Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1201: Dám đánh ca ca chủ ý

Chương 1201: Dám đánh ca ca chủ ý Cửa công viên.
Thích Mỹ Thược cùng Lạc Thi Âm mấy người, ở trên một chiếc xe thương vụ cao cấp, bắt đầu bận rộn.
Đem toàn bộ hợp đồng ghi chép vào nền tảng đăng ký hợp đồng của thương hội Bắc Quốc.
Ván đã đóng thuyền.
Lúc này hai người kia mới chậm rãi ung dung đi ra.
Âu Dương Tả Hằng nói: "Rốt cuộc bao nhiêu tiền vậy? Không ít chứ?"
Âu Dương Phấn cúi đầu: "Đừng hỏi cha, chúng ta về nhà rồi hẵng chóng mặt."
"Ngươi nói cái gì đấy? Bất quá không thèm đếm xỉa, hắn cái hai, ba trăm vạn! Nhà lão Âu Dương ta không phải không chi nổi!"
Âu Dương Phấn: "Ừm, ba trăm ngược lại là đúng, chỉ là… Đơn vị sai."
"Ba trăm khối à?"
"Ây..."
"3000 vạn!?"
Âu Dương Tả Hằng giật mình.
"Đúng… Đúng...".
"Ngươi mẹ nó bồi hắn ba ức!?"
Âu Dương Tả Hằng nói: "Cha, cha có sức tưởng tượng chút không?"
"Rốt cuộc bao nhiêu!?"
"Ngài, dùng sức mà nghĩ cao lên."
Mặt Âu Dương Tả Hằng co giật: "Ba... Ba... Ba mươi ức!? Ngươi cái đồ phá gia chi tử, ta mẹ nó..."
Triệu Nhật Thiên đi ngang qua: "Ba trăm ức! Ai nha cái đồ ngốc này! Tiền lãi 4%! Thì một năm lại thêm có bốn trăm ức mà thôi!"
"Ba! Trăm! Ức!?"
Âu Dương Tả Hằng trực tiếp ngất đi.
Âu Dương Phấn lắc đầu: "Nhất định là muốn ngất ngay chỗ này."
...
Biệt thự bỏ hoang cũ kỹ tầng hầm.
Khương Tiểu Hầu ngồi trên ghế, vểnh chân bắt chéo.
Hai đầu hai đùi trắng nõn, hết sức mê người.
Nhưng ánh mắt nàng lạnh như băng, lại khiến hai người đang quỳ run lẩy bẩy.
Khương Tiểu Hầu nói: "Đây là sổ sách của nhà Âu Dương?"
"Dạ dạ dạ." Bố Cốc tiên sinh cười nói: "Những năm này, bọn chúng bảo ta luyện tinh thạch cho chúng, sau đó đem người làm phế thì bán nội tạng. Ta sợ sau này bọn chúng gặp chuyện lại giết ta diệt khẩu, hoặc để ta chịu tội thay, nên đem hết sổ sách vụng trộm ghi lại, lưu để tự bảo vệ."
Khương Tiểu Hầu nhíu mày: "Sớm giao ra chẳng phải được rồi sao, cần gì chịu khổ nhiều như vậy chứ?"
Bố Cốc nói: "Không đánh không nên thân mà! Hắc, bị Hầu tử điện hạ tấn tra tấn, chúng ta coi như mở mang tầm mắt, rốt cuộc khiến cho những kẻ yếu đuối như chúng ta, hiểu rõ sự tàn nhẫn."
Khương Tiểu Hầu cười lạnh: "Quay lại làm chứng, không vấn đề gì chứ?"
Bố Cốc có chút xấu hổ: "Những việc này, ta cũng có tham dự, mà lại… Cũng chia không ít tiền, cho nên... Đến lúc đó…"
"Ấy, ngươi là bị nhà Âu Dương ép buộc mà!"
Bố Cốc ngạc nhiên ngẩng đầu: "Đúng đó! Không sai! Ta là bị ép buộc, ta là… Ta là do bị uy hiếp, không có cách nào khác mới như vậy mà! Hầu Điện, sao ngài thông minh vậy? Ngài cùng Hổ Điện, thật là hình mẫu huynh muội chí cao ở nhân gian! Ca ca cường đại, muội muội xinh đẹp, thiên hạ vô địch!"
Khương Tiểu Hầu nói: "Nhà Âu Dương phế, bất quá cần một ít thủ tục thôi. Có biết người nào của Khương gia đang liên lạc không?"
Bố Cốc khẩn trương lắc đầu: "Không, không biết…"
"Ừm?"
"Thật không biết." Bố Cốc nói: "Loại tin tức quan trọng này, lão già Âu Dương Đức kia sao có thể cho ta biết? Ta chỉ làm việc thôi."
Khương Tiểu Hầu nghĩ nghĩ: "Được, cố gắng làm, tính mệnh của các ngươi, ta đảm bảo."
"Tạ Hầu Điện!"
Hai người cùng nhau dập đầu.
"Hầu Điện quả thực là ân nhân cứu mạng, tái tạo cha mẹ, cha thân nương thân cũng không bằng ân tình của Hầu Điện..."
"Thôi được rồi." Hầu tử điện hạ nói: "Sau này làm việc, động não. Phải biết mình là ai, rõ chưa?"
"Hoàn toàn rõ."
Lúc này bên ngoài ồn ào nhốn nháo, lại có người đập cửa sắt.
"Bố Cốc tiên sinh, mau cứu chúa công cùng thiếu gia của chúng tôi với!"
Bố Cốc ngây người, quỳ trên mặt đất nhìn về hướng cửa: "Sao lại đến rồi? Không phải mới vá xong sao?"
Khương Tiểu Hầu mỉm cười: "Cố gắng chữa trị cho bọn họ, nghe rõ chưa?"
"Dạ dạ dạ."
"Đi đi."
Khương Tiểu Hầu quay người, khoác áo choàng đi vào bên trong.
Cửa sắt mở ra, đám người đi vào đều gấp gáp, mồm năm miệng mười kể tình hình.
"Đều không được ầm ĩ!"
Lúc này Bố Cốc đã lại đeo mặt nạ vào.
"Ta không nhìn ra sao?"
Bố Cốc hơi kiểm tra thì kinh ngạc đến ngây người: "Ta dựa vào! Ai ra tay mà hung ác vậy!?"
A Lai bi phẫn nói: "Nghe nói là một ông già câu cá!"
"Ông già câu cá!?" Bố Cốc khó hiểu: "Thực lực cha con Âu Dương không kém mà, bọn họ… Cướp cá của người ta à?"
A Lai tức giậm chân: "Chúng ta phát hiện thì đã thành ra thế này rồi! Cầu Bố Cốc tiên sinh, mau cứu chữa chúa công cùng thiếu gia nhà ta!"
"A a a, tốt tốt tốt, không sao không sao."
Bố Cốc nói: "Bọn họ như thế này, cần phải dùng phục xương kiện Nguyên Đan, nếu không xương cốt lành lại cũng sẽ có vấn đề."
"Mời ngài mau dùng thuốc!"
"Tốt tốt tốt! Ba trăm vạn một viên, mỗi người hai viên."
"Không vấn đề, ngài cứu người trước đi."
… Âu Dương Tả Hằng còn tốt, bởi vì đã hôn mê từ trước, không bị ép phải báo giá, nên rất may mắn.
Âu Dương Phấn thì thảm.
Âu Dương Tả Hằng ngồi trên xe lăn, treo bình truyền dịch, nhìn con mình mà nước mắt chảy ròng.
"Lão già câu cá! Vậy mà đối với con trai ta hạ độc thủ tàn nhẫn như vậy!"
Bố Cốc nói: "Đúng vậy đó, ta cũng không ngờ, ông ta vậy mà... Ai, đánh hỏng thận của thiếu gia."
Âu Dương Tả Hằng nhìn Bố Cốc: "Ta sẽ nhanh chóng đưa thêm một nhóm người đến cho ngươi, đều là cao thủ cả. Cố gắng luyện tập, sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi."
"Vâng, gia chủ."
"Còn nữa, trong nhóm người này xem thử ai hợp với con trai ta hơn, rồi cấy ghép thận mới cho nó."
Bố Cốc nói: "Ta hiểu rồi."
"Nhớ kỹ, nhà Âu Dương chúng ta, không thể tuyệt hậu. Nếu không… Ngươi biết đấy."
"Tuyệt đối sẽ không." Bố Cốc nói: "Chỉ cần có người thích hợp, ta nhất định khiến thiếu gia long tinh hổ mãnh, cho nhà Âu Dương lưu lại hậu nhân."
"Ừm."
Âu Dương Tả Hằng nhìn con mình, buồn từ trong lòng: "Con ơi, con trai ơi, số ta khổ quá... Mẹ nó con dám ném ra ba trăm ức! Ô ô ô..."
Bố Cốc kinh ngạc đến ngây người: "Nhiều nhiều nhiều... Bao nhiêu vậy!?"
Âu Dương Tả Hằng lau nước mắt: "Bất quá không sao, hừ, ta dám chắc Lục Văn kia không dám đòi nợ ta!"
Bố Cốc gật gật đầu: "Lục Văn… Là người có tiền từ U Châu tới sao?"
"Hừ." Âu Dương Tả Hằng cười lạnh: "Rất nhanh thôi, hắn sẽ không có tiền nữa."
Bố Cốc cũng cười ha ha: "Lục Văn có thể còn không biết, gặp được gia chủ Âu Dương ngài, số hắn tốt, chắc đến cuối cùng."
Âu Dương Tả Hằng hừ một tiếng: "Lợi dụng mâu thuẫn của hắn với Hoắc Văn Đình, nói không chừng, nhà Âu Dương chúng ta, có thể dùng sức mạnh và thương mại để trở thành gia tộc quyền thế ai cũng kiêng dè, hừ."
"Vậy ta xin chúc mừng chúa công trước."
"Ừm, ngươi lui xuống đi. Ta với con ta ở lại một lát."
"Vâng."
Bố Cốc lui ra ngoài, mở cửa, thấy Khương Tiểu Hầu đứng ở cửa, vô cùng khẩn trương.
Ánh mắt Khương Tiểu Hầu lạnh lùng nhìn Âu Dương Tả Hằng, một hồi lâu, chậm rãi quay người, đi vào trong.
Bố Cốc quay đầu liếc nhìn Âu Dương Tả Hằng, không thấy có thêm người ở phía bên mình, rồi nhanh chóng bước vào, đóng cửa lại.
"Đã theo Hầu Điện phân phó làm xong."
Khương Tiểu Hầu nói: "Hắn dám đánh chủ ý với ca ca ta, hừ, vậy thì đừng trách ta."
Bố Cốc ngẩn người: "Không thể nào... Hắn có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám có ý đồ với Hổ Điện chứ!"
Khương Tiểu Hầu kéo Bố Cốc vào: "Việc này, phải theo phân phó của ta mà làm! Hiểu chưa?"
"Đương nhiên, mặc dù ta không hiểu lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận