Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 144: Thiếu chủ xuất quan

Chương 144: Thiếu chủ xuất quan Lục Văn nhìn Lãnh Thanh Thu, kinh hãi vô cùng.
【 Làm cái quái gì vậy! Ta tưởng là nha đầu này có được Thiên Phong rồi thì tâm trạng sẽ bình ổn lại, sẽ khôi phục bình thường chứ. Sao có được Thiên Phong rồi mà vẫn như vậy!? 】 【 Lực lượng lớn đến vậy sao!? Có phải là ba năm trước liếm láp quá thành công không!? 】 【 Ta quen được với các người là nhân vật lớn đã là tốt lắm rồi, căn bản không nghĩ có quan hệ gì khác! 】 Lục Văn không tin mình có cái bản lĩnh kia, có thể đem Lãnh Thanh Thu, Từ Tuyết Kiều, Trần Mộng Vân đều thu nạp vào làm hậu cung.
Những người này đều mắt cao hơn đầu, bảo các nàng làm hậu cung cho ngươi, vậy phải có bản lĩnh lớn đến nhường nào?
Mà nói đi thì nói lại, cho dù các nàng có đồng ý, bản thân hắn cũng không chịu!
Mỗi một người đều ghê gớm hết mức, ba người phụ nữ này mà tụ lại một chỗ thì mình chẳng cần làm gì nữa, chỉ giải quyết quan hệ hậu cung thôi cũng đủ bận túi bụi rồi.
Hơn nữa, Lục Văn tin chắc rằng phụ nữ không phải là càng nhiều càng tốt.
Cho dù muốn tìm, với thân phận này của mình, tìm một cô gái xinh đẹp khó lắm sao?
Đại phản phái đó nha!
Đại tổng tài đó nha!
Thiếu gì phụ nữ!
Vậy nên thật không cần thiết phải làm cái trò nhiều phụ nữ vây quanh mình mỗi ngày diễn “Chân Hoàn Truyện”.
Chuyện đó tuyệt đối không phải là phúc khí mà là xui xẻo!
Lục Văn cảm thấy, mình có thể cùng Tưởng Thi Hàm đôi lứa cùng bay là rất tốt rồi.
Tưởng Thi Hàm muốn gì có đó, đối diện mình thì rất nghe lời, mình nói gì là nghe nấy.
Động tác mình yêu cầu, dù cao đến mấy, nàng cũng sẽ cố gắng hết sức làm hài lòng mình, cần gì phải đòi hỏi thêm xe đạp chứ?
Lãnh Thanh Thu nhìn Lục Văn, ánh mắt thê lương.
Lục Văn cười nói: "Thanh Thu à, bây giờ đầu óc ngươi còn chưa tỉnh táo, vẫn còn mơ mơ màng màng. Ta thừa nhận, trong chuyện có được Thiên Phong này, ta có bỏ ra chút công sức, ngươi cảm kích ta cũng đúng thôi. Nhưng cũng không đến mức muốn lấy thân báo đáp chứ? Tương lai ngươi còn dài, sẽ có rất nhiều người đàn ông tài giỏi xuất hiện trong cuộc đời ngươi."
Lãnh Thanh Thu nói: "Tối nay chúng ta đi ăn cơm được không?"
"Hả?"
Lãnh Thanh Thu đột nhiên mỉm cười: "Đột nhiên nhớ ra, những năm này… đều chưa thể cùng ngươi ăn một bữa cơm đàng hoàng."
"À."
"Có phải bây giờ ngươi cảm thấy ta phiền lắm không?"
"Ừ."
"Vậy ăn đồ Tây nhé?"
"Ờ…"
"Hay là ăn đồ ăn Trung?"
"Được thôi."
...
Long Ngạo Thiên rốt cuộc cũng xuất quan.
Ra khỏi phòng, ánh mắt chậm rãi thích ứng với ánh sáng bên ngoài.
Hoa Tuyết Ngưng cầm kiếm, ôm quyền: "Cung nghênh thiếu chủ xuất quan!"
"Ừm. Thi Âm đâu?"
"Đang chữa thương."
"Vết thương của nàng vẫn chưa lành sao?"
"Lại thêm vết thương mới."
Lúc này Lạc Thi Âm bước ra: "Thuộc hạ cung nghênh thiếu chủ xuất quan!"
Long Ngạo Thiên đi đến: "Thi Âm, nghe nói ngươi bị thương? Sao rồi? Không sao chứ?"
Sắc mặt Lạc Thi Âm hơi tái, nhưng vẫn cảm động cười: "Đa tạ thiếu chủ quan tâm, Thi Âm không sao."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói ta nghe xem."
Lạc Thi Âm liền kể lại chuyện sau khi mình chữa thương, đi ổn định Hoắc Văn Đông thì gặp phải Lục Văn.
Long Ngạo Thiên tức giận không kiềm chế được: "Lục Văn! Hồn Thiên Cương! Hai người này… dám đem bản thiếu chủ ra làm trò hề! Hắn không phải nói là đi lấy Đại Nhật Hồi Thiên Hoàn cho ta sao? Hoàn toàn không có đi!"
Lạc Thi Âm nói: "Ta thấy bộ dạng của hắn, dường như đã hoàn toàn quên chuyện này rồi."
Long Ngạo Thiên nghiến răng nghiến lợi: "Mối thù này, ta nhất định phải báo!"
Lạc Thi Âm nói: "Thiếu chủ, tình hình Tuyết Thành hiện tại đã thay đổi rồi."
"Thay đổi thế nào?"
Lạc Thi Âm nói: "Lãnh Thanh Thu chính thức trở thành chưởng môn nhân mới của tập đoàn Thiên Phong, hơn nữa còn tiến hành hợp tác sâu rộng với tập đoàn Đại Thánh. Hôm qua, nàng cùng tập đoàn Đại Thánh đã ký hơn ba mươi hợp đồng hợp tác, bao phủ mọi lĩnh vực. Giới kinh doanh Tuyết Thành đều cho rằng tập đoàn Đại Thánh và Thiên Phong đã liên kết mạnh mẽ."
"Hơn nữa, bây giờ cả Trần gia và Từ gia đều dốc tiền đầu tư, đi theo Lục Văn làm cái dự án cải tạo khu nhà lụp xụp. Có thể nói, Lục Văn thông qua cái dự án này, đã nắm trong tay ba đại gia tộc còn lại rồi."
"Một lũ kiến hôi!" Long Ngạo Thiên nghiến răng: "Lãnh Thanh Thu con tiện nhân này! Có bản thiếu chủ là thiên chi kiêu tử thế này không thích, lại đi thích một tên phú nhị đại rác rưởi! Quả thực là quá ngu xuẩn!"
Lạc Thi Âm nói: "Nếu cứ theo tình thế này phát triển, e rằng chúng ta muốn thâu tóm tứ đại gia tộc sẽ rất khó."
Long Ngạo Thiên nói: "Lãnh Thanh Thu ta quyết không tha! Đã vậy thì đừng trách ta không khách sáo! Thi Âm, luyện chế Dục Nữ Đan."
Lạc Thi Âm hơi nhíu mày: "Thiếu chủ, vết thương của ta hơi nặng, luyện chế Dục Nữ Đan cần chút thời gian."
"Phải nhanh chóng! Lục Văn là một tên biến thái háo sắc, ta lo Lãnh Thanh Thu sẽ mất thân cho hắn."
Lạc Thi Âm vẫn còn hơi lo lắng: "Thiếu chủ, Đồng Tử công đối với ngài có lợi ích rất lớn, hay là đợi ngài về Thượng Tứ Môn rồi…"
"Cái này ngươi cứ yên tâm."
Long Ngạo Thiên giơ tay lên nhìn lòng bàn tay, rồi chậm rãi nắm chặt tay lại, khóe miệng từ từ lộ ra một nụ cười: "Ha, bản thiếu chủ quả nhiên là khí vận chi tử! Trải qua vài trận đả kích ê ẩm, bây giờ lại càng tiến bộ hơn. Việc quay về Thượng Tứ Môn, có thể đấy!"
Hoa Tuyết Ngưng cũng trở nên hưng phấn, mặt mày rạng rỡ: "Thiếu chủ hồng phúc tề thiên, nhất định sẽ thành nghiệp lớn, thống nhất thiên hạ!"
Lạc Thi Âm cũng nói: "Thiếu chủ long tinh hổ mãnh, nhân họa đắc phúc, thật là gặp nạn hóa lành!"
"Ai!?"
Lúc này đà chủ bước ra: "Đà chủ phân đà Tuyết Thành Chử Bạch, bái kiến thiếu chủ!"
Sắc mặt Long Ngạo Thiên trầm xuống: "Ngươi còn mặt mũi nào đến đây?"
Đà chủ cũng rất xấu hổ, vội vàng quỳ một gối xuống: "Thuộc hạ đặc biệt đến để lập công chuộc tội!"
"Ồ? Ngươi tính chuộc tội thế nào?"
"Thuộc hạ đã chiêu mộ vệ sĩ Hắc Bạch Song Môn, có thể lập tức ám sát Lục Văn tên chó chết đó!"
Long Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn hắn: "Chử Bạch, ta không biết ngươi làm sao mà leo lên được vị trí đà chủ phân đà, nếu ta muốn giết Lục Văn, cần đến lượt ngươi ra tay sao?"
"Cái này…"
"Ta chỉ cần nhấc ngón tay cũng lấy được mạng hắn, ngươi có hiểu không?"
"Vâng, thuộc hạ ngu dốt, xin thiếu chủ chỉ thị."
Long Ngạo Thiên nói: "Nhờ phúc của ngươi, tên ngu xuẩn này, mà bây giờ hắn không được chết."
"Dạ, thuộc hạ không hiểu!"
Long Ngạo Thiên nắm lấy lỗ tai hắn lôi lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn đáng lẽ phải chết thì lại kéo theo tứ đại gia tộc đi làm cái dự án cải tạo khu ổ chuột kia! Trước sau đầu tư chắc cũng phải lên đến ngàn tỷ! Ba gia tộc còn lại mỗi nhà cũng đầu tư ít nhất vài chục tỷ, Từ gia một trăm hai mươi tỷ, Trần gia thì còn đầu tư tới hai trăm tỷ nữa!"
Long Ngạo Thiên siết chặt lỗ tai Chử Bạch: "Nếu như bây giờ Lục Văn chết, dự án này sẽ thế nào, không ai đảm bảo được! Cổ phiếu của tứ đại gia tộc cũng bị ảnh hưởng! Mà tiền của tứ đại gia tộc là của ta! Tất cả đều là của ta! Hiểu chưa hả!?"
"Dạ dạ dạ, thiếu chủ, thuộc hạ hiểu, thuộc hạ hiểu rồi!"
Long Ngạo Thiên buông tai Chử Bạch ra: "Bây giờ ngươi phải làm là, xử lý mấy cái đà vương kia, có một tên tính một tên, không được bỏ qua tên nào! Lục Văn thì chỉ là làm ra vẻ thông minh thôi chứ thực chất chẳng có tài cán gì, còn mấy tên đà vương các ngươi, ta *** nhà chúng nó! Đúng là lũ tai tinh!"
Long Ngạo Thiên vừa đếm trên đầu ngón tay vừa tính: "Thiết Đà Vương thì hết lần này đến lần khác đánh ta, đuổi theo đánh, đánh ta xuống vách núi!"
Hoa Tuyết Ngưng chen vào: "Hắn còn giẫm vào Tiểu Đinh Đinh của ngài, dùng gót chân vặn nữa!"
Long Ngạo Thiên liếc mắt nhìn Hoa Tuyết Ngưng rồi nói tiếp: "Đồng Đà Vương thì càng chó má hơn, vừa đánh ta vừa lên mặt làm như giỏi!"
"Không chỉ có mình ngài đâu, lúc đó ta còn thấy một người nữa, đầu heo, cả người cũng gãy xương, hai chân đều gãy!"
Long Ngạo Thiên lại nhìn nàng một cái, rồi nói tiếp: "Đáng hận nhất là Ngân Đà Vương!"
Hoa Tuyết Ngưng nói: "Hắn đánh ngài từ trên lầu xuống tận đường cái, ngài còn..."
"Tuyết Ngưng, im miệng đi, chuyện này ta tự nói được rồi."
"Nga, ta sợ ngài nhớ không được hết thôi."
Long Ngạo Thiên thầm nghĩ trong lòng ngươi nhớ rõ hơn cả ta chắc.
Từng chuyện từng chuyện một nói ra, trán Chử Bạch mồ hôi rơi lã chã.
Long Ngạo Thiên thấy hắn run rẩy, liền cười.
"Ngươi cũng đừng lo lắng, lần này đến, ta muốn số tiền năm mươi tỷ kia có thể chuyển khoản đi chứ?"
"Ờm..."
"Sao hả?"
Đà chủ Chử Bạch lúng túng nói: "Thiếu chủ, chỗ chúng ta... đã hết tiền rồi."
"Nghĩa là sao?"
"Thiếu chủ, phân đà chúng ta mấy năm nay coi như làm ăn tốt, nhưng dạo gần đây liên tục bỏ ra một trăm năm mươi tỷ rồi, thật sự không còn tiền nữa! Tiền lương của nhân viên còn không trả nổi, ngài xem chỗ ngài có tiện thì... chuyển cho ta một ít, ta lo ổn định tình hình của anh em đã..."
Long Ngạo Thiên trợn tròn mắt: "Bảo ta cho tiền à!?"
"Cũng không phải... Cho, thì... mượn cũng được, đợi phân đà chúng ta ổn định lại rồi sẽ trả cho ngài."
Long Ngạo Thiên nhìn Chử Bạch: "Mẹ kiếp... Không có việc gì thì toàn trốn trong phân đà giả chết, công an đến thì cái nào cái nấy cũng đòi đập ta chết tươi..."
"Kim Đà Vương không có!" Chử Bạch vội vàng nói: "Hắn thật sự không có!"
"Vậy người đâu?"
"Người... mất liên lạc rồi."
Long Ngạo Thiên cảm thấy ngực khó thở: "Ngươi lập tức cho ta tập hợp tất cả lực lượng còn lại, tùy thời ta sẽ điều khiển! Một lát nữa ta sẽ đi tìm Hoắc Văn Đông, bảo hắn bỏ tiền ra. Nhưng ngươi nghe cho kỹ đây, lần này mà còn làm hỏng chuyện thì ta nhất định sẽ vặn đầu ngươi xuống, nhét vào *** hoa của ngươi đấy! Nghe rõ chưa?"
"Dạ, thuộc hạ rõ, rõ ạ!"
"Còn đứng đó làm gì? Cút mau!"
"Dạ dạ dạ, thuộc hạ lủi ngay, lủi ngay ạ."
Lạc Thi Âm nhìn theo bóng lưng Chử Bạch rồi bật cười: "Thiếu chủ khí phách hiên ngang, cái tên đà chủ kia sợ gần chết rồi."
Long Ngạo Thiên đắc ý cười: "Lần này, bản thiếu chủ coi như nhân họa đắc phúc, thật ra ta đang rất vui đấy. Đại Nhật Hồi Thiên Hoàn đúng là đan dược đỉnh cấp, chỉ một viên mà giải hết độc, ta cảm thấy cơ thể tráng kiện hơn rất nhiều!"
Hoa Tuyết Ngưng hưng phấn nói: "Thiếu chủ thiên phú dị bẩm, tài hoa hơn người, nghĩ là ông trời cũng muốn thiếu chủ trải qua trắc trở rồi lột xác thêm lần này!"
"Ha ha, Tuyết Ngưng, cuối cùng ngươi cũng biết nói chuyện đấy!"
Long Ngạo Thiên giơ hai tay lên: "Ta Long Ngạo Thiên! Lại muốn ở Tuyết Thành—tạo nên sóng to gió lớn rồi đây!"
Long Ngạo Thiên nhảy ra, một chưởng đánh về phía một cây đại thụ.
Ầm —!
Hoa Tuyết Ngưng và Lạc Thi Âm lập tức cảm thấy khó thở, khí thế vương bá tỏa ra từ Long Ngạo Thiên khiến hai người họ khó mà chống đỡ được, lục phủ ngũ tạng như cuộn trào, khí tức bất ổn.
Trong lòng hai cô gái thầm nghĩ: Thiếu chủ quả nhiên là thiên chi kiêu tử, loại khí phách vương bá này, thiên hạ không ai sánh bằng!
Đợi thêm một thời gian nữa, chắc chắn sẽ là thủ lĩnh tối cao của giới võ lâm cổ đại!
Long Ngạo Thiên cũng rất hài lòng, hắn giơ hai tay lên, cuồng ngạo tru lên:
"Ha ha ha! Ha ha ha ha! A ha ha ha ha!"
"Ta có vương bá chi khí hộ thể, lại là khí vận chi tử, dù có bao nhiêu khó khăn trắc trở, cũng đều sẽ làm ta mạnh hơn!"
"Ai có thể ngăn cản ta thống nhất thiên hạ! Ai có thể ngăn ta tung hoành tứ hải!"
Trong mắt Lạc Thi Âm chứa đựng lệ nóng: "Trong thiên hạ, chỉ có thiếu chủ mới có anh hùng khí khái như vậy, đời này kiếp này, được đi theo thiếu chủ, thực sự là phúc của ta."
"Ừm!" Hoa Tuyết Ngưng cũng đồng tình sâu sắc: "Lục Văn so với thiếu chủ thì chỉ là một thằng hề bụng đầy mưu đồ xấu xa! Thiếu chủ hồng phúc tề thiên, nhất định sẽ tạo dựng nên một sự nghiệp vĩ đại!"
Ầm-- "Ừm? Âm thanh gì vậy?"
Lạc Thi Âm cảnh giác.
Long Ngạo Thiên vẫn còn đang lên cơn, vung chưởng vào không khí, thể hiện khí thế vương bá của mình.
"Không xong!"
Hoa Tuyết Ngưng nhanh như điện xông ra: "Thiếu chủ cẩn thận!"
"Hả?"
Long Ngạo Thiên còn chưa kịp trở tay thì Hoa Tuyết Ngưng đã vội đẩy Long Ngạo Thiên ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận