Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1124: Ba lần, nghe đến sao! ?

Chương 1124: Ba lần, nghe thấy chưa! ? Long Ngạo Thiên dẫn theo quân sư, cùng với bốn thuộc hạ, vội vã đuổi giết tới hội sở của Thiên Nhã. Lục Văn sớm đã dẫn Lạc Thi Âm, Thích Mỹ Thược đến chỗ Thiên Nhã. Lục Văn nổi trận lôi đình, Lục Vũ đứng bên cạnh, không nói lời nào, cứ mặc hắn mắng. Lục Văn chất vấn Lục Vũ: "Ngươi lừa Long Ngạo Thiên cái gì vậy? Nói cho ta, ngươi lừa hắn cái gì hả!?" Lục Vũ cũng gấp: "Gào cái gì mà gào, ngươi một chút lại không thấy mặt đâu, cái gì cũng là do Lãnh Thanh Thu quyết định, cô ta quan hệ mật thiết với CEO tài chính, cấu kết với nhau làm bậy, đồng bọn một giuộc, quản lý sổ sách của tập đoàn Đại Thánh kín mít, ta moi chút tiền cũng không được! Ngươi xem, tiền của nhà mình ta không moi được, ta không moi của người khác, ta moi của ai?" Lục Văn trợn mắt: "Ngươi nghe xem lời này có phải là lời người nói không? Nghe như ngươi không moi được tiền là sẽ sinh bệnh chết đấy?" "Không phải ca!" Lục Vũ nói: "Người sống một đời, lẽ nào có thể mơ màng sống qua ngày, uổng phí thời gian? Ta chỉ là không an phận với hiện tại, ta muốn dùng mồ hôi và sự cần cù của mình, để cho đám phú nhị đại biết, ta, Lục Vũ, khác bọn họ! Ta có mộng tưởng, ta có truy cầu, ta tích cực phấn đấu, ta kiên quyết tiến thủ!" "Sớm muộn ngươi lại vào tù!" Lục Văn nói: "Lừa gạt thương nghiệp mà ngươi nói cứ như tham gia Thế vận hội Olympic ấy! Ngươi có biết ta bận cỡ nào không? Ngươi có biết áp lực của ta lớn đến mức nào không? Ta mỗi ngày làm việc hơn ba giờ đồng hồ! Ba giờ đó! Còn phải giải quyết chuyện của cả đống bạn gái nữa, ngươi biết ta nỗ lực thế nào không?" Lần này thì đến lượt Lục Vũ trợn tròn mắt: "Anh hai, anh nghe xem những lời anh vừa nói có phải lời người nói không?" "Muốn ăn đòn đúng không?" Lục Vũ ấm ức kêu: "Để em đi mách chị Mộng Vân!" "Mày đừng có mà lừa tiền chị dâu nữa, cô ấy khổ lắm rồi." "Thế thì em mách Từ Tuyết Kiều… Thôi đi, lần trước còn không moi được tiền mà còn bị cô ta lừa mua cho một sợi dây chuyền." Lục Văn nói: "Long Ngạo Thiên là người luyện võ, thế lực sau lưng hắn rất lớn, mày lừa tiền của hắn, hắn nổi điên lên là có chuyện đó, mày biết không! ? Mày lừa của hắn bao nhiêu?" "Tổng cộng tám mươi tỷ, hắn tự nguyện." Lục Văn phiền muộn nói: "Vậy giờ mày định kết thúc thế nào?" Lục Vũ cười: "Anh, cái dự án khu ổ chuột kia, nếu để em nhúng tay vào, đảm bảo kiếm tiền! Anh nhiều tiền như thế còn không biết kiếm cho ra ngô ra khoai! Nghe em này, anh cứ đưa em năm trăm tỷ, thôi thì ba trăm tỷ cũng được, em đảm bảo…" Lục Văn trố mắt, không thể tin nổi nhìn Lục Vũ: "Đến bây giờ mày còn muốn moi tiền của cả anh à?" Lục Vũ ngẩn ra, cười: "Quen rồi." Lục Vũ cười hề hề: "Chúng ta hai người, tiền nằm trong túi ai mà chẳng thế, ha ha." "Hoàn toàn không giống nhau." Lục Văn nói: "Trời biết được mày cầm tiền vào sẽ làm ra cái chuyện kinh thiên động địa gì." "Còn hơn anh ném tiền vào Văn Khu." Lục Văn nói: "Trả lại tiền cho Long Ngạo Thiên đi." Lục Vũ vừa nghe đã vội: "Tại sao chứ! ? Em dựa vào bản lĩnh moi tiền, vất vả lắm đó!" "Trả lại cho hắn!" "Á à! Em hiểu rồi, anh muốn em trả lại cho hắn, rồi anh lại moi lại! Anh à, em moi chút tiền anh đã xót thế sao?" "Ta xót cái con khỉ! ? Ta xót! ?" Lục Văn nổi giận, tóm lấy cổ áo Lục Vũ: "Mày trả hay không hả? Ta hỏi mày có trả không hả! ?" Lạc Thi Âm cùng Thích Mỹ Thược nhanh chóng tới ngăn: "Lang quân bớt giận, có chuyện gì từ từ nói! " "Đúng đó, dù gì cũng là em trai của ngài, đừng động tay động chân, anh ta là người thường, ngài sẽ đánh bị thương đó." … Lúc này, đám người Long Ngạo Thiên đã đến gần. Quân sư giơ tay, ra hiệu mọi người dừng lại. "Sao rồi?" Quân sư nhìn về phía xa: "Người đó là ai?" Long Ngạo Thiên nhìn một cái: "Triệu Cương." "Mấy chiếc xe này, có quen không?" Long Ngạo Thiên cảnh giác: "Ngươi nghi ngờ Lục Văn cũng ở đây?" Quân sư mỉm cười: "Trước hãy ẩn nấp vào trong, nghe ngóng đã." "Được." Long Ngạo Thiên nói: "Bốn người các ngươi ở đây chờ, ta và quân sư sẽ ẩn vào xem tình hình." Quân sư và Long Ngạo Thiên khinh công đều rất tốt, ẩn mình đi đến, thẳng lên tầng cao nhất, từ từ tìm đến văn phòng của Lục Vũ. Hai người liếc nhìn nhau, ẩn nấp vào bên ngoài ban công, đến gần cửa sổ, hé một lỗ nhỏ, nhìn vào trong. Lục Văn đang túm lấy Lục Vũ muốn nổi đóa, mọi người xung quanh đều ngăn cản. Hai người liếc nhau, thầm nghĩ tình huống này là thế nào! ? Lục Vũ bị đấm một quyền, má có chút sưng, vẻ không phục quản giáo, phì phì phò phò ngồi trên ghế salon: "Anh giỏi thì đi mà đánh Hoắc Văn Đình ấy! Đi đánh Trần Tham ấy! Hai người bọn họ mới là những người muốn tìm cách moi dự án Văn Khu đó! Tôi và Trần Tham nói rồi, chỉ cần tôi cầm ra ba trăm tỷ, cùng hắn chung tay vào, đảm bảo lật kèo kiếm được gấp ba!" Lục Văn tiến tới, chỉ tay vào mặt hắn: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng có ý đồ gì với Văn Khu! Bằng không ta trở mặt!" Mấy người xung quanh vội vàng kéo Lục Văn lại. Lục Vũ không thèm để ý, đặt chén trà xuống: "Trở mặt thì trở mặt! Bây giờ chả phải đang trở mặt đó sao! ? Anh xem anh đánh tôi không? Anh không biết kiếm tiền, còn ngăn người khác kiếm, ai làm ăn thế hả! ? Anh biết mình thành công địch thiên hạ rồi không?" Quân sư nhìn sang Long Ngạo Thiên: "Trở mặt rồi sao?" Long Ngạo Thiên giơ ba ngón tay lên: "Ba lần! ?" Lục Văn nói: "Ta làm là công trình vì dân, nói to ra thì là xây dựng đất nước, nói nhỏ thì cũng là kiến thiết quê hương tươi đẹp! Kiếm tiền vừa phải thôi, các ngươi động một chút là đã muốn moi hết xương tủy rồi!" Lục Vũ nói: "Nhà nào mà chẳng thế, mấy chuyện kiểu này, đổi thành Trần Tham, Hoắc Văn Đình, Văn Bân bọn họ, ai cũng nghĩ như tôi cả. Thương nhân, là phải theo đuổi lợi ích tối đa, có ai tự chèn ép lợi ích của mình không?" "Ta không chèn ép, Văn Khu căn bản là không xây nổi!" "Anh hai à, sao anh vẫn không hiểu? Mục tiêu của chúng ta là xây dựng Văn Khu sao? Mục tiêu của chúng ta là kiếm tiền! Văn Khu chỉ là cái cớ thôi!" Lục Vũ kích động nói: "Sao tự dưng anh trở nên ngây thơ vậy? Chúng ta trước phải kiếm thật nhiều tiền vào, nửa chừng không có tiền, Triệu thị trưởng chả thể khoanh tay đứng nhìn chứ? Cấp trên sẽ phải nghĩ cách cứu, ngân hàng, thương hội cũng phải đến cứu, đến lúc đó lại có rất nhiều tiền vào, chúng ta lại tiếp tục kiếm…." Lục Văn liếc mắt, chỉ tay vào Lục Vũ: "Trả lại tiền của đại sư huynh cho hắn! Nếu không, ta đánh gãy chân mày! Thi Âm, Mỹ Thược, chúng ta đi." Bên ngoài, quân sư và Long Ngạo Thiên nấp kín, chờ Lục Văn biến mất mới thôi. Quân sư nhìn Long Ngạo Thiên: "Thiếu chủ, nghe thấy chưa?" Long Ngạo Thiên gật gật đầu: "Lục Vũ so với Lục Văn biết kiếm tiền hơn." Quân sư cũng gật gật đầu: "Bắt hắn." "Đương nhiên." Lục Văn vừa đi, Lục Vũ liền soi gương bôi thuốc, miệng thì lẩm bẩm: "Đánh cái tên hung ác này, để má biết tay!" Lúc này một người vỗ vào vai Lục Vũ, Lục Văn quay đầu muốn phát hỏa: "Ai mẹ nó để mày vào…" "Long Ngạo Thiên?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận