Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 43: Phô trương thanh thế

Chương 43: Phô trương thanh thế Trong một đại điện rộng lớn mang theo khí thế uy nghiêm.
Ánh đèn mờ ảo.
Một người đàn ông cao lớn cường tráng ngồi trên vương vị, không giận mà tự uy. Thiết Đà Vương từ ngoài cửa lớn đi vào đại điện, từ xa dừng lại, quỳ một chân xuống đất.
"Thiết Đà Vương tham kiến chủ thượng!"
Người đàn ông uy nghiêm không lên tiếng, ngược lại từ bên cạnh bước ra một người dáng vẻ thư sinh, phe phẩy quạt, điềm tĩnh nói: "Thiếu chủ hiện đang ở Tuyết Thành Bắc Quốc, gặp phải chút trở lực, cần thiết ngươi đến giúp một tay."
Người kia ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc: "Thiếu chủ tài năng hơn người, luôn công tất chiếm, chiến tất thắng, mọi việc đều thuận lợi, sao lại gặp trở lực được?"
"Hổ cũng có lúc ngủ gật, ngươi cứ đi đi. Giúp đỡ thiếu chủ thống nhất Tứ đại gia tộc Tuyết Thành, tiến tới thống trị Bắc Quốc, ghi cho ngươi một công lớn."
"Thuộc hạ nhất định toàn lực ứng phó, phò tá thiếu chủ! Nhưng mà... Nghe nói thiếu chủ thần long kiến thủ bất kiến vĩ, thuộc hạ không biết dung mạo thiếu chủ, làm sao nhận ra?"
"Đơn giản thôi. Phong lưu phóng khoáng, trộm ngọc thâu hương, giai nhân vây quanh, giỏi phô trương, chính là bản tôn của thiếu chủ. Hãy nhớ kỹ."
"Vâng! Cảm tạ quân sư, tạ ơn sự tín nhiệm của chủ thượng, thuộc hạ sẽ dốc hết sức phò tá thiếu chủ!"
"Nhớ kỹ, thiếu chủ thích phô trương một cách vô hình, ngươi phải để dành thể diện cho thiếu chủ, không phải vạn bất đắc dĩ không được dùng vũ lực. Hiện tại hắn đang cạnh tranh với một thiếu gia thế gia ở địa phương đó, ngươi phải hành động một cách tự nhiên và linh hoạt, mới được thiếu chủ thưởng thức."
"Đa tạ quân sư chỉ dạy, thuộc hạ nhất định khắc ghi trong lòng!"
...
Tuyết Thành.
Lục Văn cùng Từ Tuyết Kiều đang ăn kem ly.
"Này, ngươi thật sự muốn đính hôn với Lãnh Thanh Thu à?"
Lục Văn không muốn trả lời cô nàng: "Đính cái rắm hôn, tình hình hiện tại có chút mất kiểm soát rồi."
Từ Tuyết Kiều khúc khích cười một tiếng: "Ây da, hay là ngươi đính hôn với ta đi!"
Lục Văn ngẩng đầu lên, nhìn con yêu tinh nhỏ này.
"Đại tỷ, cô trêu ta còn chưa đủ à? Ta cảnh cáo cô đừng được một tấc lại muốn tiến một thước nhé, ta cũng có tính khí đấy!"
Từ Tuyết Kiều cười không ngớt: "Vậy... ngươi làm bạn trai của ta đi."
Lục Văn cười: "Được thôi, tối nay cô cứ đến nhà ta, mặc bộ đồng phục JK dễ cởi loại kia, xem tôi có thu phục cô không."
"Biến đi!" Từ Tuyết Kiều đỏ mặt: "Không đứng đắn."
Lục Văn nói: "Ta nói rõ với cô, dự án này của ta là lỗ vốn đấy, ta không có lôi kéo các cô vào, mà là tự các cô năm mươi, một trăm tỷ theo sát vào đập. Đến lúc thua lỗ đừng có tìm ta, là do hành vi của chính các cô, tự chịu trách nhiệm."
Từ Tuyết Kiều hừ một tiếng: "Ngươi sẽ làm ăn lỗ vốn? Ta mới không tin, ngươi Lục Văn chịu ném vào năm trăm tỷ, chắc chắn sẽ kiếm ra một ngàn tỷ, ngươi tưởng ta không biết à?"
"Cô thật sự không hiểu ta." Lục Văn nói: "Trước kia trong mắt tôi chỉ có tiền, không có đạo nghĩa. Bây giờ tôi, linh hồn đã thăng hoa đến cảnh giới gần bằng Thánh Nhân, tôi chỉ muốn thế giới này tràn ngập yêu thương, lưu lại điều tốt đẹp cho nhân gian, tôi lỗ bao nhiêu tiền cũng không quan trọng."
"Ôi chao, ngươi thật là không biết xấu hổ. Loại lời này ngươi cứ tùy tiện kéo đại một người ở Tuyết Thành qua đây hỏi xem có ai tin ngươi không."
Lục Văn bực mình không chịu được, ăn đồ của mình.
Từ Tuyết Kiều đi tính tiền.
Mấy chuyện nhỏ này, Lục Văn lười tranh cãi với nàng.
Nhưng mà trong chốc lát, phía bên kia đã ồn ào lên rồi.
Từ Tuyết Kiều đang tranh cãi với một người đàn ông.
"Sao anh vô ý thức vậy? Đồ tiện nam!"
"Cô nhóc, ăn nói lịch sự chút, nếu không đừng trách ta không khách sáo!"
Lục Văn nhanh chóng đi đến, đẩy người đàn ông ra: "Anh bị làm sao vậy?"
Từ Tuyết Kiều nói: "Hắn chen ngang! Tôi nói hắn còn mắng tôi!"
Lục Văn nhìn người đàn ông lắc đầu: "Chen ngang đã quá đáng lắm rồi, anh còn mắng người? Nhà anh không có người lớn sao? Không học qua ngũ giảng tứ mỹ à?"
Từ Tuyết Kiều nói: "Văn ca, đừng nói nhảm với hắn, gọi chó săn của anh đánh hắn đi!"
Lúc này Triệu Cương từ giữa một dãy ghế dài nhảy ra, đẩy mạnh vào cánh tay người đàn ông: "Nhãi ranh, muốn tìm cái chết đúng không?"
Triệu Cương kinh ngạc phát hiện, người này thể chất cực tốt! Mình đẩy một cái người bình thường thì thế nào cũng phải lảo đảo lùi ra sau vài bước, nhưng mà người này vậy mà không nhúc nhích chút nào!
Triệu Cương đang ngẩn người, thì có mấy người xông tới, đối phương rõ ràng là người đông thế mạnh!
Triệu Cương sẽ không sợ.
"Mẹ! Thiếu gia Lục Tuyết Thành cùng đại tiểu thư Từ đang ăn kem ly ở đây, tên nào không sợ chết thì cứ tiến lên một bước xem!"
Bốn người cùng nhau bước lên một bước.
"Ồ, vậy là không có gì để bàn hả? Quy tắc giang hồ, một đấu một!" Triệu Cương giận dữ hét lên.
Bốn người mặt không cảm xúc, liếc nhìn nhau, khóe mắt và đuôi lông mày đều lộ ra một tia chế nhạo và coi thường.
Lục Văn cảm thấy có gì đó không ổn.
Từ lúc Triệu Cương vừa kinh ngạc một cái, Lục Văn đã kết luận, mấy người này không dễ chọc.
Lục Văn vội nói: "Ây da thôi đi thôi, vừa nhìn đã biết là người lạ, Triệu Cương tính tiền rồi đi thôi."
"Vâng."
Triệu Cương là người biết nặng nhẹ nhất, hắn hoàn toàn biết rõ mấy người này e rằng mình không đối phó nổi dù chỉ một tên.
Vì vậy, lúc này hắn nhanh chóng xuống thang.
Từ Tuyết Kiều không đồng ý: "Này! Hắn vừa mắng tôi đấy, còn chưa xin lỗi đâu!"
Lục Văn ôm Từ Tuyết Kiều cười nói: "Thôi bỏ qua đi bỏ qua đi, tôi xin lỗi cô, thật xin lỗi."
"Tôi không chịu! Từ nhỏ đến lớn chưa ai dám mắng tôi, bọn họ dựa vào cái gì chứ? Hay là ngươi sợ bọn họ đông người?"
Lúc này, một gã mặt đen vạm vỡ từ một chỗ ngồi đứng dậy, quay người lại nói: "Ai đấy? Làm cho lão tử không ăn cơm được!"
Lục Văn vừa nhìn thấy người này, tim bên trong liền thót lại một cái.
Ta dựa vào, không thể nào! ? Sao lại ra con gà thế này! ? Thiết Đà Vương! ? Đây là nhân vật phải đến hậu kỳ mới xuất hiện trong sách mà!
Hình như là một trong Tứ Đại Thiên Vương của chiến đội chó ở biên giới Bắc Quốc gì đó, thực lực mười phần cường hãn, tác phong vô cùng bá đạo, hậu kỳ đi theo Long Ngạo Thiên lăn lộn, trung thành không gì sánh được, xông pha lửa đạn.
Loại người này sao nhanh vậy đã ra sân thế này? !
Không xong! Mình phải mau chóng nghĩ cách rút lui!
Từ Tuyết Kiều tức giận nói: "Bọn họ là thủ hạ của ngươi à? Ngươi quản thủ hạ của mình cho tốt đi, bọn họ chen ngang, còn mắng người!"
"Ha ha ha!" Gã mặt đen to con cười khà khà rồi tiến đến: "Xin lỗi nhé, bọn ta chen ngang là chuyện thường như cơm bữa, mắng người thì mở miệng là ra. Hơn nữa chúng ta còn thích đánh người đấy."
Từ Tuyết Kiều giận dữ: "Anh đánh tôi? Anh dám à? Bạn trai tôi là Lục Văn, đại thiếu gia Lục gia, ở Tuyết Thành này chỉ có anh ấy bắt nạt người khác chứ không ai dám bắt nạt anh ấy! Còn có bạn gái của anh ấy nữa!"
Lục Văn một tay bịt miệng Từ Tuyết Kiều lại, cười nói: "Các ngươi cứ tính đi, Triệu Cương!"
Triệu Cương nhanh chóng móc ra hai ngàn tệ ném lên quầy bar: "Không cần thối."
Lục Văn kéo Từ Tuyết Kiều đi ra ngoài, miệng nói: "Gặp lại, gặp lại."
Từ Tuyết Kiều đẩy Lục Văn ra: "Lục Văn! Bọn họ bắt nạt người đó ngươi không thấy sao?"
Lục Văn thầm nghĩ đại tỷ ơi tôi làm sao mà giải thích cho cô được, chuyện này không đơn giản như vậy, không khéo thì ông đây sẽ nằm luôn tại đây mất.
"Tôi biết, tôi biết rồi, chúng ta về rồi nói."
Lúc này, Thiết Đà Vương lại cười: "Dừng lại!"
Lục Văn trong lòng cắn răng: 【Không xong! Đã thu hút sự chú ý của hắn rồi!】
Thiết Đà Vương cười bước tới: "Cô nhóc này nhìn không tệ đấy."
Bốn tên to con cũng cùng nhau cười: "Cô nàng này không tồi."
"Không ngờ, ta vừa đến, đã gặp được cô gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu thế này, ha ha ha, Bắc Quốc quả nhiên nhiều mỹ nữ a!"
Bốn tên to con đồng thanh nói: "Bắc Quốc nhiều mỹ nữ!"
Từ Tuyết Kiều nhìn hắn: "Xấu mặt chưa kìa, Bắc Quốc nhiều mỹ nữ thì liên quan gì đến anh? Mấy người các anh nhìn cái bộ dạng chết chóc này, giống mấy con quỷ, đứng đây nhìn một chút thôi đã làm người ta ba ngày ăn không ngon rồi, sau này gặp phụ nữ tốt nhất là tránh xa một chút đi, đồ rác rưởi!"
Thiết Đà Vương cười ha ha một tiếng: "Bạo lực lolita, ha ha ha, ta thích!"
Bốn tên to con đồng thanh: "Bạo lực lolita, ta thích!"
Từ Tuyết Kiều cảm thấy mấy người này có bệnh: "Bốn người các anh là máy lặp lại à?"
Lục Văn ghé lại gần Từ Tuyết Kiều: "Mấy người này không dễ chọc đâu, chúng ta đi trước đã."
Từ Tuyết Kiều nói: "Muốn đi thì anh đi đi, bọn họ không xin lỗi, thì chuyện hôm nay chưa xong đâu."
Lục Văn gật gật đầu: "Được, vậy tôi đi trước, hôm nào liên lạc."
Từ Tuyết Kiều nhìn thấy Lục Văn vậy mà thật sự xoay người bỏ đi, vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Thiết Đà Vương đưa tay nắm lấy cổ tay Từ Tuyết Kiều: "Ha ha ha, cô nhóc, cùng bản vương về chơi một phen đi, a ha ha ha..."
Lúc này, Lục Văn đứng ở cửa: "Thiết Đà Vương, mẹ nó anh mau thả người cho lão tử ra!"
Thiết Đà Vương không ngờ người thanh niên này lại có thể gọi ra tên của mình, lập tức giật mình, vô ý thức buông tay ra.
"Các hạ là..."
Lục Văn hết cách rồi.
Đầu óc hoạt động hết tốc lực.
Theo kịch bản, Tứ Đại Thiên Vương đều chưa từng gặp Long Ngạo Thiên, cũng không biết hắn dùng tên "Long Ngạo Thiên" ở bên này.
Tổ chức của bọn họ rất thần bí, hầu như giữa các thành viên cũng không nhận biết nhau.
Hắn dám giỡn với Từ Tuyết Kiều, nữ chính đại nhân này, chứng tỏ hắn vẫn chưa gặp được Long Ngạo Thiên, nếu không có cho hắn tám trăm lá gan, hắn cũng không dám làm.
Nghĩa là hắn vừa mới tới Tuyết Thành, còn chưa rõ tình hình.
Tim Lục Văn đập nhanh, nhưng bề ngoài vẫn vô cùng trấn định.
Hơi nhếch cằm lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về Thiết Đà Vương.
Lục Văn chậm rãi đi tới, đến trước mặt Thiết Đà Vương, lại gần nhìn thẳng vào mắt hắn.
Trong lòng Thiết Đà Vương thoáng có chút mất tự tin.
Gã này... bước chân, khí tức, dáng người... nhìn đều không giống là người biết võ công. Tại sao... lại có khí chất thế kia?
Thiết Đà Vương cau mày: "Ngươi là ai?"
"Ta là ai?"
Triệu Cương vừa bị Thiết Đà Vương nắm lấy cổ tay khi lôi kéo, lúc này cảm thấy âm ỉ đau, xắn tay áo lên xem thì thấy đỏ ửng cả lên.
Triệu Cương vốn phản ứng nhạy bén, lúc này trong lòng cũng quyết định: Mấy người này đều là người luyện võ, rất khó đối phó. Mình xông lên chắc chắn bị người ta một chiêu đánh phế.
Phải làm sao đây? Lúc này không thể hoảng, tuyệt đối không được hoảng, Lục tổng đang giằng co với bọn chúng.
Mình phải... mình nghĩ cách gì bây giờ! Bọn chúng người đông thế mạnh, hơn nữa còn là người luyện võ...
Lục Văn nhìn Thiết Đà Vương, lạnh lùng cười: "Ta là ai?"
Hắn quay người lại, cười với Từ Tuyết Kiều và Triệu Cương: "Con lừa ngốc này vậy mà hỏi ta là ai? Ha ha ha ha!"
Đám thủ hạ của Thiết Đà Vương vừa định xông lên đánh Lục Văn, bị Thiết Đà Vương đưa tay ngăn lại.
Thiết Đà Vương nheo mắt: "Vị tiểu ca này, dám hỏi các hạ họ gì tên gì, có phải là quen biết với ta không?"
Lục Văn xoay người, chắp tay sau lưng, nhìn Thiết Đà Vương: "Ta đường đường là một đời Chiến Thần, có quan hệ gì với loại phế vật như ngươi chứ? Thiết Đà Vương, lão tử chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi còn nhớ mình đến Bắc Quốc là làm gì không?"
Một câu nói kia, khiến Thiết Đà Vương chấn kinh vạn phần.
Hắn kinh ngạc nói: "Các hạ... lẽ nào chính là..."
"Câm miệng! Cái tên đại ngốc này!"
Lục Văn chắc chắn rồi.
Giờ phút này, bọn chúng còn chưa động thủ, cho thấy mình đã hù dọa được gã tám phần rồi.
Tứ Đại Thiên Vương trong truyện vốn là mấy cái "sinh vật đơn bào", nói thế nào nhỉ, tác giả khi viết về chúng có lẽ đã không dùng nhiều đến não.
Chúng là công cụ đó mà! Bản lĩnh hơn người, chỉ nghe theo lời đại nam chính như sét đánh ngang trời, ngoan ngoãn nghe lời, chăm chỉ làm việc, góp gạch cho sự nghiệp phô trương của nhân vật chính... Bọn chúng chỉ có mấy tác dụng ấy thôi, cho nên không cần bọn chúng phải quá thông minh.
Điều này cho mình một cơ hội, dù sao thì cũng phải qua hôm nay đã rồi tính tiếp.
Chứ không thể mơ mơ hồ hồ để Thiết Đà Vương bắt Từ Tuyết Kiều đi chứ?
Lục Văn nhìn không cao bằng Thiết Đà Vương, đầu cũng không to bằng Thiết Đà Vương, nhưng mà lúc này khí tràng của hắn tuyệt đối ở đẳng cấp vương giả.
Lục Văn chửi ầm lên: "Mẹ, để mấy người tới Bắc Quốc là làm gì đều quên sạch rồi phải không?"
Thiết Đà Vương nheo mắt, hoàn toàn mất phương hướng.
"Ngươi... lẽ nào..."
Lục Văn vung tay tát mạnh vào mặt đen của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận