Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 31: Thế nào còn không bỏ rơi được đâu! ?

Chương 31: Sao còn không buông tha được đâu! ? Lãnh Thiên Hào giọng trầm thấp mà khàn khàn: "Lục Văn, rốt cuộc ngươi đã làm gì? Thanh Thu trước đây không như vậy, con bé chưa bao giờ kích động, chưa từng mất khống chế. Hôm nay ngươi nghĩ giả vờ không hiểu chuyện không nói, còn ép con gái ta nhảy vào hố lửa của ngươi, rốt cuộc ngươi nắm được điểm yếu gì của nó, khiến nó suy sụp hoàn toàn! ?""Không, ta không... Ta thật là..."Long Ngạo Thiên cũng nói: "Ngươi đang muốn hại Lãnh gia, để tập đoàn Thiên Phong sụp đổ phá sản, sau đó ngươi mua lại tập đoàn Thiên Phong với giá thấp. Cứ như vậy, tập đoàn Thiên Phong cùng Lãnh Thanh Thu đều là đồ chơi trong tay mặc ngươi bắt chẹt, là cái mạch suy nghĩ này đúng không?" Lục Văn thầm nghĩ trong bụng, tổ sư ngươi! Ta dựa vào, tán gái thì ngươi không được, việc ngươi vu oan giá họa người khác thật là thần bút! Đây đúng là cái hố chết người! Mạch suy nghĩ hãm hại người của ngươi thật là nhanh nhẹn mà ác độc a! Nhưng Lục Văn biết rõ, lúc này mình không thể mất khống chế, phải xử lý cục diện này, xử lý không tốt mình sẽ bị xong đời. Không thể cứ mơ mơ hồ hồ mà chết lần thứ bảy! Lục Văn vội vàng nói: "Hai vị đừng kích động, tôi đi khuyên cô ấy, tôi đi khuyên..." Long Ngạo Thiên tóm chặt cổ áo Lục Văn: "Mày đi? Mày là cái thá gì?" Tim Lục Văn thình thịch một tiếng, không xong, tên tôn tử này muốn động thủ! Ta sẽ không chết trong thư phòng của Lãnh Thiên Hào đấy chứ? Mẹ kiếp! Liều! Lục Văn đột nhiên giận dữ hét lớn một tiếng: "Long Ngạo Thiên! Ngươi đàng hoàng lại cho ta!""Mày nói cái gì! ?" Lục Văn nói: "Ta nói cho ngươi, ta thật tâm cho rằng hạng mục cải tạo khu nhà ổ chuột có thể có lợi, tại thương nói thương, ta chỉ là nói ra phán đoán thương nghiệp của mình, có vấn đề sao? Sao ta biết Lãnh Thanh Thu lại đột nhiên kích động như vậy! ? Điều này hoàn toàn vượt quá dự tính của ta, ngươi không nhìn ra được sao?" Lãnh Thiên Hào tức muốn hộc máu: "Cải tạo khu nhà ổ chuột có lợi ích gì? Tiến độ công trình đó chưa đến một phần ba, người cầm lái đã thay bốn tốp, còn có ba người nhảy lầu tự sát! Cái dạng hố lửa này, ngươi lại để Thanh Thu nhảy vào?" Lục Văn nói: "Cầu phú quý trong nguy hiểm! Nguy cơ nguy cơ, trong nguy hiểm mới có cơ hội!" Long Ngạo Thiên cười khẩy, nói: "Ồ? Nếu đã có cơ hội, sao Lục gia các ngươi không đầu tư?" Lục Văn chờ chính là câu này: "Ta đã quyết định đầu tư vào hạng mục cải tạo khu nhà ổ chuột." Chiêu này khiến Lãnh Thiên Hào cùng Long Ngạo Thiên đều có chút choáng váng. Hạng mục cải tạo khu nhà ổ chuột, giống như là rận trên đầu, không, là rận trên đầu người trọc, không đúng, là rận trên đầu của người trọc, thật là rõ ràng. Đó là cái hố, hố to, hố trời, cái hố không đáy. Ai nhảy vào người đó chết, có rất nhiều người giàu có bị cái công trình này làm mất sạch vốn liếng, vay nợ chất đống, phải nhảy lầu để giải quyết tất cả. Hiện tại Lục Văn lại nói muốn nhảy vào cái hố này, thực sự khiến hai người cảm thấy ngoài ý muốn. Lục Văn hòa hoãn lại hơi thở: "Ban đầu ta nghĩ, hạng mục này sẽ cùng Lãnh gia hợp tác, đương nhiên, ta cũng có tư tâm, là rủi ro cũng có thể hai nhà chia sẻ. Nhưng bây giờ xem ra, ta sẽ tự mình làm." Lãnh Thiên Hào vẫn không tin: "Ngươi... Thật muốn đầu tư vào hạng mục cải tạo khu nhà ổ chuột?" "Ta Lục Văn đã nói ra thì không bao giờ nuốt lời." Lãnh Thiên Hào phản cảm nói: "Thật đáng ghét!" Long Ngạo Thiên thực sự có chút không hiểu, sao Lục Văn lại muốn đầu tư kiểu tự sát thế này! ? Không hợp với tính cách của hắn mà! Tên này từ trước đến giờ chỉ quan tâm đến lợi ích, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện buôn bán thua lỗ, huống chi phi vụ này chắc chắn sẽ làm hắn mất cả vốn lẫn lời a! Lục Văn thầm nghĩ, quần cộc tính cái gì? Cởi truồng cũng phải sống sót! Hiện tại mạng của lão tử mới quan trọng hơn tất cả. "Lãnh thúc thúc, ngài an tâm đừng vội, ta đi khuyên nhủ Thanh Thu, đợi con bé tỉnh táo lại, mọi chuyện sẽ dễ nói hơn." Lại đối với Long Ngạo Thiên nói: "Ngạo Thiên huynh, ngài cũng đừng nóng, tôi đi khuyên cô ấy đầu tư vào hạng mục Du Nhạc Thành, như vậy được không? Nhưng hạng mục này Lục gia chúng tôi sẽ không tham gia, mà phải dựa vào Ngạo Thiên huynh ngài, giao lưu và trao đổi với Thanh Thu nhiều hơn, giúp cô ấy một tay." Lục Văn nói xong thở dài một tiếng, vẻ mặt chân thành nói: "Thực lòng mà nói tôi không xem trọng dự án này, chỉ là tôi cảm thấy những chuyện tốt lớn lao thế này chắc chắn có vấn đề. Bất quá, đã mọi người đều cho là nó có tương lai, tôi cũng không muốn đóng vai kẻ xấu. Nếu dự án này có vấn đề, mọi người phải nhớ cho kỹ, hôm nay tôi đã rõ ràng phản đối đấy!" Long Ngạo Thiên vừa nghe, ta dựa vào? ! Thế này... làm sao ta còn đường nào khác! Người ta nói có lý nha! Ta không xem trọng chỉ là ý kiến cá nhân, các người hỏi ta thì ta cứ nói. Lãnh Thanh Thu phản ứng mạnh như vậy, ta cũng rất bất ngờ. Điều này không có sai sót! Mà hơn nữa, sự việc đã biến thành như vậy, vậy thì tôi sẽ theo ý các người làm, khuyên Lãnh Thanh Thu nghe lời các người, nói chung là theo lời các người mà làm. Nhưng lỡ như xảy ra chuyện gì, các người quay lại đừng có mà oán trách ta. Có lý! Có căn cứ! Có tiết! Hơn nữa, Lục Văn còn ngầm biểu thị, bản thân mình không có quan hệ cạnh tranh với Long Ngạo Thiên, dự án này Lục gia không tham gia, do anh và Lãnh Thanh Thu cùng nhau làm dự án kiếm tiền này. Vậy thì... trai gái ở cùng nhau, nàng xinh đẹp, anh đẹp trai, đúng không... Đến khi đó, cái thu về không chỉ là dự án, anh hiểu ý tôi chứ? Hẹn hò yêu đương cũng được đấy chứ! Khóe miệng Long Ngạo Thiên lộ ra một nụ cười, lại nghiêm mặt nói: "Mày có thể khuyên được Thanh Thu sao?" "Tôi thử xem." Lục Văn cảm thấy đây chính là Tu La tràng, nói không chừng câu nào nói không đúng có khi cái mạng nhỏ của mình liền bỏ mạng ở đây. Phải nhanh chóng chuồn thôi! "Bây giờ tôi đi tìm cô ấy đây, mọi người chờ tin tốt của tôi!" Lục Văn nói xong, vội vàng đi tìm Lãnh Thanh Thu, đương nhiên, hai người trong phòng đều cho rằng hắn đang gấp gáp đuổi theo Lãnh Thanh Thu, trên thực tế, hắn đang gấp gáp chạy trốn để bảo toàn mạng sống. Lãnh Thanh Thu ngồi trong một chiếc xe thể thao mui trần, gục đầu trên tay lái khóc rất đau khổ. Lục Văn ở bên ngoài nhìn cô, trong lòng cảm thấy khó chịu. Anh khẽ kéo cửa ghế phụ, ngồi xuống. Lãnh Thanh Thu ngẩng đầu dậy, lau đi nước mắt: "Sao vậy, Lục tổng? Còn cái hố nào muốn tôi nhảy nữa không?" Lục Văn có chút xấu hổ, thở dài: "Ta chở cô đi một vòng được không, cô xuống xe đi." Lãnh Thanh Thu tưởng anh sẽ an ủi mình, dù là giả tạo cũng được. Nhưng mà không có. Anh ôn hòa cười với cô, giống như người lớn tuổi nhìn thấy đàn em đang khóc, không vội vàng nói đạo lý với cô, trước tiên dẫn cô đi chơi đã. Lãnh Thanh Thu cũng không từ chối, hai người đổi chỗ. "Thắt dây an toàn vào, xuất phát." Lục Văn lái xe, nhìn cổng lớn nhanh chóng mở ra, xe nhanh chóng tăng tốc. Lục Văn trước kia là người giao cơm hộp, thường xuyên nhìn thấy các loại xe sang trọng trên đường phố. Lần đầu tiên xuyên không, chạm vào vô lăng xe sang trọng, anh chỉ cảm thấy phấn khích, kết quả ngay ngày đầu tiên liền bị nhân vật chính đánh chết. Đây là lần thứ bảy rồi, anh cũng quen. Xe sang trọng chạy rất êm, thi thoảng còn drift, làm Lãnh Thanh Thu sợ tái mặt. Lục Văn nhìn thấy Lãnh Thanh Thu căng thẳng đến nỗi sắc mặt xám xịt, nhưng vẫn mím chặt môi không hề kêu la. Trong lòng tán thưởng: Cô gái tốt. Sợ thì sợ, tuyệt đối không hèn nhát. Lục Văn thầm nghĩ, mình làm một cú "ác" nữa xem sao. Xe lại một lần nữa tăng tốc, Lãnh Thanh Thu cuối cùng cũng sợ hãi. "Văn..." "Ừm? Sao vậy?" Xe dù nhanh nhưng Lục Văn vẫn mặt không biểu cảm, ánh mắt bình tĩnh. "Chậm lại chút... Ta sợ." "Được." Xe dừng lại ở một con đường ven biển yên tĩnh hơn, cả hai xuống đi dạo trên bãi cát. Lãnh Thanh Thu xách giày cao gót, chân trần đi trên bãi cát, nhìn ánh hoàng hôn, lòng nặng trĩu. Cả hai đều im lặng, cứ thế đi, cứ thế đi. Đến khi Lãnh Thanh Thu cảm thấy chán, cả hai mới ngồi xuống ghế đá ven đường, Lục Văn mua nước uống, cả hai vừa uống vừa ngắm mặt trời dần khuất núi. Lãnh Thanh Thu nhìn ra biển xa: "Ngươi thật cho rằng dự án khu ổ chuột có thể kiếm tiền sao? Nói thật đi." Lục Văn cười: "Nói nhảm, kiếm cái rắm, đã làm bao nhiêu người chết oan rồi, ai mà não có vấn đề mới nhảy vào cái dự án này chứ?" "Vậy sao ngươi còn để ta làm?" "Ta đâu có biết ngươi thực sự muốn nhảy vào mà!" "Ngươi biết rõ câu trả lời chính xác, tại sao không nói?" Lục Văn thở dài: "Ta có nỗi khổ riêng." Lãnh Thanh Thu cười, lần này cô chắc chắn, Lục Văn đang nói thật. Ở đằng xa, một cậu bé dẫn theo một cô bé đi đến trước mặt một người phụ nữ trung niên xinh đẹp. "Mẹ, đây là bạn gái con, Tiểu Lệ." Sau đó, người phụ nữ trung niên hết lời khen cô gái, ba người hạnh phúc ngồi trên bãi cát, trò chuyện, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười. Lục Văn nhìn cảnh đó, Lãnh Thanh Thu cũng nhìn thấy. Người bình thường, cả ba đều là người bình thường. Cậu bé nhìn có vẻ ngây ngô, khỏe mạnh, trên mặt có mụn, đeo theo quả bóng rổ, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ. Cô bé nhìn qua dịu dàng, e thẹn, ánh mắt nhìn cậu bé tràn ngập hạnh phúc và ngượng ngùng. Mẹ cậu bé thì xinh đẹp, vẻ mặt hiền hòa, nhiệt tình lại ôn nhu... Lục Văn bỗng cảm thấy trong lòng khó chịu, nhớ đến mẹ mình đang nằm viện. Anh rất muốn xuyên về thế giới của mình, kiếm được thật nhiều tiền, chữa khỏi bệnh cho mẹ. {Nếu như ta có thể có được một cô gái bình thường như vậy, mang cô ấy về gặp mẹ, chắc chắn mẹ sẽ rất vui.} {Ta nguyện ý đánh đổi tất cả, xe thể thao của ta, biệt thự cũng cho ngươi. Hạnh phúc của ngươi, có thể cho ta một chút được không?} Lãnh Thanh Thu giật mình. Ấn tượng của cô về Lục Văn chỉ là một thương nhân đầu óc chỉ có tiền, bụng dạ hiểm độc, một nhà tư bản dùng mọi thủ đoạn. Nhưng hôm nay cô mới biết, nội tâm của anh, hóa ra là như vậy sao? Chuyện này, nói ra ai mà tin được? Nếu không phải tôi có thể nghe thấy suy nghĩ trong lòng anh, thì tôi đã không tin! Nhìn Lục Văn biểu tình bình tĩnh, trong mắt lộ ra sự khao khát, chúc phúc và vui mừng, thậm chí còn mang theo một chút xót xa. Lãnh Thanh Thu đột nhiên cảm thấy, mình và Lục Văn, dường như cùng một loại người. "Con người, có thật sinh ra là để cô độc sao? Thế giới có thật tàn khốc, lạnh lùng đến vậy không?" Lãnh Thanh Thu nhìn Lục Văn, hỏi. Lục Văn im lặng một hồi, gật đầu: "Đúng vậy." Lãnh Thanh Thu rất thất vọng với câu trả lời này, cúi đầu xuống. Lục Văn quay đầu lại, ôn hòa nói: "Cũng bởi vì thế giới cô đơn, lạnh lẽo, cho nên con người mới khát khao tình cảm." "Khát khao tình thương yêu của người thân, khát khao tình bạn chân thành, khát khao tình yêu chung thủy, khát khao thế giới ấm áp và cuộc đời lãng mạn." Lãnh Thanh Thu mím môi, nhịn không được bật cười: "Không ngờ một tên lục đại thiếu như ngươi cũng có lúc phun ra những lời hoa mỹ thế này đấy." "Đương nhiên!" Lục Văn nói: "Chúng ta làm ăn, đối mặt toàn là những kẻ ăn thịt người, không ai chịu làm cừu non cả. Người bình thường thì có tình cảm, chúng ta rất khó có được. Phản bội chúng ta một lần, có thể kiếm được số tiền cả đời người bình thường không thể kiếm được, sức hấp dẫn này đối với người bình thường mà nói là quá lớn. Người tốt cũng có thể nhất thời nổi nóng mà liều mạng." Lãnh Thanh Thu gật đầu: "Vì vậy, chúng ta sinh ra là để cô đơn sao?" "Cũng không hẳn, chúng ta có tiền mà, bọn họ còn ghen tị với chúng ta đấy." Lãnh Thanh Thu "xí" một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, rồi lại lập tức quay lại: "Nhà ngươi chẳng phải rất hòa thuận sao? Vì sao trong nhà ngươi... không có luật rừng kiểu đó? Trông mọi người đều rất vui vẻ?" Lục Văn nghĩ ngợi: "Nhà ta... có lẽ là có chút đặc biệt thôi." Lãnh Thanh Thu đau thương cười một tiếng: "Ta rất ngưỡng mộ ngươi." Lục Văn cảm thấy không khí có vẻ được rồi: "Dự án Du Nhạc Thành, có thể kiếm tiền đấy, cô nên nhanh chóng hành động đi." Lúc này Lãnh Thanh Thu đã rung động trước Lục Văn, chuyện làm ăn bây giờ cũng rất quan trọng, nhưng cô muốn có một mối quan hệ không chỉ có chuyện làm ăn. Thế là cố tình nói nhỏ: "Ta cũng biết, tiếc là, tiền của ta không đủ, mà nếu không ra tay nhanh chóng, âm thầm thâu tóm mảnh đất kia, thì sợ là không dễ như vậy, rất dễ bị lộ ra." Cô nhìn Lục Văn, chờ mong anh trả lời. Lục Văn gật đầu: "Cô cứ yên tâm chuyện này, Long Ngạo Thiên sẽ giúp cô, chắc chắn anh ta có cách giúp cô âm thầm, nhanh chóng thâu tóm mảnh đất đó..." Vẻ mặt hy vọng của Lãnh Thanh Thu, chớp mắt biến thành vẻ thất vọng, nhìn ra xa, lạnh lùng thốt: "Lục Văn, tôi thấy anh đúng là đồ cặn bã." Lục Văn không những không tức giận, ngược lại còn cười ha ha. Anh không sợ Lãnh Thanh Thu không thích mình, hiểu lầm mình, đối với anh mà nói hoàn toàn không thành vấn đề. Thậm chí còn là một tin tốt. "Vậy đó, cô cứ đầu tư vào Du Nhạc Thành, tôi đi đầu tư vào dự án khu ổ chuột, cô ấy à, người rất tốt, chỉ là tính tình quá kém thôi." Lục Văn cười nói: "Về sau cứ tránh xa tên cặn bã này của tôi ra nhé, trân quý sinh mạng, tránh xa cặn bã." Lãnh Thanh Thu nhìn Lục Văn: "Ta lại không tin tà, ta muốn cùng ngươi đầu tư vào dự án khu ổ chuột." Lục Văn mở to mắt, cảm thấy người phụ nữ này ngày càng khác thường. {Đại tỷ, đầu óc cô bị úng nước hả! ?}
Bạn cần đăng nhập để bình luận