Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1128: Nhân sinh như kịch

Chương 1128: Nhân sinh như kịch
Lục Vũ đi tới: "Anh, chuyện hôm nay anh đánh tôi, coi như xong đi, tôi không truy cứu nữa!"
Lục Văn đang suy nghĩ mông lung, nghe đến đây liền ngẩng đầu: "Cậu không truy cứu?"
"Đúng! Tôi tha thứ cho anh! Nhưng mà đối tác làm ăn của tôi, anh không được nhằm vào!"
Lục Văn phủi đất đứng dậy: "Cậu bớt ở đó giở trò đi, cậu hứa hẹn cho bọn họ bao nhiêu lợi nhuận?"
Lục Vũ cũng kích động: "Anh bớt ở đó lên mặt dạy đời tôi, bản lĩnh của tôi đều là do anh dạy cả! Bây giờ anh nói làm người tốt thì coi như là người tốt, dựa vào cái gì mà tôi phải giống như con rối để anh tùy ý điều khiển! ? Ý tôi đã quyết! Không lừa gạt hai tên ngốc đó thì tôi quyết không bỏ tay!"
"Cậu đúng là đang tự tìm đường chết!" Lục Văn liền muốn lao vào đánh hắn.
Long Ngạo Thiên cùng quân sư đứng giữa can ngăn, kéo lấy Lục Văn; Triệu Cương kéo lấy Lục Vũ.
Lạc Thi Âm vẻ mặt đều xấu hổ không chịu nổi: "Lộ bài rồi? Long Ngạo Thiên nghe rõ rồi sao?"
Thích Mỹ Thược lắc đầu: "Chắc không nghe được rồi. Hai người họ đều điếc cả rồi."
Lục Vũ nói: "Tỷ lệ lợi nhuận 50%, có ai làm ăn kiểu đó không! ? Cho bọn họ 50% thì anh kiếm được cái rắm gì chứ? Phải theo tôi nói, lợi nhuận 300%!"
Lục Văn giận dữ nói: "Cậu bớt ở đó giở trò đi! Lông dê phải từ từ mà cắt, một hơi mà lột sạch thì dê nó không phản ứng mới lạ!"
"Tôi có tiết tấu riêng của tôi, anh là đang ghen tị với tài năng của tôi thôi!"
"Cậu có cái rắm chó tài năng ấy! Tôi nói cho cậu biết, trong cái nhà này, không phải chỉ có mình cậu mới có năng lực biến hai người bọn họ thành thằng ngốc để đùa giỡn đâu!"
"Lịch sự chút đi!" Long Ngạo Thiên hét lớn một tiếng, ở giữa đẩy hai người ra, thở phì phò: "Lịch sự chút đi!"
Quân sư đẩy Lục Văn lùi lại phía sau: "Từ từ nói chuyện, đừng kích động."
Long Ngạo Thiên chỉ ngực mình: "Ta mẹ nó vẫn còn ở đây mà, hai người làm cái quái gì vậy, làm cái gì vậy! ? Lớn tiếng bàn mưu tính kế à! ?"
Lục Văn nói: "Đại sư huynh, 300% lợi nhuận, tuyệt đối là trò lừa đảo, thằng ranh con này đang gạt cậu đó, cậu tin tôi đi!"
Lục Vũ nói: "Trần Tham chỉ cần người nhà họ Lục ra mặt, người ta không quan tâm mấy trăm ức của anh đâu, người ta quan tâm đến bố cục và tầm ảnh hưởng ở Bắc Quốc kìa! Đây là cơ hội ngàn năm có một, Long Ngạo Thiên, không phải là tôi cầu cậu hợp tác đâu nhé?"
Lục Văn nói: "Hôm nay có ta ở đây, chuyện này cậu đừng hòng làm được!"
Quân sư nói: "Rốt cuộc sự tình như thế nào, chúng ta tự có năng lực phân biệt, các ngươi đừng ồn ào nữa! Ta hiện tại cảm thấy thật hoang đường, ta mẹ nó vậy mà lại phải đứng giữa can ngăn các ngươi ở nhà, ta mà về, đà chủ chắc phải tát tai ta mất."
Lục Văn chỉnh lại y phục: "Đại sư huynh, ngày mai lên núi, báo cho sư phụ tin sư thúc mất, ngươi đi không?"
"Ta là đại sư huynh, đương nhiên phải đi rồi."
"Được." Lục Văn nói: "Ta nói một lời thôi, hợp tác với hắn thì có thể, nhưng nếu bị lừa thì không được phép giết hắn."
"Anh Văn à, anh nói vậy thì sẽ không bị lừa đâu, sẽ không đâu."
Lục Văn bỏ đi.
Long Ngạo Thiên và quân sư đi ra ngoài, cả hai đều ướt đẫm mồ hôi.
Bốn tên thủ hạ đều đang cuống lên.
"Thiếu chủ, quân sư, tôi nghe các người ở đó cãi nhau, sao không phát tín hiệu? Chúng tôi như này... không có tín hiệu nên không dám động đậy gì!"
Long Ngạo Thiên cười: "Tụi nó tự cãi nhau thôi, chúng ta không có gì."
Quân sư đắc ý nói: "Có một mối làm ăn lớn rồi, tôi lập tức liên lạc với đà chủ."
Long Ngạo Thiên và quân sư vừa ngồi vào xe đã gọi điện thoại cho đà chủ.
Điện thoại vừa kết nối, đà chủ đã uy nghiêm nói: "Đã thu hồi lại khoản tiền kia chưa?"
Quân sư nói: "So với thu hồi lại thì còn tốt hơn đấy, đà chủ."
"Ý gì? Không thu hồi được à?"
Quân sư nói: "Chúng ta tìm được một con đường phát tài rồi!"
"Đường phát tài? Nói xem."
Quân sư kể lại tình huống, đà chủ tức muốn chết: "Đầu óc của cậu có vấn đề à? Lợi nhuận 300%, người ta dựa vào cái gì mà cho cậu? Lợi nhuận lớn như vậy, ai mà chẳng muốn kiếm tiền?"
"Đó là bởi vì tôi ủng hộ hắn! Hắn cần hợp tác với chúng ta!"
Đà chủ không hiểu: "Hắn... bị uy hiếp thì có tác dụng à?"
"Có tác dụng có tác dụng, đến thời điểm mấu chốt, Lục Văn đánh hộ chúng ta một chiêu, nhào vào can ngăn, nhất định sẽ làm chúng ta chuyển tiền cho Lục Văn, tôi ngốc à? Ném tiền vào bên Lục Văn thì chúng ta có lợi gì chứ? Phải cho Lục Vũ mới được!"
Đà chủ thở dài: "Ý là nói, vẫn cần một trăm..."
"Mười bảy tỷ."
Đà chủ nói: "Chúng ta bây giờ làm gì có nhiều tiền như vậy chứ!"
"Đà chủ, đem cổ phiếu của chúng ta, hợp đồng tương lai, toàn bộ rút tiền. Còn cả bất động sản nữa, cũng bán tháo đổi ra tiền mặt. Thời gian không chờ người!"
Đà chủ có chút chần chừ: "Sao ta cứ cảm thấy, chuyện này có chút không ổn nhỉ?"
Long Ngạo Thiên cầm điện thoại: "Tôi Long Ngạo Thiên đây."
"À, thiếu chủ."
"Tin ta không?"
"Không quá tin."
"Cái gì! ?"
"À không phải... thuộc hạ là nói... là... ừm... chúng ta ở U Châu này, đã mất một phân đà rồi, bồi vào hơn một trăm ức, bảng báo cáo tài chính năm nay..."
"Còn quản mẹ nó cái bảng báo cáo tài chính! ? Chỉ cần giải quyết xong mối làm ăn này, đảm bảo các ngươi quay lại được vốn, còn kiếm thêm được vài trăm ức nữa! Biết tính toán không đấy?"
"Là... tài khoản tôi biết tính, nhưng mà mười bảy tỷ, nhiều quá mức rồi!"
"Đập nồi bán sắt, cũng phải cho lão tử góp đủ số tiền! Ta nói! Đây là thông báo, không phải là thương lượng!"
Nói xong liền cúp máy.
Quân sư giơ ngón tay cái: "Thiếu chủ uy vũ."
Long Ngạo Thiên nhìn hắn: "Nói là vậy thôi, nhưng hai tên kia đều không thể dễ tin, không gặp được Trần Tham, không được chuyển tiền."
"Đương nhiên rồi."
Long Ngạo Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ: "Vụ làm ăn này mà thành, tất cả những gì đã mất, đều sẽ trở lại."
...
Lục Văn ở trong xe, Lạc Thi Âm cùng Thích Mỹ Thược còn đang an ủi hắn: "Lang quân đừng tức giận, dù sao cũng là em trai ruột thịt của mình, từ từ dạy bảo, em ấy sẽ hiểu chuyện thôi mà."
"Đúng vậy đó, tức giận sẽ hại thân, nô nô lo lắm."
"Hai người đừng nói nữa, ta gọi điện thoại."
Lục Văn bấm số: "Vũ?"
Lục Vũ cười hề hề: "Anh hai."
Lục Văn nói: "Chuyện này không thể dùng thủ đoạn thông thường để làm, cậu nghe ta chỉ huy, làm theo phương án của ta. Bằng không nếu có chuyện gì, liệu hồn đó biết chưa?"
"Hiểu rồi! Nhưng mà anh vừa đánh em đau quá, giờ vẫn còn đau này!"
"Long Ngạo Thiên cùng quân sư đều là những người rất cảnh giác, diễn quá giả thì bọn họ không bị mắc câu đâu."
"Hai người đó cảnh giác lắm sao?"
"Tuyệt đối không được đánh giá thấp đối thủ."
"Dạ. Em nghe anh, chỉ cần có thể kiếm tiền, cái gì em cũng nghe theo anh hết."
Lục Văn nói: "Tôi gửi kế hoạch qua điện thoại đã mã hóa cho cậu, đọc xong thì hủy đi."
"Vâng."
Lục Văn cúp điện thoại: "Hai người vừa mới nói gì vậy?"
Hai nữ sinh đều kinh ngạc đến ngây người: "Vừa... vừa rồi các anh đang diễn kịch à?"
Lục Văn cười: "Đương nhiên. Không nhìn ra hả?"
Hai cô gái cùng nhau lắc đầu.
Lục Văn rất phấn khởi: "Tốt, các người không nhìn ra thì Long Ngạo Thiên chắc là cũng không nhìn ra đâu."
Lạc Thi Âm khóe miệng giật một cái: "Lang quân, kỹ năng diễn xuất của anh tốt thật."
Lục Văn liếm môi: "Tổ chức lớn mà nhanh như vậy đã tìm tới cửa, bỏ qua bọn họ, không phải là phong cách của Lục Văn ta rồi. Phải lừa bọn chúng cho bằng được!"
Thích Mỹ Thược nhìn Lục Văn: "Lang quân đẹp trai quá, nô gia thích lắm."
Lục Văn nhe răng cười một tiếng: "Ngày mai đưa lên núi, hôm nay... Triệu Cương, dừng xe, ngươi đi xả nước đi, ta không gọi điện thoại thì không được kéo quần lên."
"Vâng!"
Triệu Cương thắng gấp, còn chưa kịp thắt lại dây an toàn đã mở cửa xe kéo quần lên rồi chạy về phía rừng cây.
Lục Văn nhe răng cười: "Đến rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận