Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1008: Bạo liệt công phòng chiến!

Chương 1008: Trận chiến công thủ bạo liệt!
Mọi người đều trừng mắt nhìn Hùng Kiến Vũ.
Lục Văn hắn không có bệnh gì!
Chẳng qua là như thế này thôi, chúng ta đã bị Hùng Kiến Vũ lừa rồi!
Lục Văn nói: "Các vị, bình tĩnh, bình tĩnh."
Lục Văn nói với Hùng Kiến Vũ: "Bây giờ ngươi còn có một con đường, đ.á.n.h bại sư đệ ta, đ.á.n.h bại đại sư huynh ta, rồi đ.á.n.h bại ta, một mình chọi ba! Chỉ cần ngươi thắng, lời hứa của ngươi sẽ thành hiện thực. Ngoài những kẻ điên dại mua việc một chấp ba ngu xuẩn, những người khác cược ngươi thắng, đều có thể dùng tiền thắng được."
"Tiền, ta Lục Văn thua nổi, không tầm thường mấy chục mâm, nghe nói cuối cùng mới hơn ba tỷ."
"Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải cho mọi người thấy được một chấp ba!"
Hùng Kiến Vũ khí phách chỉ tay: "Lục Văn, ta chờ chính là câu này của ngươi! Dám cá cược riêng với ta một trận không?"
"Cược cái gì? Ngươi còn có tư cách gì để cược với ta?"
"Toàn bộ gia sản của ta, còn hai ngàn một trăm vạn! Cược ta có thể một chấp ba! Ngươi dám bồi cho ta gấp trăm lần không?"
"Dám!"
Cả hội trường đều ngạc nhiên đến ngây người.
Hai ngàn một trăm vạn, gấp mười lần là hai trăm mười triệu, gấp trăm lần, kia phải là hai mươi mốt tỷ!
"Tốt!" Hùng Kiến Vũ nói: "Ta cá với ngươi đấy!"
Lục Văn nói: "Hùng Kiến Vũ, để ta nhắc lại ngươi một lần, chỉ cần ngươi đặt cược, hai ngàn một trăm vạn này sẽ không còn liên quan gì đến ngươi nữa. Nếu ngươi không làm được một chấp ba, ngươi sẽ mất hết tất cả!"
"Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha ha ha..."
Hùng Kiến Vũ đã phát điên, ánh mắt lóe lên vẻ điên cuồng: "Lục Văn! Ngươi có tiền, ngươi đủ hoành tráng, nhưng trong giới võ thuật cổ truyền, ngươi thấy qua bao nhiêu rồi? Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết rõ ràng, rốt cuộc cái gì mới là...giang hồ!"
Lục Văn gật gật đầu, vỗ tay cái bốp, nói với Tưởng Thi Hàm: "Mau, thu tiền của hắn, cùng hắn viết hợp đồng cá cược, ta muốn xem giang hồ có bộ dạng như thế nào."
Khả năng kiếm tiền nha, hiệu suất của Tưởng Thi Hàm vẫn luôn rất cao.
Tưởng Thi Hàm trước mặt mọi người, thể hiện phong thái của một thư ký trưởng chuyên nghiệp, hiệu suất đỉnh cao của một doanh nghiệp gia.
Đội ngũ lập tức lao tới, mở cặp tài liệu ra, bản ghi chép bắt đầu lạch cạch viết biên bản cá cược, máy đánh chữ nhỏ xíu trong nháy mắt in ra hợp đồng. Lấy con dấu ra đóng cái két một hồi.
Sau đó giao cho gia chủ tứ đại gia tộc đến công chứng.
Gia chủ tứ đại gia tộc kiên trì ký tên, sau đó Lục Văn và Hùng Kiến Vũ ký tên, lại hướng tài khoản giải thi đấu lần này do Từ tổng phụ trách, mỗi người chuyển vào hai ngàn một trăm vạn tiền mặt.
Gần như không tới hai mươi phút, xong việc.
Tưởng Thi Hàm nhìn hợp đồng, hết sức hài lòng.
"Chuyện đơn giản thế này mà cũng kiếm được hơn hai ngàn vạn...thật là, với người bình thường thì có lẽ khó mà hiểu được. Với Lục tổng mà nói, vậy mà lại dễ dàng như vậy."
Chu Dương Khanh nói: "Mau lên đi, một lát nữa trời tối mất."
Trọng tài nói: "Được!"
Triệu Nhật Thiên lập tức xông ra: "Đã sớm không nên tán dóc rồi! Xem chiêu!"
Phanh——!
Toàn bộ người có mặt không khỏi tự giác đứng lên, đây là tuyển thủ cuối cùng của Hùng Kiếm Môn, cũng là tường lửa cuối cùng bảo vệ sinh mạng của bọn họ!
Hùng Kiến Vũ có thể chuyển bại thành thắng được hay không, chính là trông vào một kích này!
Triệu Nhật Thiên "Ừ" một tiếng, dường như có chút bất ngờ.
Hùng Kiến Vũ ngẩng đầu, cười gằn: "Không ngờ tới đúng không, lão đệ?"
Vừa nói liền bỗng nhiên dùng sức thêm chút, Triệu Nhật Thiên vậy mà lui về sau mấy bước.
Cả hội trường lập tức bùng nổ tiếng hoan hô và tiếng reo hò!
"Hùng Kiến Vũ! Cố lên! Đ.á.n.h c.h.ế.t hắn!"
"Hùng đại ca, nhờ vào anh cả đấy! Tôi mua Hùng Kiếm Môn thắng!"
Triệu Nhật Thiên cau mày, ánh mắt ngưng trọng.
Hùng Kiến Vũ cười lạnh: "Thật cho rằng Thiên Tứ Môn có thể đ.á.n.h lại Quỷ Tứ Môn sao?"
Triệu Nhật Thiên cũng cười: "Chỉ có như vậy, thắng lợi của ta mới có ý nghĩa!"
"Miệng còn non lắm! Xem chiêu!"
Lần này, Hùng Kiến Vũ chủ động tấn công, trong nháy mắt lao tới, Triệu Nhật Thiên cũng không sợ hãi chút nào, trực tiếp xông lên.
Lần này, đúng là song cường đối kháng!
Lần này, đúng là hai con hùng tranh đấu!
Trận tỉ thí này của Triệu Nhật Thiên và Hùng Kiến Vũ, có thể nói là trận quyết đấu có hàm lượng vàng và tính giải trí cao nhất hôm nay.
Thứ nhất là võ công của hai người ngang tài ngang sức, lại đều cực kỳ cường hãn!
Thứ hai là hai người đều có lý do tuyệt đối không thể thua.
Hùng Kiến Vũ đã đặt cược hết toàn bộ gia sản không nói, hơn nữa còn gánh vác cả một bầu trời trách nhiệm, nếu hắn thua, những võ giả có mặt ở đây sẽ xé nát ba người bọn họ cho chó ăn.
Còn Triệu Nhật Thiên, trước nay không thích thất bại!
Huống hồ chính mình còn vay một ngàn vạn để cược.
Cơn tức mình đã nén quá lâu, nhất định phải trút ra!
Cả hội trường đều căng thẳng cực độ, hai người giống như kẻ thù tám đời, đ.á.n.h nhau với tiết tấu nhanh như điện xẹt!
Thường thường một giây trước hai người còn trong góc công thủ, một giây sau đã biến thành ở trung tâm sân đấu đối mặt nhau; một giây trước còn nhanh chóng có qua có lại ra chiêu, một giây sau đã đều nhảy lên không trung giằng co, tẩn nhau!
Hai người đều mạnh mẽ như rồng như hổ, đều toàn lực đối phó!
Quyền cước giao nhau, âm thanh xé gió dày đặc mà bạo liệt!
Hùng Kiến Vũ không ngờ Triệu Nhật Thiên đ.á.n.h nhau giỏi như vậy, bản thân đường đường là Quỷ Tứ Môn trung cấp, vậy mà đè không được một Thiên Tứ Môn cao cấp!
Triệu Nhật Thiên cũng không nghĩ tới, chân khí của mình vậy mà đ.á.n.h không vào được bên trong cơ thể đối phương, không thể dựa vào chân khí đặc thù chiếm được ưu thế!
Gia chủ của Địch gia cười ha ha: "Tốt! Tốt! Quá tốt rồi! Mấy ngày nay nhàn c.h.ế.t ta. Không tệ, tuổi còn trẻ, đã có thực lực Quỷ Tứ Môn trung cấp, Hùng Kiến Vũ có thể nói là một thiên kiêu của Hùng Kiếm Môn."
Gia chủ Phùng gia ánh mắt âm trầm: "Cái thằng Triệu Nhật Thiên này...hắn chỉ là một Thiên Tứ Môn, dựa vào cái gì mà có thể cùng Hùng Kiến Vũ, một Quỷ Tứ Môn trung cấp đ.á.n.h ngang ngửa thế này? Đây đã là sự nhảy vọt quá lớn về đẳng cấp rồi!"
Vu Khoát Hải nói: "Chân khí của tiểu quỷ này rất kỳ lạ, ta cũng nhìn không ra nguyên do là gì. Chu huynh, ngươi cảm thấy sao?"
Chu Dương Khanh nheo mắt lại: "Theo ta quan s.á.t..."
Mọi người đều nhìn hắn, Chu Dương Khanh thở dài: "Chân khí của hắn có vấn đề."
"Dựa vào!"
Trên đài hai người càng đ.á.n.h lửa giận càng bốc cao, càng đ.á.n.h càng điên cuồng, càng h.u.n.g .á.c!
Triệu Nhật Thiên một tay túm lấy Hùng Kiến Vũ, bịch một tiếng ném xuống mặt đài!
Lại một quyền đấm xuống, Hùng Kiến Vũ nhanh chóng xoay người, liên tục ba cước đều đá vào ng.ự.c Triệu Nhật Thiên, sau đó bất thình lình bò dậy đấm một cú đá Triệu Nhật Thiên bay ra ngoài!
Đối mặt với Hùng Kiến Vũ lao đến, thân hình Triệu Nhật Thiên còn chưa vững, dứt khoát bất ngờ cúi đầu xuống, đầu cụng vào nắm đấm của Hùng Kiến Vũ.
Hùng Kiến Vũ cảm giác đầu đau nhức, không đợi phản ứng lại, Triệu Nhật Thiên lại lần nữa dùng đầu tấn công, một đầu húc vào ngực Hùng Kiến Vũ.
Hùng Kiến Vũ đại nộ, một tay nắm cổ áo Triệu Nhật Thiên, muốn hất hắn lên, không ngờ cổ Triệu Nhật Thiên vặn vẹo, lượn một vòng, trán đ.â.m vào trán của Hùng Kiến Vũ.
Hùng Kiến Vũ lùi về sau mấy bước, Triệu Nhật Thiên lập tức lao tới, Hùng Kiến Vũ chụp lấy cổ Triệu Nhật Thiên, Triệu Nhật Thiên cũng nhanh chóng bắt lấy cườm tay Hùng Kiến Vũ, sau đó hai người tự mình ra quyền, phanh phanh phanh hướng thân thể đối phương đấm tới tấp!
Công thủ nhanh chóng như vậy, mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Hai người đ.á.n.h nhau kiểu này, sau này không cần tham gia thi đấu nữa, chắc chắn toàn thân trọng thương rồi!
Chỉ có Vu Toa Toa, lạnh lùng nhìn về phía Lục Văn.
Lục Văn và Long Ngạo Thiên căn bản không nhìn trận đấu, mà tụ tập lại tán gẫu chuyện con gái, Lục Văn còn len lén liếc nhìn về phía Vu Toa Toa, tựa như đang nói với Long Ngạo Thiên những kỷ niệm thú vị nào đó.
Ừm!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận