Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1169: Muốn tiền cũng muốn người

"Bớt dùng trò này đi!" Âu Dương Phấn trực tiếp ngắt lời: "Ta chỉ hỏi ngươi, tiền nhà ta, vì sao lại ném vào hạng mục của ngươi!? "
"Ngươi quản nhiều vậy làm gì?"
"Ta không thể quản sao!? Trong nhà giao chuyện lớn như vậy cho ta xử lý, nếu xảy ra sai sót, sau này ta còn mặt mũi nào tiếp quản việc kinh doanh của gia tộc!?"
"Uy uy uy! Ngươi xem hợp đồng chưa? Tiền chuyển cho ta, ngươi chỉ cần chịu trách nhiệm năm sau lấy tiền, ta cầm tiền làm gì, đầu tư vào đâu, ngươi có quyền biết rõ tình hình, nhưng không có quyền can thiệp!"
"Ý gì!?"
"Ý là, ta cầm số tiền đó, muốn làm gì thì làm, thích thì làm, không cần ngươi xen vào! Ngươi chỉ việc năm sau nhận tiền là được, ngươi chỉ cần để ý tới tiền! Thu không được tiền thì ngươi lại tới ồn ào với ta!"
Âu Dương Phấn ngẩn người hồi lâu: "Nhưng mà, ngươi làm như vậy, ta chắc chắn không thu được tiền đâu?"
"Vậy thì là việc ngươi phải lo lắng sao? Đó là chuyện ta phải quan tâm! Không giao được tiền, các ngươi cứ trực tiếp tìm ta là được. Ta Lục Văn còn có thể chạy trốn sao? Còn thiếu ngươi hai trăm tỷ này à?"
Âu Dương Phấn ngồi phịch xuống: "Đạo lý... ngược lại là đúng đạo lý đó... nhưng trong lòng ta... cứ thấy không đúng lắm..."
"Ngươi đó, toàn để tâm vào mấy chuyện vụn vặt."
"Hả?!"
"Không phải, ta là nói, ngươi cứ yên tâm là được!"
Âu Dương Phấn nói: "Vậy nói như vậy, ngươi thật không có tiền!?"
"Thật sự nghèo!"
Lục Văn nói: "Ta giờ nghèo đến mức, hận không thể đi bán thân!"
Âu Dương Phấn cau mày: "Không phải nhà các ngươi có rất nhiều sản nghiệp sao, bên này thua lỗ, mấy mối làm ăn khác không phải kiếm được tiền à?"
"Anh ta đó! Mấy cái sản nghiệp khác của ta mà không kiếm ra tiền thì cái hạng mục Văn Khu đã sớm tan nát rồi! Là chỗ khác kiếm ra tiền, lừa lọc, lừa được đám ngu, rồi đem số tiền đó ném vào Văn Khu đó. Ta mà không như vậy, là không cầm cự được đâu, ta mà không thế, tập đoàn Đại Thánh phút mốt là sụp đổ liền!"
Âu Dương Phấn thở dài: "Vậy ngươi cũng khó khăn quá."
"Nên mới nói, ta bảo ta nghèo, ai cũng không tin!"
"Nếu ngươi không nói thế thì ta cũng không tin! Thấy đó, làm ăn kinh doanh đúng là có áp lực."
"Đương nhiên rồi!"
Lúc này Tưởng Thi Hàm đi tới: "Lục tổng, cái loại ghế công cộng anh yêu cầu thiết kế, với cách trang trí của khu nghỉ dưỡng kia không hợp lắm, tôi đã cho Liên Minh Nhân Loại hệ chế tạo xưởng, thiết kế lại suốt đêm, hôm nay tầm chiều tối sẽ chuyển đến. Nhưng mà giá sẽ tăng lên chút, 6,4 triệu."
Âu Dương Phấn trợn tròn mắt: "Cái cô ta nói là ghế công cộng, là cái ghế ngồi sao?"
Lục Văn bình thản đáp: "Là ghế ngồi."
Âu Dương Phấn nhìn Lục Văn, khóe miệng giật giật.
Tưởng Thi Hàm lại nói: "Thảm cỏ sân Golf của anh đặt đã chuyển đến, công nhân đang thay rồi, tổng cộng hết 9,65 triệu."
"Biết rồi." Âu Dương Phấn gãi đầu: "Chính là... thảm cỏ thôi à?"
"Là thảm cỏ." Lục Văn nói.
Tưởng Thi Hàm tiếp tục: "Tôi đã đặt một lô rượu vang, rượu mạnh, hàng đã giao đến rồi, tổng cộng hết 27 triệu, bao gồm cả tiền thùng gỗ chạm. Đúng rồi, hầm rượu khách sạn đã thuê riêng rồi, tối nay anh có thể dùng để tiếp khách được rồi. Còn có của anh..."
Âu Dương Phấn đầu óc mơ màng.
"Cô đợi chút đã, đừng nói nữa!"
Âu Dương Phấn nhìn Lục Văn: "Ngươi nghèo?"
"Ta nghèo mà! Nhìn không ra sao?"
Âu Dương Phấn nhìn Lục Văn, sắp khóc tới nơi: "Ngươi một cái ghế hơn 6 triệu!? Cái đó là long ỷ à?"
Lục Văn đáp: "Ta phải duy trì cuộc sống như vậy!"
"Vì cái gì!?"
"Để kiếm tiền!"
"Hả!? Ngươi không thể giản dị, tiết kiệm chút sao?"
Lúc này Triệu Cương đẩy cửa đi vào: "Lục tổng, xe đã tới, xe thể thao, xe thương vụ, xe con, SUV... còn có xe tải cũng đều tới rồi. Đang ở kho, còn có thợ bảo dưỡng chuyên nghiệp cùng đi qua. Anh muốn dùng xe nào thì có thể điều phối trực tiếp, còn lại..."
Âu Dương Phấn gào lên: "Ngươi đi ra ngoài!"
Quay sang Lục Văn: "Ta đang mơ à! Ngươi sống còn sướng hơn cả thái thượng hoàng, ngươi nghèo á!? "
Lục Văn cũng đứng lên: "Ngươi nghĩ ta thích vậy sao!? Ngươi cho rằng ta đang hưởng thụ cuộc sống thế này sao!? Ngươi có biết nội tâm ta đau khổ, giằng xé thế nào không!?"
Âu Dương Phấn nhìn Lục Văn, lại càng ngớ ra.
Anh ta nghiêm túc quá đi!
Những lời này anh ta nói... chẳng chút sợ bị sét đánh!
Hoàn toàn là chân tình bộc lộ!
Sao anh ta làm được vậy!?
Lục Văn nói: "Ngươi biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào ta không? Nhất cử nhất động của ta, bao nhiêu người đang phân tích, theo dõi? Cuộc sống của ta mà cứ xuống dốc một ngày, bọn họ sẽ nhận thấy, ta nghèo, ta không xong, ta không có tiền, ta không có năng lực!"
"Đầu tư sẽ rút vốn, dự án cũng không thể tiếp tục, tất cả ngân hàng sẽ phái người đến đòi nợ ta, rất nhiều người đang làm công trình, nắm quyền, quản lý tiền, sẽ bắt đầu tính đường lui cho mình! Ta không thể lùi một bước nào cả! Ta phải..."
Trong mắt Lục Văn rưng rưng: "Phải sống thế này, cuộc sống xa hoa lãng phí mà ta căm hận, ghét bỏ, căn bản không hề muốn...!"
Âu Dương Phấn gãi quai hàm: "Ta không hiểu lắm..."
"Ta cần ngươi hiểu sao? Ngươi! Năm sau vào lúc này, 200 tỷ vào tài khoản! Còn lại, ngươi quản nhiều vậy làm gì?"
"À, đúng rồi... đúng đúng, vậy ta..."
"Ngươi cứ nhớ kỹ! Ta có chọc trời thủng, cũng không liên quan gì đến ngươi!"
"Vâng vâng vâng..."
"Cho dù ta có ăn chơi trác táng, dùng rượu vang để tắm, dát vàng lên bồn cầu, cũng không liên quan đến ngươi!"
"Biết rồi, biết rồi..."
"Ngay cả khi ta lấy 200 tỷ của ngươi, tiêu sạch bách, đem đi làm từ thiện! Ngươi cũng không được xen vào!"
Âu Dương Phấn gật đầu: "Nghe thì không lọt tai lắm."
"Tóm lại, ngươi phải làm rõ một việc!"
"Việc gì?"
"Ta là vì ngươi kiếm tiền!"
"À, thì ra là vậy."
"Vì thế, chúng ta là một hội."
"Ha ha, biết rồi, biết rồi."
Lục Văn rất chân thành: "Phấn thiếu, chuyện này phải làm rõ! Ngươi phải làm rõ tận đáy lòng, chuyện gì đang xảy ra!"
"Ta hiểu rồi, ta hiểu hết!"
"Vậy ngươi nói thử xem."
"Chính là..." Âu Dương Phấn nói: "Ngươi là đang kiếm tiền cho ta, mỗi năm ta có 200 tỷ thu nhập, là nhờ vào ngươi! Vì vậy, ta phải nể mặt ngươi, ủng hộ ngươi, giúp đỡ ngươi, để ngươi có thể quyết đoán, dũng cảm tiến lên, kiếm tiền cho ta!"
Lục Văn hài lòng gật đầu: "Cho dù quyết định của ta quá đáng, có bất khả tư nghị đến mức nào, ngươi cũng phải tin tưởng ta! Tin tưởng ta làm như vậy đều là vì cả hai chúng ta cùng kiếm tiền!"
"Hiểu rồi!"
Âu Dương Phấn nói: "Ngươi cứ yên tâm, ta không giúp ngươi sao? Ngươi cứ yên tâm mà làm mạnh, ta bên này không vấn đề. Chỉ là... cái 20 triệu kia..."
Lục Văn nói: "Đại Ngọc Tình Văn!"
Tưởng Thi Hàm cười nói: "Đâu ra Đại Ngọc Tình Văn. Phấn thiếu, anh mở thẻ, tôi lập tức chuyển tiền cho anh."
"Ha ha ha! Tốt tốt tốt!"
Âu Dương Phấn hết sức hưng phấn, quả nhiên, Lục Văn rất ngoan, rất nghe lời, cứ đập trúc vào đầu hắn một cái là dễ dàng thu phục!
Tên nhóc này còn đòi đấu với ta, đâu biết mình đã bị ta dắt mũi rồi!
Ha ha ha ha——!
"Ấy... Lục thiếu, còn chuyện này, hiện giờ ta không điều động được người của Âu Dương gia, bên cạnh chẳng có mấy người hầu, nhìn không giống bộ dạng gì cả. Mấy người hầu võ giả bên cạnh cậu, cho ta phái mấy người qua đi, chỗ nguy hiểm để ta cho người khác ra mặt được không?"
Lục Văn nhìn hắn: "Ngươi vừa muốn tiền, vừa muốn người hả!"
Âu Dương Phấn cười ha hả, vỗ một tay lên vai Lục Văn, cười đểu đầy vẻ đe dọa: "Vậy ngươi có cho không đó? Lục tổng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận