Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1209: Thay nhau đăng tràng

Chương 1209: Thay nhau lên sàn Lục Văn và mấy người liếc nhau, thầm nghĩ càng có người hung hăng tới.
Lục Văn thầm tính toán, nhiều người như vậy!
Điều này chứng tỏ Thiên Võng cùng các tổ chức lớn gặp mặt lần này, người Khương gia sớm đã nắm được!
Ngoài việc giết các cao thủ Thiên Võng, thì Phan An là vấn đề lớn nhất.
Bản thân cùng ba người kia hoàn toàn là đánh bừa đánh bậy.
Nhưng Điếu Ông ở đây câu cá, rõ ràng cũng là nhắm tới việc này mà đến.
Thật phức tạp.
Đám cẩu vật đại nhân vật này ở đây chơi trò đen ăn đen, không khéo chúng ta lại phải theo ăn đồ thừa mất.
Âu Dương Phấn nói: "Ta đến ám sát Lục Văn!"
Thiết kiếm Thư cười, nhẹ nhàng xoa đầu Âu Dương Phấn, sau đó một tay bóp lấy cổ hắn: "Nghe nói, hắn một năm phải cho các ngươi hai trăm ức cơ đấy, ngươi nỡ giết hắn sao?"
"Hầu Điện... Hầu Điện bảo ta giết!"
Lục Văn ở phía sau nghiến răng nghiến lợi! Ta mẹ nó biết ngay!
Khương gia không có một ai tốt! Cái chết Hầu Tử kia chỉ hận ta không chết! Ngay từ đầu đã hố ta!
Thiết kiếm Thư nheo mắt lại: "Hầu Điện ở đâu?"
"Không biết oa!" Âu Dương Phấn thốt ra: "Nhưng mà... đúng là Hầu Điện, Hầu Điện cô nàng... chân rất trắng, chân... đẹp quá..."
"Hầu Điện vì sao lại muốn giết Lục Văn?"
"Cô ấy nói cho vui." Âu Dương Phấn nói: "Chuyện này chỉ cần tìm được Hầu Điện hỏi một chút là hiểu lầm sẽ được giải trừ."
Thiết kiếm Thư xụ mặt: "Từ hôm đó trở đi, không ai tìm được Hầu Điện."
"A?! Ngày nào?"
Thiết kiếm Thư một chân đá lăn Âu Dương Phấn: "Đem hắn lên cho ta!"
Sau đó đi về phía bốn người còn lại.
Phía sau Âu Dương Phấn vẫn còn giãy giụa: "Nhẹ chút, ta nói, ác quá đi, người một nhà mà! Ta là Âu Dương Phấn của Âu Dương gia!"
Lục Văn mau chóng chào hỏi trước: "Thiết kiếm đại ca tốt! Ai nha, đã lâu không gặp! Không ngờ lại gặp được Thiết kiếm Thư đại ca ở chỗ này! Lần trước ở Khương gia kết bái cùng Hổ Điện, chúng ta cũng đã giáp mặt, chỉ là lúc đó bận quá nên không nói chuyện được."
Thiết kiếm Thư vung trường kiếm, chỉ thẳng vào yết hầu của Lục Văn.
"Uy uy uy, anh em huynh đệ, đùa thì đùa, nghịch thì nghịch, cái này là không được đâu!"
"Hầu Điện ở đâu?"
"Cùng sư thúc của ta bị đuổi giết rồi, về sau ta cũng không thấy cô ấy đâu, hay là ngươi chịu đi hỏi Âu Dương Phấn đi!"
Âu Dương Phấn nói: "Lục Văn đại gia, sao ta biết Hầu Điện ở chỗ nào chứ!"
"Ngươi vừa nói ngươi gặp cô ta, cô ta bảo ngươi giết ta sao!?"
Âu Dương Phấn sắp khóc: "Ta... ta... lúc đó thì biết, giờ thì không biết oa!"
Thiết kiếm Thư nhìn Lục Văn: "Lục Văn, không tệ, hôm nay mặc quần a?"
Xung quanh cao thủ Khương gia đều cười rộ lên.
Lục Văn sắc mặt khó coi: "Lần đó là ngoài ý muốn."
"Nha, vậy lần này thì sao?" Thiết kiếm Thư nói: "Vì sao xuất hiện ở đây?"
Lục Văn nhìn hắn: "Không thể nói."
"Có cái gì không thể nói!?"
Âu Dương Phấn vội: "Ta truy sát Lục Văn, đi tới chỗ này, gặp được thằng nhóc kia, nó tên Phan An, còn có cái xác Thiên Võng này, bọn chúng đang nói chuyện gì, gỗ, bí cảnh, Địa sát gì loạn cả lên..."
Thiết kiếm Thư quay đầu trừng hắn: "Vỏ cây?"
"Đúng, là vỏ cây!"
"Ở đâu?"
"Ta bóp nát rồi."
Thiết kiếm Thư trợn tròn mắt: "Bóp nát!?"
"Ây... là tại ta tự vệ ấy mà, bất quá ngài không cần lo, chữ ở trên ta nhớ hết."
Thiết kiếm Thư khẽ thở ra, vẻ mặt thêm phần hưng phấn.
Âu Dương Phấn nói: "Trên đó khắc là..."
"Câm miệng!" Thiết kiếm Thư nói: "Nhớ kỹ, trên đó viết cái gì, với bất kỳ ai cũng không được nói, kể cả ta. Lúc cần thiết ngươi nói, tự khắc có người muốn ngươi mở miệng."
"Nga, hiểu rồi, hiểu rồi!"
Thiết kiếm Thư nhìn về phía Phan An: "Các hạ là người phương nào?"
"Thuộc hạ Thiết Xích Vương Nam Cương, Thất Thái Bảo, Phan An."
Thiết kiếm Thư nheo mắt lại: "Còn có chút bối cảnh đấy. Không ở Nam Cương chờ đấy, đến Bắc Quốc làm gì?"
"Việc của quân Thiết Xích, không cần phải giải thích với bất cứ gia tộc nào."
Thiết kiếm Thư cười lạnh: "Vì bí cảnh mà tới phải không?"
Phan An nói: "Nghe không hiểu ngươi nói."
Thiết kiếm Thư cười ha ha: "Đều mang đi! Áp giải về thẩm vấn!"
Lúc này có một người lên tiếng: "Chậm."
Thiết kiếm Thư nhìn sang, một người, một thân bạch y, đứng trên ngọn cây.
Thân thể thẳng tắp, giẫm lên ngọn cây, vậy mà không hề uốn lượn.
Nhìn kỹ lại, bóng người đã biến mất.
Bạch Môn Nha đã đứng trước mặt Lục Văn, nhìn Lục Văn.
Lục Văn giật nảy mình: "Má ơi! Ngươi đến từ khi nào vậy! Ngươi đúng là giống quỷ ấy!"
Thiết kiếm Thư mấy người lập tức lui về sau một bước, đồng loạt khom người: "Gia thần Khương gia, bái kiến Bạch gia gia chủ!"
Bạch Môn Nha đùa nghịch cây quạt trong tay: "Lục tổng, đã lâu không gặp."
Lục Văn bất đắc dĩ, vô lực chắp tay: "Đã lâu không gặp, mà... gia chủ của người khác đều rất thần bí, sao ngươi cứ suốt ngày chạy lung tung vậy? Quá không có đẳng cấp đi?"
Bạch Môn Nha cười: "Chuyện của Lục tổng, luôn khiến người lo lắng nha."
"Ta có chuyện gì đâu, nói hơn vạn lần rồi, ta không có thần khí! Thật sự không có!"
Bạch Môn Nha nhìn Lục Văn: "Lục tổng đến Tịnh Châu, là vì bí cảnh đúng không?"
"Haizzz, có phải đám người các ngươi một ngày không có người bị oan là không chịu được không hả!? Cái gì bí cảnh với bí riết, ta tới là để làm ăn! Làm ăn!"
Bạch Môn Nha quay người, Âu Dương Phấn phía sau lập tức quỳ rạp xuống đất.
"Âu âu âu âu... Âu Dương gia..."
Bạch Môn Nha đi đến trước mặt, dùng quạt gõ vào đầu hắn: "Biết ngươi là ai rồi. Chữ ở trên vỏ cây, còn nhớ hết chứ?"
"Nhớ nhớ nhớ nhớ... nhớ... nhớ hết..."
"Được."
Bạch Môn Nha cầm quạt múa vòng vòng trên đầu Âu Dương Phấn: "Nhớ hết là tốt, lát nữa nói ra, tính ngươi lập công."
Âu Dương Phấn nhìn Thiết kiếm Thư.
Thiết kiếm Thư xụ mặt, lắc đầu.
Bạch Môn Nha nói: "Đưa hắn về, thẩm vấn kỹ càng."
"Vâng!" Đám ác nô đi tới, một tay xốc Âu Dương Phấn lên.
"Bạch gia chủ!" Thiết kiếm Thư nói: "Việc này không ổn, người là chúng tôi bắt, theo lý mà nói..."
Bạch Môn Nha nói: "Bảo gia chủ của các ngươi đến đòi người đi."
"Bạch gia chủ! Chẳng lẽ định lấy lớn hiếp nhỏ sao?"
Bạch Môn Nha nhìn hắn: "Ừ."
Thiết kiếm Thư tức muốn điên, nhưng không có cách nào.
Bạch Môn Nha hừ lạnh một tiếng: "Bí cảnh, thần khí tất cả tình báo đều là Bạch gia nắm. Ta không biết các ngươi không phục cái gì. Lo cho tốt việc của mình đi, đừng có thò tay vào. Khương gia quá nổi bật rồi, nói với gia chủ của các ngươi, quá thịnh thì ắt suy."
Thiết kiếm Thư nheo mắt lại, nắm chặt kiếm.
Nhưng cũng biết, động thủ thì cũng đánh không lại.
Lúc này có một thanh âm vang lên: "Ha ha ha ha! Ta còn tưởng ai lợi hại như vậy, thì ra là hảo huynh đệ của ta, Bạch Môn Nha sao!"
Khương Tiểu Hổ cưỡi một con ngựa, từ trong rừng cây đi ra.
Người Khương gia thấy vậy yên tâm hẳn!
Cái này mới là người mình! Hổ Điện xuống núi rồi!
Lục Văn một bước phóng tới, nắm chặt dây cương: "Đại ca ——! Oa, mấy ngày không gặp, đại ca ngài thật là thần thái sáng láng, tinh thần phấn chấn, mặt mày tỏa sáng, so với mấy ngày trước có khi còn tuấn tú hơn vài phần!"
Khương Tiểu Hổ xuống ngựa, nhìn Lục Văn: "Phế vật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận