quan gì tới Lục Văn."
Thiết Đà Vương mới phản ứng ra: "Đúng vậy nhỉ! Chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Lục Văn nói: "Chẳng lẽ không thấy tổng tài của tập đoàn Thiên Phong đang ở trong lòng ta sao, chuyện của tập đoàn Thiên Phong, một nửa là do ta quyết định."
"Nga, vậy thì quá tốt rồi..." Thiết Đà Vương cười ha hả một tiếng: "Đã thế, thì tôi..."
"Chờ một chút đã!" Long Ngạo Thiên nhìn Thiết Đà Vương, trong lòng tự nhủ, nếu không phải đang cần gấp năm mươi tỷ này để gia tăng thêm át chủ bài của mình, thì hôm nay ta nhất định sẽ đập chết cái thằng sát bút nhà ngươi ngay tại đây.
Long Ngạo Thiên nhắc nhở: "Thiết tiên sinh, ngài tới Tuyết Thành lần này, có lẽ là nhận ủy thác của ai đó đúng chứ?"
Thiết Đà Vương giật mình: Chết rồi, chẳng lẽ tên này nhìn ra được ta có quan hệ với thiếu chủ? Không được, ta phải giả bộ bình tĩnh mới được.
"Ừm? Không có đâu, tôi chỉ là đến đây đầu tư thôi, nghe Lục tổng nói có dự án tốt thì tôi đến xem, còn việc có rót vốn hay không, và rót bao nhiêu thì còn chưa quyết định được."
Long Ngạo Thiên vừa nghe thì trong lòng càng thêm bực tức.
Mày đang giả bộ cái rắm, rõ ràng là ta đang nhắc nhở mày kia kìa!
"Thiết tiên sinh," Long Ngạo Thiên nghiến răng nghiến lợi, nói rõ từng chữ một, mắt trừng lên như chuông đồng, không ngừng nhắc đi nhắc lại: "Ngài đến đây, chính là để đầu tư vào dự án khu vui chơi giải trí, đúng không?"
Thiết Đà Vương nghĩ bụng, cái tên kia bị bệnh à?
Còn đang giả bộ với ai thế?
Thiết Đà Vương nhíu mày: "Trong miệng ông ngậm bệnh trĩ à? Sao nói chuyện cứ nghiến răng nghiến lợi thế?"
Long Ngạo Thiên tức đến mức mí mắt giật liên hồi.
Lục Văn từ từ lên tiếng: "Ta đổi ý rồi, chỗ chúng ta có một dự án cải tạo khu nhà ổ chuột, là dự án rất tốt, có thể đầu tư."
"A? Thật sao?" Thiết Đà Vương vội vàng nói: "Tốt tốt tốt, chúng ta ký hợp đồng ngay lập tức thôi."
Long Ngạo Thiên nghĩ bụng, thằng ngu này đúng là không có đầu óc sao?
Long Ngạo Thiên tiến đến trước mặt, ấn tay lên bàn nhìn thẳng vào mắt hắn: "Cái dự án khu nhà ổ chuột ông có biết là dự án gì không? Có biết bên trong tình hình thế nào không?"
"Không biết ạ."
"Không biết mà ông cũng dám ký à?"
"Dám chứ. Lục tổng có tầm nhìn là được rồi, tôi tin Lục tổng mà."
Long Ngạo Thiên cảm thấy trái tim mình suýt nữa vì cái thằng ngu này mà đau tim mất: "Mục đích ban đầu của ông khi đến đây, là ký kết hợp đồng dự án khu vui chơi giải trí, không phải dự án khu nhà ổ chuột, dự án khu nhà ổ chuột không kiếm được tiền đâu."
Thiết Đà Vương tỏ vẻ không vui: "Ông đang dạy tôi làm việc à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận