Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1356: Điên cuồng Âu Dương Đức

Ngày thứ hai. Dưới sự chứng kiến của các bên, một hợp đồng thương mại mang ý nghĩa vượt thời đại đối với Tịnh Châu đã được ký kết.
Lục Văn dùng hơn ba trăm tỷ mua lại phần lớn tài sản của tập đoàn khai thác mỏ, bao gồm hơn ba mươi giếng mỏ, bốn bệnh viện khai thác mỏ, bảy nhà máy tuyển than, cùng với ba công ty bán hàng và một ngân hàng.
Ngoài ra, còn có một khách sạn trong khu nghỉ dưỡng trên núi và một số toa tàu.
Giá cả rất thấp, thực tế giá trị tài sản của mấy bệnh viện kia thôi đã có thể lên tới mấy chục tỷ.
Lục Văn còn hứa sẽ rót vốn, thành lập một loạt các xí nghiệp chuyển đổi hoàn chỉnh.
Nhưng Lãnh Thanh Thu lại có xu hướng bán hàng ra nước ngoài và tiêu thụ nội bộ.
Lục Văn không có kinh nghiệm và phương pháp tiêu thụ ra nước ngoài, cũng không rõ Lãnh Thanh Thu nghĩ gì, tóm lại, nàng nói, ta làm theo.
Nghi thức ký kết kết thúc, Ma lão dẫn Lục Văn, giới thiệu các nhân vật lớn cho hắn trong bữa tiệc ăn mừng.
Thị trưởng cũng nể mặt, ký liền một hơi với tập đoàn Đại Thánh mười mấy văn kiện chính sách ưu đãi đặc biệt, cùng nội dung hợp tác đã định vị.
Lục Văn đại xuất huyết trong thời gian ngắn, nhưng về lâu dài, hồi báo chắc chắn sẽ rất lớn.
Chỉ là số tiền kia đối với Lục Văn mà nói, thực sự là quá tốn sức!
Bản thân mình làm gì có thể rút ra hơn một trăm tỷ, số còn lại đều là mượn Từ Tuyết Kiều và Trần Mộng Vân.
Hai người còn rất ăn ý, đồng thanh một lời, bảo Lục Văn dùng thân thể trả nợ.
Lục Văn cảm giác, thân thể của mình...phải cố gắng bảo dưỡng thôi.
Tiệc ăn mừng chưa đợi kết thúc, Lục Văn đã cảm thấy là lạ, không nói rõ được một loại cảm giác nguy cơ, khiến hắn đứng ngồi không yên.
Long Ngạo Thiên lén lút lại gần: "Có nhiều gương mặt lạ."
Lục Văn gật đầu: "Chuẩn bị rút lui."
Long Ngạo Thiên gật đầu: "Ta đi gây ra chút hỗn loạn, ngươi thừa cơ đi trước."
Lục Văn quay người bước đi, kéo Liễu Như Yên: "Đi."
Liễu Như Yên còn không biết chuyện gì xảy ra, trong miệng còn khiêu khích: "Lục tổng làm ăn không tệ nhỉ, nhiều nhân vật lớn đến mời rượu với anh như vậy."
Lục Văn không thèm để ý nàng, bước nhanh rời đi. Tứ đại mỹ nữ cận vệ cũng ngầm hiểu ý nhau, tiến đến gần Lục Văn, chia làm bốn góc, bảo vệ Lục Văn di chuyển về phía cửa sau.
Lục Văn di chuyển rất nhanh, vẻ mặt hoang mang, đúng lúc này Ma lão đi đối diện tới, một tay nắm lấy cổ tay Lục Văn: "Văn à, tới tới tới, ta giới thiệu cho ngươi tổng giám đốc Vương của tập đoàn khai thác mỏ sông!"
Lục Văn vội nói: "Ma lão, thân thể ta không khỏe, muốn nghỉ ngơi một chút."
"Ôi chao, rất nhanh thôi, người này ngươi phải làm quen một chút, rất có lợi cho việc ngươi quản lý tập đoàn sau này!"
"Quay lại ngươi giới thiệu hắn cho Tưởng Thi Hàm là được rồi..."
"Ôi chao, nể mặt ta chút đi! Người ta rất muốn làm quen với ngươi đó! Còn nữa, cái biệt thự ngươi nói tặng cho ta kia, với lại máy bay riêng, ha ha, chúng ta có phải là...?"
"Buổi chiều có thể giao dịch ngay, máy bay tư nhân đã lái tới rồi."
"Ôi chao được được được, đi đi đi, chúng ta đi gặp tổng giám đốc Vương..."
Lục Văn gấp gáp đi, Ma lão lại cứ dây dưa mãi không buông tay, ngay lúc này, một mũi tên bay tới, Lục Văn nhanh chóng né người tránh được, mũi tên cắm thẳng vào cánh tay của Ma lão!
"A——!"
Lục Văn đỡ lấy Ma lão nhìn về nơi mũi tên bắn ra, dùng tay chỉ một cái, Hoa Tuyết Ngưng đã phi thân qua đó, đánh nhau với người kia.
Lục Văn đỡ Ma lão lui về phía cửa vào, lớn tiếng gọi: "Không được ham chiến! Đừng để bọn chúng làm cho phân tán, ưu tiên bảo vệ ta!"
Đám người bắt đầu dồn về phía Lục Văn, khung cảnh nháy mắt hỗn loạn.
Một người đột nhiên chui ra từ dưới bàn, vung dao ngắn về phía bắp chân Lục Văn.
Lục Văn nhấc chân né tránh, dao ngắn chém trúng cổ chân Ma lão, Ma lão: "A... Chân của ta, chân của ta!"
Lục Văn đá một cước vào mặt người kia, Lạc Thi Âm xông lên trực tiếp bức lui đối phương.
Ma lão đau muốn chết: "Văn, bọn chúng là ai vậy!?"
Lục Văn nói: "Đi về hướng này, ta từ từ giải thích cho ngươi."
Một người từ phía sau xông đến, gầm lên một tiếng: "Lục Văn, chịu chết đi!"
Lục Văn xoay người tránh được, người kia cắm dao vào ngực Ma lão.
Ma lão: "A——! Mẹ nó ơi ——!"
Liễu Như Yên đánh lui đối phương một chưởng: "Về phía này!"
Lục Văn ép buộc, không đúng, là chiếu cố Ma lão, tiếp tục đi về phía trước.
Ma lão mình đầy thương tích, đau khổ nói: "Văn à, ngươi để ta xuống đi, ta tự lo được cho mình..."
Lục Văn một mặt quan tâm: "Lúc này, sao ta có thể bỏ mặc ngươi không quan tâm được? Ma lão ngài cố lên."
Lúc này có một người xông đến, Lục Văn nhanh chóng dùng Ma lão ra che chắn.
Ma lão: "A——! A ha ha ha... Đau chết ta mất rồi!"
Địch nhân của Lục Văn không ngừng xông tới, và ngày càng nhiều.
Trong lòng Lục Văn thầm mắng:【 Thằng khốn Âu Dương Đức! Mẹ nó mày điên rồi! Mà lại còn đồ sát ở cái chỗ này! 】 Ma lão thổ huyết trong miệng: "Văn, ngươi thả ta xuống đi, ta không sao đâu, ngươi tin ta... Thật đó, ta tự lo cho bản thân mình được..."
Lục Văn cười: "Ma lão, ngài cứ yên tâm đi, chỉ cần có ngài ở đây, không ai có thể làm tổn thương ta được!"
"Hả? Không phải chứ..."
Nói rồi đẩy Ma lão một cái, lại che chắn một dao.
Xông tới đại môn, vừa bước ra ngoài, trong hành lang lại xuất hiện hơn mười cao thủ.
Lục Văn khẽ cắn môi: "Xông ra!"
Hoa Tuyết Ngưng đi đầu, dẫn đầu xông lên trước, Gia Cát Tiểu Hoa thấy nàng xông lên quá lỗ mãng, vội vàng tới bảo vệ cánh của nàng.
Triệu Nhật Thiên giống như tuấn mã, răng rắc xông ra từ một đại môn, một người ngã trên mặt đất, rõ ràng là bị Triệu Nhật Thiên đánh ra.
"Văn, ngươi không sao chứ!?"
Lục Văn nói: "Đi lên sân thượng!"
"Ấy! Đây chẳng phải là lão già hỏng bét kia sao?"
Ma lão mặt mũi cầu xin: "Tốt xấu cũng có chút lịch sự chứ..."
Triệu Nhật Thiên nói: "Hắn bị thương sao mà nhẹ vậy?"
Lục Văn nói: "Ta đang bảo vệ hắn."
Ma lão lắc đầu: "Các ngươi là người..."
Long Ngạo Thiên lao đến từ phía sau, mang theo một lượng lớn sát thủ.
"Nhật Thiên! Giúp một tay!"
Triệu Nhật Thiên lắc đầu: "Đồ ngốc, lần nào cũng muốn ta giúp!"
Lục Văn cưỡng ép lôi Ma lão tiếp tục đi cầu thang.
Ma lão chết chết bám lấy lan can cầu thang: "Văn, ngươi chạy mau đi, bỏ ta lại nơi này là được rồi."
Lục Văn túm tay hắn: "Ngươi buông tay ra, buông tay ra, ngươi nhanh lên, ta đang gấp!"
"Không không không, Văn, ngươi tha cho ta đi, biệt thự ta không muốn, máy bay cũng không muốn, ta muốn sống!"
"Ôi chao Ma lão, ngài đừng khách khí với ta như vậy chứ! Nhanh lên!"
Lục Văn tát một cái vào tay hắn: "Buông tay ra! Buông tay ra! Ngươi buông tay ra đi! Sao còn chưa buông tay!"
Gia Cát Tiểu Hoa rơi xuống: "Chủ nhân, dùng dao chém!"
Lục Văn nói: "Ngươi nhanh lên, ta đang gấp."
Gia Cát Tiểu Hoa định chém, Ma lão nhanh chóng buông tay: "Mẹ nó... Các ngươi đều là ma quỷ sao? !"
Một đường chạy đến sân thượng, Lục Văn vừa ra tới, liền hối hận.
Phi công máy bay trực thăng bị trói chặt quỳ trên mặt đất, Âu Dương Đức ngồi ở một bên, chơi một đôi quả hạch, xung quanh đều là cao thủ.
Người của mình liên tục xông ra.
Triệu Nhật Thiên vừa ra tới liền quay tay khóa cửa nhỏ, dùng dây xích sắt quấn lên, cười ha ha: "Vào đi! Bọn ngu xuẩn các ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận