Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 48: Đều cho ta đi

Chương 48: Đều cho ta đi Long Ngạo Thiên nhìn vẻ mặt khó chịu của Thiết Đà Vương.
Trong lòng thầm nghĩ ta mẹ nó dạy ngươi mà ngươi còn không hiểu ra, ngươi có gì mà bày ra vẻ mặt đó?
Long Ngạo Thiên nghiến răng nói: "Ngươi nhận nhầm người rồi!"
Lục Văn vội nói: "Thưa tiên sinh Thiết, tôi là người không thích nói nhảm, những lời mất thời gian liền không nói, hôm nay có thể ký kết không, ngài cho lời đi."
"Có thể!" Thiết Đà Vương lập tức nói: "Có thể, có thể, có thể, ký kết thanh toán một lần là xong, ta làm việc rất hiệu quả."
Long Ngạo Thiên sắp bùng nổ: "Ngươi có thể cái gì mà có thể, ngươi đã hiểu rõ chuyện gì chưa?"
Thiết Đà Vương lúc này giận dữ: "Ngươi cút sang một bên cho ta! Ta nhẫn ngươi lâu lắm rồi đấy!"
Long Ngạo Thiên trợn to hai mắt, thật không thể tin nổi, chỉ là một tên Thiết Đà Vương phân đà phía Bắc mà thôi, vậy mà dám nói chuyện với mình như thế này!
"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại câu nữa xem."
Thiết Đà Vương tức muốn c·h·ết, rõ ràng là đang cố hết sức đè nén lửa giận của mình.
Thiết Đà Vương một tay nắm cổ áo Long Ngạo Thiên, hạ giọng: "Tên nhãi con, hôm nay ta là mang theo nhiệm vụ đến đây, nếu không phải phải phối hợp thiếu chủ nhà ta ra vẻ, giả làm người văn minh, doanh nhân, ta đã sớm lôi ngươi ra ngoài đ·á·n·h cho tơi tả ba mươi phút rồi!"
"Mẹ kiếp ngươi. . ."
"Ta cảnh cáo ngươi, thiếu chủ nhà ta là kỳ tài ngút trời, anh hùng cái thế, ngươi nhìn xem hắn đi!"
Thiết Đà Vương nắm cằm Long Ngạo Thiên, xoay mặt hướng Lục Văn.
"Thiếu chủ nhà ta phong lưu phóng khoáng, thiết ngọc thâu hương, ngọc thụ lâm phong, khí vũ bất phàm, mỹ nữ vây quanh, hưởng hết tề nhân chi phúc. Còn ngươi thì nhìn lại bản thân xem!"
Thiết Đà Vương tức giận nói: "Chỉ mỗi cái đức hạnh này của ngươi thôi, nhìn đã biết là phường du côn, chó má, cả người trên dưới đều toát ra vẻ nghèo rớt mồng tơi, còn là phó tổng giám đốc cái tập đoàn Thiên Phong, ngay cả đại tổng tài còn đang nũng nịu trong lồng ngực thiếu chủ nhà ta đấy, ngươi lấy gan gì mà hết lần này đến lần khác đối nghịch với thiếu chủ nhà ta hả?"
"Ta..."
"Nếu ngươi biết điều thì ngoan ngoãn làm chân sai vặt, có khi còn được dùng, còn mà đắc ý với ta thì ta đá c·h·ết tươi ngươi!"
Long Ngạo Thiên tức giận đến toàn thân run rẩy.
"Ai mẹ nó ngươi. . ."
Thiết Đà Vương hét lớn một tiếng: "Cút cho ta!"
Long Ngạo Thiên thực sự nhịn không được, lớn tiếng giận dữ hét: "Mẹ nó ngươi mở mắt chó ra nhìn cho rõ ràng! Mẹ ta mới là thiếu chủ nhà ngươi!"
Thiết Đà Vương ngẩn người, nhìn thoáng qua Lục Văn.
Lục Văn trong lòng hốt hoảng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không sao cả, nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Lãnh Thanh Thu xoa đùi to cho Lục Văn giống như làm ngựa giết gà, Từ Tuyết Kiều thì gắp nho từ trong đĩa hoa quả đút cho Lục Văn, Lục Văn đến mắt cũng lười mở ra.
Thiết Đà Vương cười nói: "Nhãi ranh, muốn giả trang nhân vật lớn cũng phải soi mặt vào nước tiểu mà xem, ngươi không tự nhìn lại mình có bộ dạng gì hả? Bảo ngươi là thiếu chủ nhà ta?"
Một ngón tay chỉ Lục Văn: "Thấy chưa, như thế kia mới gọi là thiếu chủ! Trái ôm phải ấp, ra vẻ trong vô hình, đây mới là bản sắc của thiếu chủ! Còn ngươi? Về nhà ăn cứt đi!"
Long Ngạo Thiên ôm ngực: "Ngươi cái này. . . ta mẹ nó. . . Ngươi không thấy hắn không biết võ công sao?"
"Đó là thủ đoạn của thiếu chủ! Cố tình giả bộ yếu thế, nếu hắn chịu ra tay, vài phút sẽ biến ngươi thành tro bụi, bột phấn ngươi hiểu không?"
"Cái bộ dạng đấy, nhìn thì chỉ là một cậu ấm ăn chơi, một tên bất tài phế vật phú nhị đại..."
"Đó chỉ là ngụy trang của thiếu chủ nhà ta! Cái loại phế vật như ngươi tất nhiên không biết! Ra vẻ là một nghệ thuật, một môn học vấn sâu xa. Người càng tài giỏi, càng phải tỏ ra lười biếng, không gò bó vào khuôn khổ, càng phải tỏ vẻ bất cần đời, chần chừ. Còn nhìn lại ngươi, cả đống chuyện lộn xộn dồn lại khiến cho bụng đầy một bụng tiểu sắp trào ra, ngươi cũng xứng giả mạo thiếu chủ nhà ta sao?"
"Ai ngươi..."
Hai người bắt đầu thể hiện thân phận thật, đánh bài ngửa.
Ở phía bên kia, Lãnh Thanh Thu thì đã hoàn toàn nhìn rõ bản chất của Long Ngạo Thiên.
Ha ha, vì chiếm đoạt Lãnh gia, Long Ngạo Thiên cũng thật là hao tâm tổn trí. Lừa ba ta rằng bản thân có khả năng kêu gọi đầu tư từ tập đoàn khác, năm mươi tỷ chỉ lấy 1% lãi suất.
Phàm là người từng làm đầu tư đều biết, số tiền lớn như vậy mà chỉ lấy 1% lãi suất thì đồng nghĩa với việc bù lỗ!
Chẳng khác nào đem 50 tỷ giao cho người khác, để người ta kiếm tiền lớn, còn mình thì chỉ uống nước canh.
Trên đời này có ai ngu như vậy sao? Vậy mà ba cũng tin cái loại người này, xem ra vì tuyệt vọng mà cái gì cũng có thể thử, đã hoàn toàn rối trí rồi.
Văn ca biết tất cả mọi chuyện, nếu không nhờ Văn ca, e rằng cả đời ta cũng không biết được tên Long Ngạo Thiên này là người âm hiểm như vậy.
Từ Tuyết Kiều cũng lẩm bẩm trong lòng:
Người này thật là âm hiểm! Rõ ràng là người trong tổ chức của hắn, vậy mà lại muốn giả danh một ông chủ lớn đến đầu tư, chẳng qua chỉ là xem mặt mũi hắn mà thôi.
Cũng đúng, như thế mới có được sự tín nhiệm của Lãnh gia. Ngoài mặt là đầu tư làm ăn, thực chất là thèm muốn cả ngàn tỷ tài sản của Lãnh gia.
Ném 50 tỷ vào, lấy được quyền quản lý tập đoàn Thiên Phong của Lãnh gia, sau đó hắn có thể thao túng mọi việc. Có thể dùng từng bước một xâm chiếm, thậm chí là thôn tính toàn bộ cơ nghiệp Lãnh gia.
Gã này vừa âm hiểm lại có bối cảnh hùng hậu, Văn ca cẩn thận cũng phải, chúng ta phải cẩn trọng gấp bội mới được.
Lục Văn không muốn kéo dài thêm, phải nhanh chóng dẹp chuyện ở đây.
"Tiên sinh Thiết, xong chưa? Ngươi muốn tán gẫu với hắn đến bao giờ? Ta bảo ngươi đến là để tán gẫu với kẻ ngốc sao?"
Thiết Đà Vương vội nói: "Không dám Lục tổng, chúng ta ký kết ngay."
Lục Văn đứng lên: "Sáng ngày mai, tự đến tập đoàn Đại Thánh ký với tổng quản lý của tôi đi, mẹ kiếp chậm trễ thời gian của tôi."
Lục Văn đứng lên muốn đi.
Thiết Đà Vương vội nói: "Tốt, tốt, tốt, chậm trễ thời gian của ngài rồi, xin lỗi ngài, ngài chậm chút, Lục tổng ngài chậm chút. . ."
Long Ngạo Thiên nghĩ thầm cũng may, bên bọn chúng không có hợp đồng ngay tại chỗ, nếu không thì. . . Năm mươi tỷ này liền xem như tan thành mây khói.
Long Ngạo Thiên chỉ tay vào hắn: "Ngươi giỏi, a, ngươi lợi hại!"
Thiết Đà Vương nhìn Long Ngạo Thiên: "Họ Long, ngươi có tên trong danh sách đen của ta rồi đấy, ta cam đoan với ngươi, ngươi sẽ không sống qua nổi tháng này đâu. Chúng ta đi thôi."
. . .
Lục Văn vừa lên xe liền thúc giục tài xế: "Nhanh, nhanh lên, lái xe, lái xe!"
Xe nhanh chóng chạy đi.
Lục Văn khẽ thở phào, không khỏi quay đầu lại nhìn xem bọn chúng có đuổi theo kịp không.
Từ Tuyết Kiều cười nói: "Văn ca, lúc nãy có sướng không? Hai cô em xinh đẹp hầu hạ anh, sướng rụng rời cả người rồi chứ gì?"
Lục Văn nhìn nàng: "Đầu óc ngươi dài ra chưa vậy? Không thấy vừa nãy nguy hiểm cỡ nào sao? Cái tên Long Ngạo Thiên kia là một nhân vật nguy hiểm, Thiết Đà Vương và bốn tên to con kia càng là lũ quỷ giết người không ghê tay. Ta sướng cái con mẹ gì mà sướng!"
Lãnh Thanh Thu thì nghiêm nghị nói: "Lục Văn, cho dù là diễn trò, tiêu chuẩn của ngươi và Từ Tuyết Kiều cũng lớn quá đấy? Cần thiết phải đến mức đó sao? Anh nói rõ đi, lúc nãy là không phải là thầm vui trong bụng rồi?"
Lục Văn kinh hãi nhìn Lãnh Thanh Thu: "Chuyện ngươi quan tâm lại là cái này!?"
Lúc này Từ Tuyết Kiều thân hình xinh xắn bò lên hàng ghế trước, cắm một cái vật tương tự ổ cắm vào khe USB.
Nàng từ tay vịn thùng đồ trượt xuống, vẫn còn mặc bộ đồng phục JK, váy ngắn học sinh, vòng mông nhỏ nhắn mượt mà săn chắc, thậm chí cả chiếc quần nhỏ trắng nõn. . .
Lục Văn dán mắt vào phong cảnh dưới váy của Từ Tuyết Kiều, hoàn toàn bị mê hoặc, miệng máy móc lẩm bẩm: "Ta đang làm việc chính sự, nào có tâm tư nghĩ mấy chuyện này, tất cả đều chỉ là cơ hội thôi mà, ta căn bản không để ý. . ."
Lãnh Thanh Thu túm cằm Lục Văn xoay mặt về phía mình: "Anh đang nhìn cái gì vậy? !"
"Hả? !" Lục Văn hoàn hồn: "Không có, tôi không nhìn lén quần lót trắng của Từ Tuyết Kiều."
Từ Tuyết Kiều đã bò về, đối với tài xế nói: "Bật âm thanh đa phương tiện lớn lên."
Sau đó đỏ mặt trừng Lục Văn một cái, Lục Văn xấu hổ muốn c·h·ết, nhanh chóng giải thích: "Ta không có nhìn gì. . . Chỉ nhìn thấy một chút, ta không cố ý. . . Là do góc độ lúc đó. . ."
"Thôi được rồi, nghe đây."
Lúc này, từ trong âm thanh đa phương tiện vang lên tiếng của Long Ngạo Thiên và Hoa Tuyết Ngưng.
"Tên ngu ngốc đó!" Tiếng Long Ngạo Thiên tức giận vang lên: "Vậy mà không phân biệt được ai là chủ ai là tớ, lại còn dám mắng ta!"
Hoa Tuyết Ngưng bình tĩnh nói: "Thuộc hạ có thể xử lý hắn, để thiếu chủ hả giận."
"Xử lý hắn có tác dụng gì! Ta cần tiền trong tay của hắn, ta cần 50 tỷ kia!"
Hoa Tuyết Ngưng nói: "Thuộc hạ sẽ đi cướp về cho thiếu chủ!"
Long Ngạo Thiên bực bội không thôi: "Nếu có thể dùng cướp, thì ta còn phải mất công như thế làm gì? Ta muốn để hắn cam tâm tình nguyện hợp tác với ta, để ta có thể ra vẻ trước mặt Lãnh Thiên Hào! Như vậy ta mới có thể thay thế Lãnh Thanh Thu, trở thành tổng tài tập đoàn Thiên Phong, từ đó chiếm đoạt toàn bộ tài sản của Lãnh gia!"
Hoa Tuyết Ngưng nói: "Chỉ là một Lãnh gia thôi mà, có cần phải tốn công tốn sức như vậy không, chúng ta chỉ cần dùng chút thủ đoạn là được mà..."
Long Ngạo Thiên ngây ra rồi tức đến phát điên: "Tuyết Ngưng, cô là thiên tài về kỹ năng chiến đấu. Nhưng mà chuyện này không đơn giản như vậy, không phải tất cả mọi chuyện đều giống như luyện công, dựa vào thực lực nghiền ép là được.
Ta muốn là một tập đoàn Thiên Phong hoàn chỉnh, vận hành tốt đẹp, ta muốn cả nhà Lãnh gia phải cúi đầu trước ta, cam tâm tình nguyện làm tay sai cho ta. Sau này ta có thể không cần lo, chúng sẽ chăm chỉ làm việc ở hậu phương kiếm tiền cho ta, làm hậu phương vững chắc của ta. Cưỡng ép cướp thì ngược lại không ổn, sau này cái tập đoàn Thiên Phong này là do cô hay ta điều hành?"
"Hơn nữa Lãnh Thanh Thu là của ta! Phải là của ta! Người con gái xinh đẹp như thế, tuyệt đối không thể rơi vào tay người khác! Chỉ cần Lãnh Thanh Thu là người của ta, thì ta có thể khống chế được cả tập đoàn Thiên Phong thông qua một mình Lãnh Thanh Thu."
Hoa Tuyết Ngưng thở dài: "Thuộc hạ không biết những điều này, bất cứ việc gì mà thuộc hạ có thể làm, thiếu chủ cứ phân phó."
Long Ngạo Thiên bực bội nói: "Ta có một kế, có thể xoay chuyển càn khôn!"
Chi——!
Trong âm thanh đột nhiên vang lên một tiếng nổ, sau đó là âm thanh gào thét.
Từ Tuyết Kiều buồn bực nói: "Bị phát hiện rồi."
Lục Văn nhìn Từ Tuyết Kiều: "Ngươi còn biết nghe lén sao?"
"Hừ hừ." Từ Tuyết Kiều đắc ý nói: "Triệu Cương trong xe khuyên anh phong tỏa tin giả thuốc giả, em đều nghe thấy."
Lục Văn bừng tỉnh: "À! Vậy cho nên ngươi biết chắc ta sẽ hủy nó, nên cố ý nói tán thành ta tiếp tục bán thuốc giả?"
Từ Tuyết Kiều cười.
Hắn và Triệu Cương căn bản không nói muốn hủy bỏ thuốc giả, nhưng mình lại cứ phải nhận là đồng ý, vì nếu không cũng không thể giải thích tại sao mình có thể chắc chắn rằng Lục Văn sẽ không bán thuốc giả, đó là quân át chủ bài của mình.
Chẳng lẽ lại nói cho hắn rằng, lòng của ngươi ta nghe rõ như chuông sao? Nếu thế thì hắn sẽ sợ hãi, sẽ bỏ chạy.
"Đúng vậy." Từ Tuyết Kiều nói: "Nên em biết, con người anh á, tuy nhìn qua dáng vẻ thì hèn mọn, hành vi lỗ mãng, đầu óc thì thiếu thông minh, hơn nữa lại háo sắc. Nhưng mà khi đứng trước những vấn đề đúng sai, thì anh lại rất chính phái."
Lãnh Thanh Thu cũng vui vẻ cười: "Cái buổi trình diễn thời trang em cũng đã xem, em cảm thấy anh đang làm đúng việc."
【Chuyện này chẳng phải là xong rồi sao? Câu chuyện này mà bị các cô nàng nghe thấy, dám chắc rằng sẽ c·h·ết s·ống cũng không thích tên Long Ngạo Thiên kia, hiện tại thì kết thúc như thế nào đây? 】 【 Mấu chốt là các cô đều xem mình là người tốt, mình làm gì có tốt đến thế! 】 Lục Văn phiền muộn không thôi: "Tóm lại, chuyện này rất nhanh sẽ bị bại lộ thôi, đến lúc đó Long Ngạo Thiên không tìm ta tính sổ thì Thiết Đà Vương cũng sẽ không tha cho ta, các ngươi đều đi đi."
Lãnh Thanh Thu nói: "Chúng ta có thể liên kết lại, đối phó Long Ngạo Thiên, và cả tên Thiết Đà Vương kia nữa."
Từ Tuyết Kiều nhìn thoáng qua Lãnh Thanh Thu, lúc này cũng vì đại cục mà suy nghĩ: "Đúng vậy, nhìn tình hình này thì mục tiêu của hắn không chỉ là Lãnh gia, Từ gia và cả Trần gia cũng nằm trong mục tiêu của hắn. Nếu Lãnh gia ngã xuống, hắn sẽ ra tay với Từ gia hoặc là Trần gia."
Lục Văn trong lòng k·h·ó·c không ra nước mắt.
【 Bất kể mục tiêu của hắn như thế nào hay thứ tự là sao đi nữa, ta thì cơ bản là c·h·ết chắc. Các người mà đi theo ta thì chỉ rước họa vào thân thôi, các đại tỷ à. 】 Lục Văn thở dài nói: "Tóm lại, các người cứ cách xa ta một chút thì tốt hơn. Xuống xe đi, ai làm việc nấy đi."
Lãnh Thanh Thu còn muốn lên tiếng, Lục Văn không nhịn được nói: "Xuống xe đi!"
"Vậy chúng ta. . ."
"Chúng ta cái gì mà chúng ta!" Lục Văn quát: "Ta là ta, ngươi là ngươi, ngươi là đồ sao chổi, còn chê hại ta chưa đủ hả?"
Lãnh Thanh Thu cho dù biết Lục Văn cố ý đuổi mình đi, lúc này cũng không thể chịu đựng được bị hắn mắng như thế.
Đẩy cửa xuống xe: "Lục Văn, anh là không tin tôi!"
Cửa xe đóng lại, Từ Tuyết Kiều cười: "Sớm là đi rồi, còn mong là Văn ca cứ phải l·i·ế·m gót cô chắc? Đúng là đồ đàn bà ngu xuẩn."
"Cả cô nữa cũng đi đi."
"Hả?"
"Tôi bảo cả cô nữa cũng đi! Sau này đừng có lảng vảng trước mặt tôi nữa!"
"Dựa vào cái gì anh mắng tôi? !"
"Thích thì mắng thôi!" Lục Văn trợn mắt: "Khó chịu à?"
Từ Tuyết Kiều mắt rơm rớm: "Anh nói dối! Anh lừa người! Anh rõ ràng là thích tôi!"
"Nhìn thấy cô là ta bực mình rồi! Đi đi!"
Từ Tuyết Kiều bật k·h·ó·c nức nở, đẩy cửa xuống xe.
Lục Văn thở dài một tiếng, ủ rũ cúi đầu xoa huyệt thái dương.
【 Lần này c·h·ết chắc rồi. 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận