Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1302: Hai đầu lừa dối gà rừng ca

Triệu Nhật Thiên sững sờ.
Lục Văn vội vàng nói: "Còn không quỳ xuống dập đầu gọi sư phụ! ?"
Triệu Nhật Thiên xích lại gần Lục Văn: "Hắn có ý gì! ?"
"Ý là, ngươi vẫn là người ngoài Diễm Tráo môn, trên danh nghĩa là cộng tác viên, cũng là cộng tác viên của môn phái hắn, ngươi đồng thời làm hai phần công việc, hưởng hai phần tiền công, hiểu chưa?"
"Có thể là... Sư phụ hắn còn chưa có đồng ý đâu!"
Lục Văn tức giận đến nổi đóa.
Long Ngạo Thiên nói: "Ta là đại sư huynh, đại diện sư phụ cho phép ngươi vượt môn bái sư, đi đi."
Triệu Nhật Thiên nheo mắt lại: "Ngươi tốt bụng vậy sao?"
Long Ngạo Thiên thở dài: "Tuy ta không ưa ngươi, nhưng có cơ hội bái Ngũ Lão Ông làm sư phụ, loại cơ duyên này, ta không thể ngăn ngươi."
Triệu Nhật Thiên cười: "Ngươi không sợ ta học được võ lâm tuyệt học, quay đầu đánh chết ngươi à?"
Long Ngạo Thiên cười lạnh, xích lại gần Triệu Nhật Thiên: "Mẹ nó ngươi thử xem!"
Điếu Ông nói: "Thương lượng xong chưa! ?"
Lục Văn vội vàng nói: "Xong rồi! Nhật Thiên, mau tới, sư phụ này với Gà Rừng Ca, không phải, với Điếu lão là huynh đệ, ngươi coi như không tính vượt môn, coi như là hai người bọn họ dạy chung một đồ đệ, ngươi lén vui đi thôi!"
Triệu Nhật Thiên vẫn còn do dự: "Chỉ là... Luôn cảm thấy..."
Điếu Ông không nhịn được, khẽ đưa tay, một chiếc cần câu xuất hiện, vung lên, móc lấy cổ áo Triệu Nhật Thiên.
Kéo thẳng người bay đến chỗ không xa.
Thực ra thừa thãi, mấy người này đều đã nhìn thấy cả rồi.
Điếu Ông cho Triệu Nhật Thiên một cái tát: "Ý ngươi là gì? Ta không xứng nhận ngươi bái sư à?"
"Không phải, ta chỉ là cảm thấy..."
"Cảm thấy cái con mẹ ngươi mà cảm thấy!" Lại một cái tát nữa: "Trước bao nhiêu người làm ta mất mặt phải không? Có phải thèm đòn không! ? Ta đánh mày chưa đủ phải không?"
"Đừng đánh nữa! Chuyện này không thể coi trọng tự nguyện sao!"
Lại một cái tát: "Hiện tại chịu chưa! ?"
"Ta thà chết chứ không chịu khuất phục ta nói cho ngươi biết!"
Điếu Ông giơ tay lên, rốt cuộc không đánh nữa, mà ôm Triệu Nhật Thiên, tiến đến trước mặt: "Ta với sư phụ ngươi là huynh đệ, ngươi biết không?"
"Biết chứ."
"Hai người chúng ta dạy chung ngươi một người, ngươi sướng bỏ mẹ rồi còn gì! Sau này ngươi đến hiếu kính hai chúng ta, sau này còn gánh vác trách nhiệm cho hai sơn môn, vẫn không đủ cho ngươi hả! ?"
"Vậy... Vậy trách nhiệm của ta to lớn à!"
"Đương nhiên to!" Điếu Ông quay đầu nhìn thoáng qua, đám người kia vội vàng nhìn chỗ khác.
Điếu Ông ôm Triệu Nhật Thiên đi xa một chút: "Long Ngạo Thiên có tướng làm vua, ta tại sao không thu hắn? Lục Văn có Thái Cổ Viên Thần ta quan tâm chắc? Ta chỉ thấy ngươi là khối ngọc tốt, sư phụ ngươi hồ đồ, tinh lực dồn cả vào hai người bọn họ, ta sợ ngươi bị chậm trễ!"
"Thật vậy sao! ?"
"Đương nhiên!" Điếu Ông nói: "Sau này giang hồ này, giao cho Long Ngạo Thiên, hay giao cho Lục Văn? !"
"Không được không được, hai người bọn họ không được! Một người thì hỏng, một người thì không ra gì."
"Vì thế đấy!" Điếu Ông nói: "Ngươi không gắng sức học bản lĩnh, sau này sao đấu lại được với bọn họ! ?"
Triệu Nhật Thiên nói: "Vậy con bái ngài."
"Coi như ngươi lanh lợi."
"Nhưng mà vì sao thu Mặc Tử Quy ạ? Hắn còn là đại sư huynh, hắn còn không có thiên phú bằng con."
"Ai dà, bởi vì hắn là đại công tử Mặc gia, cho nên phải nể mặt hắn chứ sao!"
"Ngài sợ Mặc gia à?"
"Ta sợ Mặc gia?" Điếu Ông nói: "Thằng nhóc ngốc, sư phụ đây là mở đường cho ngươi đấy! Để ngươi có đại sư huynh Mặc gia, sau này tung hoành giang hồ, ai mà không nhìn ngươi một mắt? Lục Văn sao lại kết nghĩa với Khương Tiểu Hổ? Chẳng phải để người ta ra vào đều nói Lục Văn là người Khương gia? Long Ngạo Thiên là nghĩa tử Thiết Xích Vương, có phải ra vào đều có người gọi một tiếng thiếu chủ? ! Còn ngươi? Ngươi có gì! ?"
"Con có Hồn Thiên Cương..."
"Người ngoài, trên danh nghĩa cộng tác viên! ?"
Điếu Ông nói: "Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, người ta đều có bạn bè khắp thiên hạ, ngươi thì đi đâu cũng thấy toàn kẻ thù, đến cả huynh đệ đồng môn cũng không ưa nổi. Sau này ngươi làm sao mà thành đại anh hùng được? Mà tuyệt thế thần công của ta chỉ có ngươi mới có thể học được, ngươi không học, chẳng lẽ trông chờ người Mặc gia học được sao?"
Triệu Nhật Thiên bừng tỉnh ngộ: "Con hiểu rồi! Hắn là đại công tử Mặc gia, cho nên mới cho hắn chút mặt mũi thôi. Mặt mũi của môn phái, bảng xếp hạng đầu, vẫn phải là con!"
Điếu Ông cho hắn một cái tát: "Hiểu chưa! ?"
"Hiểu rồi!"
Triệu Nhật Thiên cung kính quỳ xuống đất: "Sư phụ ở trên, xin nhận đồ nhi cúi đầu!"
Nói xong phanh phanh phanh dập đầu ba cái, vang vọng cả vùng.
"Đứng dậy đi. Ta đến dặn dò đại sư huynh của ngươi vài câu nữa, con cứ chờ đi."
"Dạ, sư phụ."
Điếu Ông chớp mắt bay tới, bắt lấy Mặc Tử Quy lại bay đến một phương hướng khác.
"Sư phụ..."
Điếu Ông ôm Mặc Tử Quy: "Tử Quy à, tình hình bây giờ con cũng thấy rồi đấy, Triệu Nhật Thiên thằng nhóc thối tha này, có thiên phú đấy."
"Vâng vâng vâng, nhưng mà sư phụ..."
"Sư phụ biết rõ các con có khúc mắc, nể mặt sư phụ, chuyện này bỏ qua nhé."
"Sư phụ..." Mặc Tử Quy trong lòng có chút đau xót: "Ngài thu nhận con, có phải chỉ vì tăng thêm ảnh hưởng của môn phái, mà người ngài thực sự muốn truyền dạy, là tiểu sư đệ không?"
Điếu Ông nhìn hắn nói: "Nói thật thì, cũng có một phần như vậy."
"À..."
"Nhưng mà con cũng là nhân tài mà! Sư phụ thích con nên mới nhận con. Ta muốn tăng cường sức ảnh hưởng của môn phái, còn cần thiết cầu người sao? Ta đi Khương gia, Hạ gia, Bạch gia... Nói một tiếng ta muốn khai sơn môn, gia tộc nào mà chẳng đem rượu ngon nhất dọn ra, để đám Tuấn Kiệt trẻ tuổi của họ quỳ đầy ra cho ta tha hồ chọn?"
Mặc Tử Quy sững sờ.
Đúng là vậy!
Chỉ với danh tiếng của Điếu Ông, việc này không hề nói quá, nếu ông thật sự đến Mặc gia công khai nhận đồ, e rằng hắn cũng phải cùng một đám người quỳ trước mặt ông, ông sẽ ở trên cao mà lựa chọn.
"Sư phụ, vậy con..."
"Con đừng nghĩ bậy. Tình hình của Triệu Nhật Thiên con cũng thấy đó, chẳng lẽ sư phụ thật sự trông chờ vào cái thằng ngốc này quản lý môn phái, truyền thừa hương hỏa sao? Nó làm được chắc?"
"Sư phụ, con hiểu rồi."
"Con là đại sư huynh, nó là thằng lỗ mãng. Con thông minh hơn nó, bình thường hơn nó, con còn có tầm nhìn, có đại cục! Sau này môn phái nhất định phải giao vào tay con, nó phải nghe lời con. Đây là đạo dùng người, con hiểu không? Triệu Nhật Thiên, chỉ là công cụ dưới tay con, hơn nữa đầu óc nó đơn giản, dễ khống chế. Sau này con bảo nó đi hướng đông, nó không dám đi hướng tây, con cũng thấy đấy, nó rất quan tâm đến lão Lễ nhi, quá tốt!"
"Nó đánh Long Ngạo Thiên, là xuống tay ác đấy!"
"Đó là do lão Long Ngạo Thiên muốn gài bẫy nó, Triệu Nhật Thiên dù ngốc, nhưng ai tốt với nó, ai muốn hại nó nó còn không biết à! ? Với cái đầu óc đơn giản như vậy, con chỉ cần cho nó chút ân huệ, nó sẽ thế nào?"
Điếu Ông vuốt ngực Mặc Tử Quy: "Nó có thể vì con, vì việc của con mà liều mạng đấy! Một tên thiên phú cực mạnh, lại trung thành với con, sẵn sàng liều mạng Tam Lang, đây là sư phụ đang trải đường cho con đấy!"
Mặc Tử Quy lập tức quỳ xuống lạy: "Đồ nhi cảm tạ sư phụ!"
Điếu Ông thở dài một hơi.
Mẹ nó! Ta cứ tưởng mình khai sơn môn là oai phong bát diện, ra lệnh thế này thế nọ.
Ai ngờ gặp phải hai đầu lừa... Thật mất mặt quá đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận